Tình Cũ Tự Cháy

Chương 24




Gió đêm nay thổi nhè nhẹ, Hạ Giai Ngôn đứng theo chiều gió, tóc lướt qua mặt Lục Tiệp, hơi ngứa ngứa.Anh đã rất lâu, rất lâu rồi không được ôm cô vào lòng như thế này, nhưng hơi ấm và cảm xúc vẫn quen thuộc như xưa.

Hạ Giai Ngôn thử tách tay Lục Tiệp ra, nhưng anh vẫn không có ý muốn buông tay ra. Cô thở dài, sau đó nhẹ giọng gọi tên anh nói: "Tôi biết anh chưa uống say."

"Một là em đánh mạnh vào tay phải của anh, hai là cứ đứng yên như bây giờ để anh ôm một chút" Lục Tiệp vẫn khư khư ôm lấy cô từ phía sau, giọng điệu có chút lưu luyến.

Nghe vậy, Hạ Giai Ngôn mím môi không nói lời nào. Ngay sau đó, cô chợt nghe giọng Lục Tiệp vang lên: "Khương Vũ Nhàn vốn là con dâu tương lai mà ba mẹ anh chọn. Ba mẹ hai bên đều có ý tác hợp cho anh và cô ấy, tuy không nói ra, nhưng thái độ lại rất rõ ràng."

Hạ Giai Ngôn cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên cả, cô đã sớm đoán được mối quan hệ của Lục Tiệp và Khương Vũ Nhàn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Cô vẫn đứng yên tại chỗ, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Anh không nên bỏ qua cô ấy."

" Anh cũng từng nghĩ sẽ thử tiếp nhận Khương Vũ Nhàn, thế nên khi ba anh mang cô ấy đến tìm anh, anh đã không từ chối. Nhưng mà, sau khi tiếp xúc với cô ấy, anh mới phát hiện ra bản thân mình chẳng thể nào đối xử hết lòng hết dạ với cô ấy." Đêm nay, Lục Tiệp vẫn nhớ rõ cảm giác khi đó, nó mệt mỏi đến nhường nào. Mỗi lần anh nghiêm túc muốn bắt đầu một mối quan hệ mới, thì quá khứ lại như dâng lên như thủy triều, cuộn trào mãnh liệt đánh úp về phía anh. Trong suy nghĩ của anh chỉ tràn ngập bóng dáng của Hạ Giai Ngôn, anh muốn xua đi nhưng cũng chẳng thể nào xua nổi.

Mặc dù ngoài mặt Hạ Giai Ngôn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng không phải không dao động. Chỉ một lúc sau, cô nói: "Anh đừng đặt áp lực quá lớn lên bản thân."

Giọng nói của cô hòa vào gió đêm, rất trầm, rất nhẹ, Lục Tiệp cảm thấy không chân thật, giống như cảnh tượng trong giấc mơ. Anh nói với Hạ Giai Ngôn: "Anh không hề đặp áp lực gì cho bản thân cả, anh biết rõ người trong lòng mình là ai. Khi anh biết Khương Vũ Nhàn bí mật có bạn trai, anh chỉ thở phào nhẹ nhõm. Tại bữa tiệc tiễn Phạm Ngạn Xương lần trước, khi thấy em ca hát với người khác, anh rất ghen tị, trong lòng ghen tị đến phát điên."

Hạ Giai Ngôn không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ có thể mơ hồ tập trung theo lời của anh. :" Một người con gái tốt như cô ấy, sao anh không cố gắng tìm hiểu một chút, thật sự đáng tiếc mà."

Nghe cô nói xong, Lục Tiệp chỉ im lặng nở nụ cười. Nhớ lại ngày đó, nếu anh thật sự muốn chiếm đoạt Khương Vũ Nhàn, chỉ cần sử dụng một thủ đoạn nho nhỏ thôi, thì mối quan hệ của cô ấy và Tống Tri Cẩn chắc chắn sẽ không thể nào phát triển thuận lợi như vậy. Một tiểu nha đầu như Khương Vũ Nhàn, anh nhắm mắt cũng có thể ăn cô sạch sành sanh, mà Tống Tri Cẩn lại thường xuyên bay đi bay về giữa trong nước và ngoài nước, cho dù muốn giữ người bên cạnh mình, thì vẫn ngoài tầm tay với. Có điều, anh nhìn ra được, Tống Tri Cẩn thích cô thật lòng, tuy anh không dám tự cho mình là người quân tử gì đó, nhưng tình bạn với anh vô cùng quan trọng, anh đã chăm sóc và quản lý Khương Vũ Nhàn như em ruột của mình, đến nỗi sau khi anh biết cô lừa gia đình bí mật đăng kí kết hôn với Tống Tri Cẩn, anh cũng có cảm giác như thể mình vất vả trồng một chậu hoa không cẩn thận để người đàn ông khác bê đi mất vậy.

Thu hồi lại dòng suy nghĩ, Lục Tiệp nói: "Cô ấy đúng là một cô gái tốt, chỉ là hơi bị người nhà bảo vệ thái quá thôi. Huống chi, Khương Diên cũng rất thương cô ấy, làm sao anh có thể nhẫn tâm khiến cô ấy đau khổ chứ?"

Hạ Giai Ngôn cảm thấy bản thân nói gì cũng không đúng, vì thế đành im lặng.

Lục Tiệp siết chặt vòng tay bên hông cô: "Giai Ngôn, ngoại trừ em, anh không thể yêu bất kì ai khác được nữa."

Hạ Giai Ngôn cuối đầu, nhìn chằm chằm mũi giày, lặng im một lát rồi nói: " Chúng ta đã chia tay rồi. Bây giờ tôi có cuộc sống của tôi, mà anh cũng có cuộc sống của anh, chúng ta không nên quấy rầy đối phương."

"Đúng, chúng ta đúng là đã chia tay. Nếu bên cạnh em đã có người đàn ông khác, anh khẳng định sẽ không quấy rầy em, nhưng em vẫn chưa, em vẫn chỉ một mình. Đã nhiều năm như vậy, chúng ta đều không gặp được người tốt hơn, mà giờ đây chúng ta lại gặp nhau, anh nghĩ chúng ta không nên đánh mất nhau thêm một lần nào nữa." Lục Tiệp hít vào một hơi thật sâu, hỏi cô," Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không em?"

Hạ Giai Ngôn vội vàng đáp lại: "Không phải vấn đề này.."

Lục Tiệp cắt ngang lời cô: "Anh hiểu, anh không ép em phải tiếp nhận ngay chuyện này, anh chỉ hi vọng em đừng mãi đề phòng anh như vậy, lại càng không muốn giống như lần trước, vội vàng đẩy anh ra xa."

Hạ Giai Ngôn vô cùng mệt mỏi nói: "Tôi chỉ không muốn lãng phí tình cảm của anh mà thôi."

"Cho dù lãng phí thì anh cũng cam lòng." Sau khi gặp lại, Lục Tiệp không ngừng ngẫm lại những chuyện đã qua. Khi đó anh quá lý trí, còn Hạ Giai Ngôn lại hoàn toàn trái ngược với anh, mà bọn họ đều không thử tìm điểm cân bằng giữa lý trí và tình cảm để sửa chữa ổn thỏa khe hỡ tình cảm kia. Anh lớn hơn Hạ Giai Ngôn vài tuổi, cách thức xử lý sự việc sẽ chu đáo hơn cô mới phải, nhưng chính anh làm mọi chuyện chuyển theo hướng tiêu cực, khiến hai người lãng phí thời gian nhiều năm như vậy. Đã nhiều năm không gặp, hẳn cô đã tự buông xuống, nếu muốn cô nối lại tình xưa, chắc chắn sẽ không dễ dàng như trong tưởng tượng của anh.

Lục Tiệp bắt đầu hôn cô, động tác hết sức kiềm chế: "Giai Ngôn, học quên vốn là một chuyện không dễ dàng. Lần này anh sẽ theo em, bất luận như thế nào anh cũng sẽ không rời khỏi em lần nữa."

Cho đến bây giờ Hạ Giai Ngôn vẫn chưa từng nghĩ đến, nếu như ngày đó Lục Tiệp không đồng ý chia tay, thì hiện tại bọn họ sẽ như thế nào. Lục Tiệp không phải là người quấn quít không buông, anh sẽ không làm chuyện ảnh hưởng đến thể diện và khí chất như vậy. Cô quyết định chia tay, cũng đồng nghĩa với việc đã chuẩn bị tốt để kết thúc hoàn toàn với anh. Những năm gần đây, họ như những người yêu cũ bình thường nhất, đều tự mình chôn dấu hình ảnh của đối phương vào một góc sâu trong lòng, đợi đến khi quên đi. Họ đều không có ý chờ đợi đối phương, nếu gặp người thích hợp, thì ngón áp út cũng đã sớm được đeo nhẫn rồi. Cũng đúng như lời Lục Tiệp nói, chẳng qua là bọn họ dạo hết một vòng vẫn không gặp được người cho bọn họ cảm giác, hay có thể nói cách khác là, mục tiêu duy nhất đã xuất hiện, thế nhưng khi ấy họ chưa đủ chín chắn, hoàn toàn không biết cách gìn giữ và duy trì tình cảm của nhau.

Càng nghĩ càng sâu xa, trong lòng Hạ Giai Ngôn lại càng hỗn loạn. Cô chớp mắt, giọng hơi khàn: "Tôi cảm thấy hơi đau đầu, hôm nay muốn nghỉ ngơi sớm một chút."

Lục Tiệp không dám dồn ép cô quá, vì thế lặng lẽ buông tay, nhìn bóng dáng cô nhanh chân trốn đi, nhưng anh không cảm thấy mình sẽ không có cơ hôi.

Sau buổi nói chuyện hôm đó, Hạ Giai Ngôn không biết phải dùng thái độ nào để đối mặt với Lục Tiệp nữa. Lần trước, cô mời Lục Tiệp vào nhà, nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, vốn tưởng rằng Lục Tiệp sẽ không hi vọng gì nữa, nhưng không ngờ anh lại cố chấp như vậy. Cũng sau lần đó, Lục Tiệp không nhắc đến vấn đề ấy nữa, cũng không có bất kì hành động khác thường nào khác. Hạ Giai Ngôn biết rằng anh đang cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng cô lại tận dụng khoảng thời gian ấy để trốn tránh.

Đến một hôm, Lục Tiệp cùng cô ngồi trên sô pha xem phim trên ti vi. Nội dung bộ phim nói về một đôi vợ chồng trẻ không thể hòa giải mâu thuẫn dẫn đến ly hôn, hai tuần lễ sau khi kí đơn ly hôn xong, người đàn ông kia mới biết vợ trước của mình đang mang thai, anh ta hối hận vô cùng, tiếp theo đã bước vào con đường gian nan chinh phục bà xã của mình. Nếu là trước đây, Lục Tiệp khẳng định sẽ cảm thấy nhàm chán mà ngủ gà ngủ gật, nhưng bây giờ tập trung nhìn chằm chằm vào ti vi.

Khi người đàn ông kia đưa ra đề nghị tái hôn, vợ trước của anh ta bật dậy mắng cho anh ta một trận tơi bời, toàn bộ quá trình người chồng kia đều tiếp nhận, một chút tức giận cũng không có. Lục Tiệp hỏi Hạ Giai Ngôn: "Bọn họ nhất định sẽ tái hôn đúng không?"

Hạ Giai Ngôn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Vì kết cục đoàn viên, nên chắc bọn họ sẽ về với nhau"

Lục Tiệp lại hỏi: "Vợ chồng ly hôn còn có thể về với nhau, như vậy thì sau khi chia tay cũng có thể quay về với nhau một lần nữa có đúng không?

Hạ Giai Ngôn liếc mắt nhìn anh, cố ý để đề tài dừng lại ở phạm vi bộ phim đang chiếu kia: "Anh không nghe thấy người phụ nữ kia mắng chồng trước của cô ta bị điên sao? Mục đích ly hôn không phải vì muốn vấn vương không dứt, lại càng không vì thế mà quay về với nhau. Giữa hiện thực bấy giờ, không có bao nhiêu người sẽ làm loại chuyện điên khùng nhưng thế này cả.

Lục Tiệp bị cô làm cho tức nghẹn, cả đêm đều không mở miệng nói tiếng nào.

Buổi sáng thứ tư, Lục Tiệp có tiết lên lớp, cánh tay cũng đã khá hơn, anh quyết định quay về trường học để học trò lên lớp. Hạ Giai Ngôn lái xe đưa anh đến trường, lịch dạy chỉ có hai tiết, Lục Tiệp hỏi: "Em muốn đi đâu à?"

Hạ Giai Ngôn lắc đầu: "Chỉ có hai tiết thôi, tôi có thể đi đâu sao?"

Lục Tiệp đề nghị: "Đi dự thính đi, khóa học này đối với em rất có ích."

Dù sao cũng đang lúc rãnh rỗi, Hạ Giai Ngôn liền theo anh cùng bước xuống xe.

Đây là tiết học cộng đồng, khi bọn họ bước vào hội trường liền thấy gần nữa bạn học đã ngồi vào ghế đợi tiết học bắt đầu. Hạ Giai Ngôn hỏi anh có cần giúp đỡ gì hay không, Lục Tiệp bảo không cần, cô liền chọn vị trí ở gần hàng sau cùng ngồi xuống.

Thật lòng mà nói Lục Tiệp giảng bài không hẳn là không thú vị, anh thích biến những thứ phức tạp trở nên đơn giản, lời giảng ngắn ngọn nhưng không tối nghĩa. Thời điểm tan học, có mấy sinh viên đến bên cạnh bục giảng, Hạ Giai Ngôn ngồi hơi xa, không nghe được bọn họ đang nói về vấn đề gì, nhưng theo vẻ mặt và động tác thì xem ra, bọn họ chắc đang quan tâm đến vết thương trên cánh tay của Lục Tiệp. Thái độ của Lục Tiệp đối với học trò không mấy nhiệt tình cho lắm, biểu cảm trên mặt chẳng có tí nhu hòa nào cả, dường như đang cố ý tạo khoảng cách với học trò của mình.

Hạ Giai Ngôn cảm thấy, mặc dù Lục Tiệp đã sinh sống tại nước ngoài một thời gian dài, nhưng anh vẫn bị ảnh hưởng bởi tư tưởng truyền thống đã ăn sâu bén rễ trong người. Anh cư xử với người ngoài đều có một chuẩn mực nhất định, ví dụ như bây giờ, anh sẽ không đùa giỡn với học trò, lại càng không tùy tiện cùng học trò của mình làm chuyện gì đó không rõ ràng. Về phần năm ấy anh vừa xúc động vừa lỗ mãng phát sinh quan hệ với cô, Hạ Giai Ngôn cho ràng nhất định đầu óc của anh đêm đó đã bị gió tuyết đóng băng mất rồi.

Trước khi tan lớp ba phút, Lục Tiệp đã giảng xong toàn bộ nội dung của tiết học. Anh bảo học trò về nhà làm một bài phân tích sau tiết học, vừa dặn dò xong, thì chuông tan học cũng vừa vang lên.

Chờ Lục Tiệp giải đáp các thắc mắc cho mấy sinh viên học lại xong, Hạ Giai Ngôn mới chầm chậm đi đến bục giảng. Lục Tiệp cầm laptop bỏ vào cặp, anh hỏi cô: "Nhàm chám lắm sao?"

"Không có." Hạ Giai Ngôn phủ nhận, "Lên lớp với mấy sinh viên trẻ tuổi thế này, tôi chỉ có chút không quen mà thôi."

Vừa ra khỏi hội trường, điện thoại di dộng của Hạ Giai Ngôn liền rung lên, cô lấy di động từ trong túi ra, sau đó mở tin nhắn Hạ Giai Mặc vừa gởi đến, vừa đi vừa trả lời tin nhắn. Cô bị rớt lại sau Lục Tiệp ba bước chân, Lục Tiệp đang định bảo cô cất điện thoại di động vào đi, thì phía trước vang lên giọng nữ trong trẻo, thanh âm không lớn không nhỏ gọi anh: "Giáo sư Lục"

Lục Tiệp dừng bước, lạnh lùng đáp: "Xin chào."

Nghe tiếng, Hạ Giai Ngôn dời sự chú ý ra khỏi chiếc di động trên tay, cô nâng tầm mắt nhìn người vừa đến, người con gái kia hẳn là cùng trang lứa với cô, khuôn mặt không tệ, cũng rất có gu thời trang, nhìn Lục Tiệp với ánh mắt có chút kì lạ. Cô thức thời bước xa vài bước, nhường không gian để bọn họ nói chuyện. Cô chống khuỷu tay lên thanh lan can, tiếp tục trả lời tin nhắn của Hạ Giai Mặc khi nãy, tin nhắn vẫn chưa soạn thảo xong, thì cô đã nghe thấy Lục Tiệp ở sau lưng nói: "Hạ Giai Ngôn, đi thôi."

Sau khi gửi tin nhắn xong, Hạ Giai Ngôn mới xoay người lại, cô hỏi Lục Tiệp: " Không phảiphả giáo kia hẹn anh ăn cơm à, sao anh lại từ chối thế?"

Vừa rồi Hạ Giai Ngôn không cố ý nghe lén, nhưng do khoảng cách của bọn họ không xa mấy, thế nên cuộc trò chuyện của Lục Tiệp và cô giáo kia toàn bộ đều lọt vào tai cô. Khi cô giáo kia mời Lục Tiệp dùng cơm trưa thì anh thẳng thừng từ chối, ngay cả lý do cũng không nói.

Lục Tiệp không trả lời, nhưng lại giải thích với cô: "Cô ấy là cháu gái của chủ nhiệm Khang, bọn anh chỉ gặp nhau đúng một lần tại sở giáo vụ, còn cô ấy, anh không quen."

Hạ Giai Ngôn đang cầm điện thoại trong tay khựng lại một chút, sau đó chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Bọn họ đến nhà hàng bên cạnh trường học dùng cơm.

Lục Tiệp phát hiện đã vài lần Hạ Giai Ngôn muốn nói gì đó rồi lại thôi, vì thế chủ động hỏi cô: "Có việc gì thế?"

Hạ Giai Ngôn chọc chọc vào bát cơm, lúc nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên: "Anh trai tôi bảo tối nay về nhà ăn cơm."

Lục Tiệp nhíu mày: "Sau đó thì sao?"

Lúc này Hạ Giai Ngôn nhìn về phía Lục Tiệp: "Anh ấy bảo tôi dẫn anh cùng về."