Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới

Chương 10




Bữa cơm này rất thú vị, Hạ Giai Ngôn tự nhiên là người vui sướиɠ nhất. Lúc ra về, Khương Duyên còn nhiều lần mời Hạ Giai Ngôn đến nhà làm khách, cô sảng kɧօáϊ đáp ứng.

Sau khi Khương Duyên với Cố Hoàn rời đi, Lục Tiệp đưa Hạ Giai Ngôn về. Lúc đợi đèn đỏ, anh phát hiện Lục Tiệp có chút suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ, vì vậy hỏi cô: “Đang suy nghĩ cái gì?”

Hạ Giai Ngôn quay đầu, thành thật mà trả lời: “Lần trước Khương Duyên có đăng một bài lên weibo, hỏi fan cách dỗ bạn gái. Tôi nghĩ, bài đăng đấy có phải do Cố Hoàn đăng không.”

“Không phải cô ấy thì là ai?” Lục Tiệp hỏi: “Em xem weibo đó rồi?”

Hơn nửa năm trước, Khương Duyên giải nghệ đã lâu đột nhiên cập nhật weibo, hỏi cư dân mạng về cách dỗ dành bạn gái, vừa mới qua vài tiếng đã thành chủ đề nóng. Với tư cách là người đam mê điện ảnh, đương nhiên lúc đó Hạ Giai Ngôn chú ý tới. Chỉ là, Khương Duyên không giải thích sự việc như thế nào, nhân vật chính cần thần tượng quốc dân lấy lòng là ai, anh có được bạn gái tha thứ hay không,…đợi một lúc, toàn bộ đều trờ thành những bị mật không thể hiểu. Cô nói với Lục Tiệp: “Hẳn là vậy! Tôi rất tò mò, cuối cùng anh ấy dùng cách gì làm cho Cố Hoàn không tức giận nữa.”

Lục Tiệp cười cô: “Em cũng rất nhiều chuyện.”

Hạ Giai Ngôn không phủ nhận, cô còn nói: “Tôi càng hiếu kì là, anh ấy rốt cuộc đã làm chuyện gì, mà làm cho Cố Hoàn tức giận như vậy.”

Lục Tiệp nói: “Lần sau gặp mặt, em có thể hỏi cậu ấy.”

Hạ Giai Ngôn lắc đầu: “Như vậy là vạch trần nỗi đau của thần tượng, không được?”

Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Lục Tiệp chuyên tâm lái xe, không nói gì thêm. Hạ Giai Ngôn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau, nghe thấy âm thanh của Lục Tiệp: “Em nói như thế nào?”

“Cái gì?” Hạ Giai Ngôn không thể giải thích.

Mắt Lục Tiệp nhìn thẳng về trước, trầm giọng hỏi cô: “Em là fan của Khương Duyên, chẳng lẽ không bày mưu tính kế cho cậu ấy sao?”

Trong long dâng lên cảm xúc kì quái, Hạ Giai Ngôn cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Việc kia lâu như vậy rồi, tôi đã không nhớ nữa.”

Lời của cô giống như mang hai ý nghĩa, tâm tình Lục Tiệp dần trở nên phức tạp. Anh mím môi, vô thức siết chặt tay lái, sau đó cũng không nói chuyện với Hạ Giai Ngôn.

Hai mươi phút sau, xe ô tô đỗ dưới cửa căn hộ. Hạ Giai Ngôn cởi dây an toàn ra, đang muốn nói cảm ơn, da đầu cô căng ra, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Vừa cởi xong dây an toàn, Lục Tiệp chỉ nghe thấy cô thấp giọng kêu, anh quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tóc của tôi kẹp vào dây đồng hồ rồi.” Hạ Giai Ngôn thử kéo tóc ra, bỗng dùng sức, cô thở một cách đau đớn.

Lục Tiệp nghiêng người đè tay cô lại, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, tôi làm cho.”

Hơi thở ấm áp phả vào mặt, Hạ Giai Ngôn cảm thấy cơ thể có chút cứng nhắc, đầu ngòn tay tự nhiên mà cuộn lại.

Đầu ngón tay chạm vào mái tóc mềm mại của cô, cảm xúc tốt đến mức làm cho người ta có chút lưu luyến. Lục Tiệp gỡ những sợi tóc bị vướng vào dây đồng hồ, nửa giây sau, tóc cũng được gỡ ra hết. Anh liếc mắt, nhìn thấy Hạ Giai Ngôn đang cúi mắt xuống, đôi mi dày khẽ run lên. Có Lẽ cô nhận ra ánh mắt của anh, chóng phút chốc ngước mắt lên, ánh mắt của hai người đều chạm vào nhau không báo trước.

Trong xe im ắng, chỉ cần lắng nghe, bọn họ đều có thể nghe thấy đối phương hít một hơi thật sâu. Hạ Giai Ngôn có thể nhìn thấy mình trong ánh mắt của anh, tim đập nhanh nửa nhịp, cô chủ động dời mắt đi, rồi hỏi ảnh: “Xong chưa?”

Âm thanh của cô mang theo một chút run rẩy, dây thần kinh bên tai Lục Tiệp run lên. Anh chậm rãi rút tay lại, âm thanh ổn định trả lời: “Xong rồi.”

Hạ Giai Ngôn cũng để tay xuống, cô không nhìn anh, chỉ nói: “Cảm ơn anh.”

Lục Tiệp dừng nửa giây: “Không cần khách sáo, việc nhỏ thôi.”

Hạ Giai Ngôn sợ anh không rõ lắm, bổ sung: “Ý tôi là việc của Tiển Anh.”

Giọng nói Lục Tiệp không chút cảm xúc: “Tôi biết rõ.”

Hạ Giai Ngôn nhịn không được nhìn về phía anh. Anh tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng lúc nhìn cô muốn nói gì, lại khéo léo đuổi cô đi.

Chủ nhật không cần đi học, Hạ Giai Ngôn không về nhà, chỉ ở nhà của mình ngủ cả ngày.

Gần đây không ít áp lực, chất lượng giấc ngủ của Hạ Giai Ngôn có chút thay đổi, một buổi tối gặp rất nhiều giấc mơ kì lạ. Lúc điện thoại trêи đầu giường vang lên, cô cũng không phân biệt được đó có phải là mơ hay không. Cho đến khi điện thoại chạm vào đồ bên cạnh, vang lên một tiếng chói tai, cô mới giật mình mà tỉnh lại.

Điện thoại kêu không ngừng, Hạ Giai Ngôn mở mắt một cách khó khăn, thuận tay cầm di động. cô mơ hồ ‘chào’ một tiếng, chỉ nghe thấy âm thanh của Chiêm Tuệ: “Giai Ngôn, em còn chưa dậy à?”

Hạ Giai Ngôn đưa tay nhìn đồng hồ một chút, rõ ràng mới hơn mười giờ. Cô ngồi xuống: “Chuẩn bị dậy ạ, làm sao vậy chị dâu?”

Chiêm Tuệ nói: “Hôm nay chị hầm canh gà, rất tốt đó, hỏi em xem có đến không.”

Hạ Giai Mặc với Chiêm Tuệ đều làm ở trung tâm thành phố, trước khi kết hôn bọn họ đã mua một căn hộ gần đó, ngược lại lại gần với căn hộ của cô. Cô đáp ứng, sau đó rời giường đi rửa mặt.

Đi ngang qua siêu thị, Hạ Giai Ngôn đi vào mua hoa qủa ướp lạnh, khi đi ngang qua khu đồ chơi, cô chọn thêm vài món đồ chơi cho Thông Thông. Rốt cuộc vẫn là một cậu bé, đơn giản là thích ô tô với người máy, trước kia cô mua một thùng đồ chơi xếp gỗ, mà Thông Thông đến nhìn cũng không cần, còn nói đó là đồ chơi của bé gái.

Nhìn thấy Hạ Giai Ngôn đến lại còn mang theo nhiều đồ, Chiêm Tuệ mở cửa cho cô khách khí nói cô lại tiêu tiền linh tinh rồi. Cô để mấy túi lên tủ, cười nói: “Em cũng không phải mua cho chị, là mua cho Thông Thông đấy.”

Chiêm Tuệ nói: “Thông Thông đang chơi máy tính với bố trong phòng làm việc, em đi tìm nó chơi đi.”

“Chờ chút.” Hạ Giai Ngôn đi theo Chiêm Tuệ vào phòng bếp: “Chị có gì cần giúp không?”

“Đều là chuyện nhỏ, cũng không cần giúp đâu.”

Chiêm Tuệ nói, nhưng Hạ Giai Ngôn lại có ý muốn giúp, cô không thể từ chối.

Hai người ở trong bếp bận rộn nửa ngày, Hạ Giai Mặc mới từ phòng làm việc đi ra. Nhìn thấy Hạ Giai Ngôn, anh nói: “Thông Thông hỏi em khi nào mới tới, vào chơi với nó đi, ở đây có bọn anh rồi.”

Chiêm Tuệ cũng nói: “Đi vào đi.”

Hạ Giai Ngôn cầm đồ chơi vào phòng, cô đi đến cửa nói: “Xin chào”. Thông Thông nghe thấy âm thanh của cô, ném con chuột ra rồi chạy tới ôm cô.

Từ trước tới nay Thông Thông đều rất dính Hạ Giai Ngôn, tâm tư đứa trẻ con rất đơn giản, ai đối xử tốt với nó, nó sẽ thân với người đó. Chiêm Tuệ luôn nói cô có duyên với đứa trẻ này, mà cô chỉ cười chứ không nói gì.

Canh gà Chiêm Tuệ nấu rất ngon, còn chưa đến lúc ăn cơm, Hạ Giai Ngôn với Thông Thông đều đã ngửi thấy mùi thơm, sớm đã ra phòng ăn ngồi chờ. Chiêm Tuệ cho cô hai bát canh gà, canh gà béo mà không ngán, Hạ Giai Ngôn nói: “Em nhớ lúc vừa mới tới công ty, có một buổi tối chạy dự án đến mười hai giờ, đói bụng đến mức không chịu được, đành nấu mì gói với nấm và cánh gà. Lúc ấy em ước, nếu có thể uống một bát canh gà nóng như thế này là tốt rồi.”

Hạ Giai Mặc trách cô: “Lại ăn mỳ gói, không tốt cho sức khoẻ đâu.”

“Em đói mà.” Hạ Giai Ngôn lại lôi kéo Thông Thông: “Thông Thông, mì gói ăn ngon không?”

Thông Thông mơ hồ nói: “Ăn ngon.”

Hạ Giai Mặc cười mắng: “Em đừng dạy hư nó.”

Sau khi ăn trưa, Thông Thông thường xuyên ngáp, Chiêm Tuệ dẫn nó đi ngủ, Hạ Giai Ngôn Hạ Giai Mặc ngồi ở phòng khách xem tivi.

Hạ Giai Ngôn chán nản cầm điều khiển điều chỉnh, Hạ Giai Mặc nhìn cô không có tâm tình mà xem tivi, vì vậy nói với cô: “Anh nghe A Bằng nói, em chưa gặp mặt nói chuyện với Từ Vĩnh Hào, việc kia giải quyết như thế nào rồi?”

Bật hết tất cả các kênh, Hạ Giai Ngôn vẫn không tìm được chương trình muốn xem. Cô để điều khiển lên bàn, trả lời: “À, giải quyết xong rồi.”

Có thể thay Hạ Giai Ngôn giải quyêt việc này cũng không có nhiều người, Hạ Giai Mặc hỏi: “Lục Tiệp giúp à?”

Cuối cùng Hạ Giai Ngôn cũng biết vì sao Chiêm Tuệ gọi cô tới uống canh gà. Cô dựa lưng vào sô pha, không phủ nhận.

“Có phải cậu ấy đang theo đuổi em một lần nữa?” Hạ Giai Mặc hỏi.

Tối hôm Phạm Ngạn Xương mời mọi người ăn cơm, anh đưa Hạ Giai Ngôn về căn hộ rồi trở lại khách sạn, lúc ấy mọi người còn chưa về, nhưng Tạ Luật đã nằm trêи sô pha như một vũng bùn. Triệu Lượng nói cho anh biết, đều là do lời nói gây hoạ, Hạ Giai Mặc cũng nhìn ra manh mối. Tuy Lục Tiệp không phải đặc biệt về nước vì cô, nhưng tác dụng của việc gặp lại ngoài ý muốn này mạnh hơn là cố tình gặp mặt gấp tram lần, anh không cho rằng Lục Tiệp sẽ thờ ơ.

“Em cũng nghĩ thế đấy.” Hạ Giai Ngôn trả lời. Cô hiểu rất rõ Luc Tiệp, lúc đầu cô bối rồi, cho nên mới không phát hiện Lục Tiệp lấy lui làm tiến. Bất kể Lục Tiệp che giấu tốt bao nhiều, nhưng ánh mắt cũng không lừa được người, ngày hôm qua ở trong xe, cô nhìn vào ánh mắt anh đã nhận được đáp án.

“Em định như thế nào?” Hạ Giai Mặc lại hỏi.

Đài truyền hình vừa mới chiếu một bộ phim hài, Hạ Giai Ngôn nghe thấy tiếng cười lại thấy phiền long, cô tắt ti vi, sau đó trả lời: “Em sẽ tìm cơ hội để nói rõ ràng với anh ấy.”

Nhìn thấy vẻ mặt cô lạnh nhạt, Hạ Giai Mặc cân nhắc nói: “Anh nói thật. Giai Ngôn, năm đó em chia tay với Lục Tiệp, chính là quá hời hợt rồi.”

Yêu đương với Lục Tiệp, là việc làm chú ý nhất cảu Hạ Giai Ngôn lúc học đại học. Khi cô học năm nhất, Lục Tiệp đã là sinh viên năm ba. Bất kì ai quen anh cũng đều biết, anh đã sớm đăng kí, sau khi hoàn thành việc học bên này sẽ sang Anh học tiếp. Hơn nữa gia cảnh Lục Tiệp rất tốt, mà Hạ Giai Ngôn chỉ là một gia đình bình thường, những người xung quanh cũng cho rằng hai người không hợp, mà Hạ Giai Mặc cũng ngăn cản. Mặc dù như thế, nhưng cô vẫn cố chấp, mười con bò cũng không thể ngăn cản được.

Bỏ ra nhiều năm thanh xuân như vậy, rốt cuộc Hạ Giai Ngôn cũng tỉnh ngộ, quyết tâm buông đoạn tình cảm này. Không ngờ, Lục Tiệp lại xuất hiện không đúng lúc, ngay cả anh trai cô cùng bị lung lay, cô không biết cái này vui, hay buồn.