Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới

Chương 15: 15:





Đợi đến lúc Hạ Giai Ngôn tắm rửa xong, Lê Dục đã nằm trên giường cô tiến vào mộng đẹp rồi.
Cô lấy một chiếc chăn khác ở trên tủ, trải rộng ra rồi cẩn thận leo lên giường.


Trong đầu vẫn còn nhớ những kí ức trước đây, nửa đêm Hạ Giai Ngôn cũng không thể chìm vào giấc ngủ.
Sợ sẽ đánh thức Lê Dục, Hạ Giai Ngôn không dám tuỳ ý xoay người, chỉ có thể dựa vào đầu giường, để cho chính mình bình tình mà suy nghĩ lại.
Nhìn khuông mặt nhỏ nhắn của Lê Dục, cô không nhịn được đưa tay sờ lên đó.
Có lẽ Lê Dục giống mẹ của nó, miệng nhỏ, mũi cao, long mi dài, nhìn đáng yêu như một đứa con gái vậy.
Đương nhiên đây là dưới tình huống nó không nghịch ngợm, dày vò người khác.


Hạ Giai Ngôn hi vọng mình có sinh một đứa con gái xinh đẹp và thông minh, nghĩ tới đứa trẻ đặc biết là âm thanh ngọt ngào cùng với dáng vẻ tươi cười, nơi mềm mại nhất trong cô cảm thấy đau đớn.


Lúc ngủ Lê Dục không động đậy, thỉnh thoảng sẽ đưa tay ra khỏi chăn, thậm chí còn đem chăn đá đi.
Hạ Giai Ngôn cả đêm đều vừa ngủ vừa tỉnh, vửa mở mắt để xem nó còn đắp chăn kín hay không.
Bởi vậy, ngày hôm sau cô rời giường mặt mũi tràn đầy mệt mỏi, thậm chí còn thấy một tia xanh mờ trong đáy mắt.


Nghe thấy đồng hồ báo thức kêu, Lê Dục như con sâu nhúc nhích trong chăn.
Mắt nó híp lại, miệng nói không rõ: “Dì, kéo con dậy…”

Lấy áo khoác để trên ghế tới, Hạ Giai Ngôn mới kéo Lê Dục từ trong chăn dậy.
Cô còn định mặc quần áo giúp nó, nhưng không ngờ nó nhất quyết tự mình mặc, sau đó mặc áo lông lên.



Lúc hai người cùng ăn sáng tại nhà, Hạ Giai Ngôn nhận được điện thoại của Lê Thiệu Trì, cô đưa di động cho Lê Dục: “Ừ, điện thoại của bố con.”

Lê Dục ném thìa, a một tiếng thật dài.


Hạ Giai Ngôn tiếo tục ăn cháo gạo, đến lúc Lê Dục đưa di động lại cho cô, cô mới ngồi thẳng lưng nghe chỉ thị của cấp trên.
Lê Thiệu Trì bảo cô đưa địa chỉ cho anh, hai mươi phút nữa xuống dưới tầng đợi.


Hạ Giai Ngôn không dám để cho Lê Thiệu Trì đợi, cô đưa Lê Dục xuống dưới trước năm phút, vừa đi ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy Lê Thiệu Trì quay đầu xe.


Lê Dục nhận ra bố, nó tránh tay Hạ Giai Ngôn, mừng rỡ mà chạy qua.
Lê Thiệu Trì từ ghế lái đi xuống, Lê Dục gọi to: “Bố! Bố!”

Có lẽ vì tối hôm qua ngủ không ngon, Hạ Giai Ngôn nghe thấy câu này trước mặt lại cảm thấy buồn vô cớ.
Cô cúi đầu đi tới, sau đó nói với Lê Thiệu Trì: “Tổng giám đốc, chào buổi sáng.”

Lê Triệu Trì một bên ôm con trai ra ghế ngồi đằng sau, vừa nói: “Chào buổi sáng.
Làm phiền cô rồi, đứa nhỏ này tính tình không tốt lắm? “

Mắt nhìn thấy Lê Dục ngồi nghiêm chỉnh trong xe, lương tâm Hạ Giai Ngôn trỗi dậy: “Không có, nó rất nghe lời đấy.”

Nghe thấy câu trả lời của cô, Lê Dục cười tươi.


Đưa Lê Dục đến nhà trẻ xong, trong xe chỉ còn hai người bọn họ.
Hạ Giai Ngôn nhân lúc đó quay người híp mắt nhìn, Lê Thiệu Trì thấy thế liền nói: “Xem ra hôm qua Dục Dục dày vò cô quá mức rồi.”

“Con trai tuổi này đều rất nghịch ngợm.” Hạ Giai Ngôn nói.
Thật sự đúng là Lê Dục giày vò cô quá sức đấy.
Nếu nó không giả vờ bệnh, cô cũng không tìm Lục Tiệp, nếu không tìm Lục Tiệp, cô cũng không cần nhắc lại chuyện cũ, nếu không phải nhắc lại chuyện cũ, cô cũng không muốn nhớ đến những việc kia.


Đối với con trai nghịch ngợm, Lê Thiệu Trì cũng đau đầu không thôi: “Đến lúc phải dùng biện pháp với nó rồi.”

Gần một tháng theo tổng giám đốc, Hạ Giai Ngôn cũng có nghe đồng nghiệp nói qua Lê Thiệu Trì có chút che giấu về việc cá nhân.
Nghe nói Lê Thiệu Trì đã kết hôm mấy năm trước, nhưng trong công ty chưa có ai từng gặp vợ của anh, có tin đồn rằng hai người đã sớm ly hôn, mà Lê Dục lại đưa anh, cho nên những năm nay anh đều phải vừa là bố là mẹ, thật không dễ dàng.


Cách đây không lâu, Thịnh Mỹ có nói với cô, lương hàng năm cộng với tiền thưởng của Lê Thiệu Trì cộng vào chắc chắn hơn tám con số, với công việc bận rộn như Lê Thiệu Trì, khẳng định không có nhiều thời gian dành cho con trai.

Lê Dục còn nhỏ như vậy, mẹ lại không bên cạnh, nó nhất định sẽ muốn bố quan tâm nhiều hơn.
Lê Thiệu Trì vì công việc, nếu không phải đưa con cho bảo mẫu, thì cũng đưa cho cấp dưới, cô cũng không hiểu cuối cùng người đàn ông này nghĩ như thế nào.


Từ nay về sau, Hạ Giai Ngôn còn giúp Lê Thiệu Trì trông đứa nhỏ vài lần.
Lê Dục cũng không trêu cô nữa, thời điểm tâm tình tốt, nó sẽ đọc cho cô nghe đoạn văn mới học được.
Có lần Hạ Giai Ngôn không nhịn được, hỏi thăm một chút tình hình của mẹ nó, mà Lê Dục cũng chỉ nói chưa từng gặp mẹ mình lần nào.


Tuy Lê Thiệu Trì không phải là một người bố tốt, nhưng ở một mức độ nào đó, anh ta là một ông chủ đạt yêu cầu, sau khi Hạ Giai Ngôn được điều sang bộ phận sang tạo, anh ta đã giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc.


Tới gần cuối năm, rất nhiều hạng mục đều yêu cầu phải xong sớm, Hạ Giai Ngôn bận tối mặt.
Cô rất thích trạng thái bận rộn như vậy, chỉ cần mệt mỏi, cô sẽ không thừa sức lực để nghĩ tới một số chuyện không muốn.


Người cũng bận rộn như vậy, còn có Lê Thiệu Trì.
Hạ Giai Ngôn chứng kiến anh ta tăng ca suốt một tuần, còn có hai ba đêm ở luôn trong công ty, nếu cuộc họp thường niên của công ty có trao giải nhất chiến sĩ thi đua, khẳng định là của anh ta.


Tuy Lê Thiệu Trì đối với công việc cường độ cao đã sớm thành thói quen, nhưng trong đó lại có sai lầm, trong cuộc họp thường niên vào thứ hai, anh ta rõ ràng đã phạm một sai lầm cơ bản nhất, quên cầm một tài liệu quan trọng nhất.
Lúc đó tất cả cấp trên trong công ty đã có mặt đầy đủ trong phòng họp rồi, anh ta không kịp về lấy, chỉ có thể giao cho Hạ Giai Ngôn: “Tôi để quên một bản thảo thiết kế, ở ngăn kéo thứ hai tỏng bàn làm việc, cô lấy giúp tôi.”

Hạ Giai Ngôn lập tức quay lại văn phòng Lê Thiệu Trì tìm bản thảo thiết kế kia.


Ở bàn làm việc của anh có hai bên ngăn kéo, cô không rõ là anh ta để ở ngăn bên phải hay bên trái, chỉ có thể tìm cả hai bên.
Đầu tiên cô mở ngăn kéo bên trái ra, bên trong chứa nhiều đồ linh tinh, chẳng hạn như bút chì vẽ, ghim bấm hay giấy nhớ.



Thời điểm đang muốn đóng ngăn kéo lại, Hạ Giai Ngôn nhìn thấy một cuốn sổ của sinh viên, cuốn sổ không lớn, trên đó có in hơn hai mươi số điện thoại với thông tin cá nhân.
Nhìn thấy huy hiệu của trường trên đầu quyển sổ, ma xui quỷ khiến lại mở nó ra, chăm chú nhìn một lần.


Quả nhiên bên trong có thể tìm được tên của Lục Tiệp, hoá ra anh ta từ lúc học bên Anh đã quan với Lục Tiệp.
Lấy lại bình tĩnh, Hạ Giai Ngôn để quyển thông tin lại vị trí cũ, mở ngăn kéo thứ hai bên phải, lấy phần bản thảo thiết kế ra.


Trong cuộc họp, Hạ Giai Ngôn đều không yên lòng.
Cô cứng nhắc ghi chép lại toàn bộ nội dung cuộc họp, đến lúc tan họp đã tràn đầy vài trang ghi chép, căn bản không nhìn ra trọng điểm là gì.


Lê Thiệu Trì mở cuốn ghi chép ra xong lại vứt trở về.
Anh ta đang muốn nổi giận, Hạ Giai Ngôn đoạt lời nói trước: “Tại sao anh lại chuyển tôi tới bộ phận sáng tạo?”

Không nghĩ đột nhiên cô lại nhắc tới chuyện này, Lê Thiệu Trì đơ người một lúc: “Cái này với công việc có quan hệ gì sao?”

Hạ Giai Ngôn nhìn anh ta, dung giọng nói trần thuật hỏi: “Bởi vì Lục Tiệp?”

Lê Thiệu Trì không phủ nhận, nhìn vẻ mặt biến sắc của Hạ Giai Ngôn, anh nói: “Trong lòng cô chắc chắn rồi, có lẽ cũng không cần phải giả vờ làm như không biết, có một số việc nói ra không có thú vị gì rồi.’


.