Cũng không biết đáp án như thế nào, Hạ Giai Ngôn cũng không hẹn Lục Tiệp đi ăn cơm nữa, chứ đừng nói việc đi tìm Lục Tiệp để nói rõ mối quan hệ của bọn họ. Từ lần giúp cô việc của Tiển Anh cho tới bây giờ, anh cũng không chủ động liên hệ với Hạ Giai Ngôn, Hạ Giai Ngôn cũng chỉ gặp anh ở trường, không phát sinh tình huống đặc biệt gì.
Gần đây đài truyền hình nào đó quảng cáo một bộ phim rất hay, chỉ cần không tăng ca ở công ty, cho dù bận rộn Hạ Giai Ngôn cũng sẽ ngồi ở phòng khách xem vài tập.
Thời điểm Hạ Giai Mặc gọi điện cho cô, đúng lúc đến đoạn hay, Hạ Giai Ngôn không muốn dời mắt, không nhìn tên hiển thị liền nghe luôn. Nghe thấy âm thanh bên phía cô to, Hạ Giai Mặc hỏi: “Em đang bận sao?”
Nghe ra âm thanh Hạ Giai Mặc, Hạ Giai Ngôn trầm tĩnh lại: “Không có, em đang xem phim trêи tivi.”
Hạ Giai Mặc hỏi cô khi nào được nghỉ phép, nếu thời gian của mọi người có thể trùng hợp, sau đó cả nhà chúng ta đi du lịch. Cô bảo cuối tháng này có thể xuất phát, Hạ Giai Mặc cũng có ý này.
Sau khi quyết định thời gian, hai người liền trò chuyện. Nhắc đến chuyển công tác của cô, Hạ Giai Mặc ngược lại có chút lo lắng: “Công việc thuận lợi không? Anh ta có gây khó dễ cho em không?”
Nhắc đến công việc mới của mình, Hạ Giai Ngôn lập tức đưa tay vuốt trán mình.
Nửa tháng trước, Hạ Giai Ngôn bị điều đến bộ phận sáng tạo, bởi vì mang thai nên Phỉ Phỉ từ chức, tạm thời làm trợ lý giám đốc sáng tạo. Mặc dù cô từ một chủ biên chuyển sang làm trợ lý tổng giám đốc, nghe thì giống như bị cách chức, nhưng trêи thự tế đó là một điều tốt mà không ở đâu có được. Bộ phận sáng tạo là linh hồn của công ty quảng cáo, giám đốc sang tạo là nhân vật trung tâm của công ty quảng cáo, đi theo giám đốc sáng tạo, chỉ làm bưng trà rót nước cũng có cơ hội học rất nhiều việc, nếu như may mắn được giám đốc dẫn dắt, khẳng định tương lai sẽ toả sang. Rất nhiều đồng nghiệp nghĩ mãi không ra, rốt cuộc vì cái gì mà việc như vậy lại rơi trêи đầu Hạ Giai Ngôn.
Người không có suy nghĩ cẩn thận như thế, là Hạ Giai Ngôn. Cô từng hỏi đồng nghiệp ở bộ phận nhân sự, nhưng cũng chỉ nói rằng, đó là ý của cấp trêи, có thể là cuối năm khó tìm được người mới. Sau khi bị điều đến bộ phận sáng tạo, Lê Thiệu Trì cũng không nói nguyên nhân cho cô, mà cô cũng không muốn vì chuyện nhỏ nhặt làm phiền người muốn hai mươi tư tiếng thành bốn mươi tám tiếng chỉ để làm việc.
Bộ phận sáng tạo với bộ phận khách hàng là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, lúc mới bắt đầu Hạ Giai Ngôn thật sự không quen. Cô không ít lần bị Lê Thiệu Trì mắng, nhưng bị mắng như thế nào, cô giống như được anh ta mở mang đầu óc, sau đó việc lớn nhỏ đều xử lý ổn thoả. Có rất nhiều việc cần cô xử lý, khổ nhất chính là tăng ca trở thành việc thường ngày, bận rộn đến mức chỉ có thể ăn cơm hộp. Lúc thật sự mệt mỏi không chịu được, cô sẽ ngồi yên trêи ghế, mắng cấp trêи một trận không hiểu vì sao lại chuyển mình sang bộ phận sáng tạo.
Điều an ui Hạ Giai Ngôn chính là, đồng nghiệp trong bộ phận sang tạo đều đoàn kết hơn rất nhiều, có lẽ bọn họ không cần vì thành tích mà giành giật đơn đặt hàng, tranh giành khách hang, cho nên làm việc chung tương đối hoà hợp hơn.
Vì không muốn để người nhà lo lắng, Hạ Giai Ngôn tránh nặng tìm nhẹ nói: “Hơi mệt một chút, giám đốc cũng rất tốt.”
Hạ Giai Mặc dặn dò cô vài câu, sau đó tivi cũng tắt đi. Hạ Giai Ngôn cảm thấy anh có chuyện gì khó nói, vì vậy liền chủ động hỏi anh. Anh do dự, nói: “Lần trước em nói cùng Lục Tiệp nói chuyện, sau đó nói chuyện thế nào rồi?”
Nghe thấy tên Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn lại muốn sờ trán mình, cô nói với Hạ Giai Mặc: “Không có nói chuyện.”
“Hối hận rồi?” Hạ Giai Mặc không ngờ tới đáp án này.
“Không có!” Hạ Giai Ngôn giải thích: “Gần đây anh ấy không tìm em, bọn em đến cơ hội gặp mặt cũng rất ít, em cũng không thể gọi người ta ra không có lý do, sau đó nói, chúng ta không thể quay lại, anh đừng có có hy vọng à.”
Hạ Giai Mặc cười khẽ. Anh có thể đoán được những gì em gái mình nghĩ, mặc dù Hạ Giai Ngôn không muốn có mối quan hệ trêи bạn bè với Lục Tiệp, nhưng là muốn cả đời không qua lại với Lục Tiệp, khẳng định cô không nỡ. Nếu Lục Tiệp không làm những việc kia khiến cô hiểu lầm, có thể cô sẽ để xuống cảnh giác, tiếp tục duy trì mối quan hệ với Lục Tiệp. Lục Tiệp so với chính mình hiểu Hạ Giai Ngôn rất rõ, nếu Hạ Giai Mặc đoán không sai, nhất định là Lục Tiệp đánh đòn phủ đầu, chủ động giữ khoảng cách với cô, để tránh việc cô mở miệng muốn phân rõ giới hạn. Là người trong cuộc, khả năng Hạ Giai Ngôn vẫn chưa rõ, nhưng với tư cách là người ngoài cuộc anh có thể thấy rõ điều đó.
Nghĩ tới đây, Hạ Giai Mặc không khỏi mà nhứo lại chuyện cũ. Lúc học đại học, Lục Tiệp với anh có mối quan hệ rất tốt, Lục Tiệp là một người sống rất có mục đích, Hạ Giai Mặc đã sớm nghe Lục Tiệp nói kế hoạch trong vài năm tới. Lục Tiệp nhất định sẽ ra nước ngoài, điều đó có nghĩa Lục Tiếp với Hạ Giai Ngôn sẽ hai người hai nơi. Yêu xa thật sự rất khó khăn, Hạ Giai Mặc hiểu rõ hơn ai hết, là anh trai khẳng định anh không thể nhìn Hạ Giai Ngôn bắt đầu với Lục Tiệp. Hạ Giai Ngôn cũng không phải kiểu con gái cố chấp, Hạ Giai Mặc rất có lòng tin có thể thuyết phục được cô từ bỏ Lục Tiệp, nhưng lần này cô lại quyết tâm muốn ở cùng Lục Tiệp, anh nói hết lời cô cũng không dao động phần nào.
Sự thật chứng minh, Hạ Giai Ngôn trong tưởng tượng của anh không yếu ớt như vậy, thời điểm Lục Tiệp ra nước ngoài là giai đoạn hai người yêu đương cuồng nhiệt nhất, mặc dù như vậy, cô cũng không khóc một chút nào, sau đó ở trường tiếp tục học tập tốt. Chờ đến kỳ nghĩ đông và nghỉ hè, không để ý sự phản đối của cha mẹ, vượt cả đại dương đế đến nước Anh tìm Lục Tiệp.
Hạ Giai Mặc như thế nào cũng không nghĩ ra, cuối cùng hai người lại chia tay, lại còn chia tay khó khăn như vậy. Tám năm trước, tuy anh có can thiệp vào chuyện tình cảm của Hạ Giai Ngôn, nhưng cũng không thể để cô tránh khỏi tổn thương. Tám năm sau, anh quyết định không nhúng tay vào, những người ở bên nhau nhất định sẽ bên nhau, những người nhất định sẽ chia tay thì sẽ chia tay, vậy để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.
Trong long vòng vo một lúc, Hạ Giai Mặc không biết phải nói gì, nên đành im lặng. Hạ Giai Ngôn vẫn còn xem tivi, thấy anh không nói gì, cô đành nói: “Nếu không có việc gì em tắt máy đây, phim đang hay!”
Hạ Giai Mặc ‘ừ’ một tiếng, dặn dò cô nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó tắt điện thoại.
Ngủ và xem phim đã trở thành cách để Hạ Giai Ngôn giải toả căng thẳng, mỗi ngày công việc đều bận rộn như vậy, tivi và giường trong nhà đều trở thành bạn của cô. Ban ngày đi làm cô tưởng tưởng, nếu văn phòng cũng có hai thứ này bầu bạn thì tốt rồi, như vậy cô cũng không cần một mình với một chồng văn kiện và bản thiết kế rồi. Đúng lúc Hạ Giai Ngôn đang chìm đắm trong tưởng tượng của mình, điện thoại vang lên. Cô vô thức ngồi thẳng lên, sau đó mới nghe điện thoại.
Lê Thiệu Trì gọi Hạ Giai Ngôn vào phòng tổng giám đốc, trước khi vào cô đưa mắt nhìn đồng hồ, đã gần lúc tan làm, xem ra tối hôm nay chạy không thoát khỏi việc tang ca rồi. Nhưng mà Lê Thiệu Trì không giao việc cho cô, mà sốt ruột nói: “Có thể giúp tôi một việc được không?”
Trải qua việc từng bị Quan Mộ Hân dạy bảo, Hạ Giai Ngôn đã sớm nhận ra không thể có tin đồn xấu với cấp trêи. Cô không thể từ chối, cũng không dám từ chối: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Lê Thiệu Trì lấy một tấm danh thϊế͙p͙ trong ngăn kéo đưa cho Hạ Giai Ngôn, sau đó nói: “bảo mẫu của con trai tôi có việc gấp phải về quên, mà tôi có cuộc họp qua video với đối tác nước ngoài, có thể sẽ đến đêm. Tôi muốn nhờ cô trông nó một buổi tối, sáng mai thay tôi đưa nó đi nhà trẻ, sau đó tôi choc ô nghỉ thêm một ngày.”
Thẻ kia là thẻ đưa đón, bên trêи có tên đứa trẻ, lớp cùng với ảnh chụp. Hạ Giai Ngôn nhìn khoum mặt mũm mĩm kia, trong lòng có một cảm giác kì lạ.
“Nếu như cô không có vấn đề gì, thì tôi sẽ gọi cho nhà trẻ một tiếng.” Lê Thiệu Trì nói.
“Được.” Hạ Giai Ngôn trả lời anh ta.
Vì để tránh giờ tan tầm cao điểm, Lê Thiệu Trì cho Hạ Giai Ngôn tan làm sớm một chút, để choc ô đi nhà trẻ đón con trai. Hạ Giai Ngôn nhanh chóng tìm được bạn học nhỏ Lê ɖu͙ƈ ở nhà trẻ, Lê ɖu͙ƈ một chút cũng không sợ hãi, nhìn thấy cô lễ phép chào hỏi: “Chào dì.”
Xem ra Lê ɖu͙ƈ thường xuyên gặp tình huống như thế này, Hạ Giai Ngôn sờ đầu nó, khen ngợi: “Thật nghe lời!”
Lê ɖu͙ƈ né tránh, sau đó chủ động nắm tay cô: “Vì sao dì Phỉ Phỉ không tới đón con?”
Cầm bàn tay nhỏ bé, Hạ Giai Ngôn không dám dung lực, sợ làm nó đau. Nghe Lê ɖu͙ƈ nói xong, cô nói chon ó biết: “Dì Phỉ Phỉ công việc bận rộn, dì là đồng nghiệp của dì Phỉ Phỉ, có thể gọi dì là dì Giai Ngôn.”
Lê ɖu͙ƈ ngọt ngào gọi cô một tiếng, hỏi tiếp: “Vậy dì có thể dẫn con đi ăn mỳ Ý không? Dì Phỉ Phỉ tới đón con, nhất định sẽ mang con đi ăn!”
Hạ Giai Ngôn đáp ứng, đứa trẻ dắt tay cô tới một quán ăn đồ Tây. Cô cũng không quá hứng thú với đồ Tây, nhưng nhìn Lê ɖu͙ƈ cao hứng như vậy, vì vậy cũng theo nó chọn một phần mỳ Ý sốt nấm. Lê ɖu͙ƈ mở từng trang thực đơn, phải một lúc lâu mới chọn được hết món muốn ăn.
Hai người họ ăn hết một bàn lớn đồ ăn, Hạ Giai Ngôn thầm nghĩ, khó trách đứa trẻ này mập mạp như vậy, hoá ra sức ăn lớn như vậy. Ăn xong bữa tối, Hạ Giai Ngôn chuẩn bị đưa nó về căn hộ của mình, nhưng nhìn nó không tình nguyện lắm, níu lấy tay cô nói: “Con còn muốn đi đánh chuột đất, trước kia dì Phỉ Phỉ sẽ mang con đi đấy!”
Hạ Giai Ngôn không đồng ý, cô nói: “Chỗ dì ở không gần đây, không thể về nhà muộn như vậy, lần sau chúng ta chơi tiếp được không?”
Lê ɖu͙ƈ dùng chân đá trêи mặt đất, một lúc sau mới nói: “Vậy được rồi.”
Hạ Giai Ngôn nhẹ nhàng thở ra, cô dẫn nó đi đến chỗ đợi xe, chuẩn bị gọi taxi trở về căn hộ. Thời gian này gọi xe cũng không dễ, taxi tới đều có khách bên trong, cô gọi cho công ty taxi để đặt xe, nhưng nhân viên nói tạm thời bây giờ cũng không có xe nào, tuy nhiên cũng hẹn sẽ nhanh chóng sắp xếp.
Vừa cúp điện thoại, Hạ Giai Ngôn liền phát hiện Lê ɖu͙ƈ ngồi xổm trêи mặt đất, không biết đang làm gì. Cô cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Có mệt mỏi lắm không?”
Lê ɖu͙ƈ nói: “Dì, bụng con đau quá…”
“Ngoài đau bụng ra, còn chỗ nào không thoải mái không?” Hạ Giai Ngôn bị doạ chảy cả mồ hôi lạnh, cô lập tức kiểm tra nhiệt độ cơ thể Lê ɖu͙ƈ, may mà không nóng.
“Con không biết.” Lê ɖu͙ƈ trả lời.
Hạ Giai Ngôn bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, kéo đứa trẻ lên: “Đừng sợ, dì đưa con đi bệnh viện.”
Lê ɖu͙ƈ không chịu lắc đầu, nó nói: “Con đau bụng, dì ôm con đi.”
Theo như Hạ Giai Ngôn đoán, đứa trẻ này ít nhất cũng hai mươi cân, cô không thể ôm nó đi tới bệnh viện. Cô lấy di động gọi cho Hạ Giai Mặc, đúng lúc anh với Chiêm Tuệ đi ra ngoại thành ăn uống, cho dù có lập tức trở về cũng hớn một tiếng. Trong lòng cô sợ hãi, ngón tay ấn số điện thoại cũng run lên, nhìn danh bạ từ trêи xuống dưới cũng không tìm được người thích hợp.
Lê ɖu͙ƈ ngồi xổm kéo ống quần cô, Hạ Giai Ngôn nghe nó nói đau. Lúc cô đang hoang mang, cô trực tiếp bấm số, từng con số đều nhớ kĩ trong lòng.