Tình Cũ Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 11-12




Chương 11: Lộ gặp Thần An

Hạ Vãn Lộ lúc này mới nghe rõ, thì ra là Tả Thần An muốn đưa cô rời khỏi đây, trong lòng không khỏi trở nên hoảng loạn, cô cau mày, chịu đựng men say ùn ùn kéo đến để đẩy anh ra: “Tránh ra! Cách xa tôi ra một chút!”

Nhưng đầu óc cô mê man, nửa điểm khí lực cũng không có, chỉ có thể bước đi loạng choạng mặc anh nửa ôm nửa dìu bước ra ngoài, ánh mắt mê ly, miệng nỉ non kháng nghị: “Tôi không đi…Buông tôi ra…”

Sau lưng, Ninh Chấn Khiêm ngưng trọng nhìn bóng dáng hai người rời đi, mày nhíu lại: “Người phụ nữ này…có chút quen mặt…”, cuối cùng lắc lắc đầu: “Không nhớ nổi đã gặp qua ở chỗ nào!”

“Cậu cũng không biết sao?” Tiêu Y Đình bát quái hỏi.

Ninh Chấn Khiêm tỉ mỉ suy ngẫm, lại lắc đầu: “Chắc không phải là phụ nữ của lão Tam, nếu không tôi không thể không biết được.”

Hạ Vãn Lộ bị Tả Thần An kéo đi, sắp ra đến cửa lớn lại nghe được tiếng gọi truyền tới từ cửa ra vào: “Hạ Hạ!”

Đôi mắt cô nheo lại, những hình ảnh mở ảo chồng lên nhau, cô loáng thoáng nhận ra người đó chính là Hứa Tiểu Soái.

“Tiểu Soái!” Cô mơ màng gọi một tiếng, bỗng nhiên dâng lên một loại cảm động giống như gặp được người thân.

Năm năm trước, lúc cô cùng đường, vô tình gặp được Hứa Tiểu Soái, theo cách nói của cô chính là, từ ngày đó Hứa Tiểu Soái bị coi như là “cái hố” của cô vậy. Quán bar này cũng là của Hứa Tiểu Soái,vừa mới khai trương, bởi vì cô muốn hát nên Hứa Tiểu Soái liền thay đổi phong cách trang trí ban đầu, những khóm hoa nhài kia cũng là vì cô mà trồng.

Cô từng nói đùa rằng, quán bar mà trang trí thành như vậy sẽ bị lỗ vốn mất thôi.

Thế nhưng anh ta lại nói, lỗ thì lỗ! Anh tình nguyện!

Tối nay, anh ta nhận được điện thoại từ trưởng ban, nói Hạ Hạ ở trong quán hình như bị người ta khi dễ, anh ta vội vã chạy như điên tới đây. Lúc này, trong ánh sáng mờ mờ tối, Hứa Tiểu Soái nhìn thấy cô say khướt, bị một người đàn ông kéo đi. Anh ta không nói một lời lập tức đánh tới, một đấm nhắm thẳng sống mũi Tả Thần An, đồng thời đoạt lại Hạ Vạn Lộ từ trong ngực anh.

Dù đang say, nhưng đầu óc cô vẫn đủ tỉnh táo, thấy Tiểu Soái động thủ đánh người, vội vàng ôm chặt lấy anh ta, hét lớn: “Tiểu Soái! Đừng đánh! Đừng…”

Hứa Tiểu Soái con chưa kịp xông lên phía trước đã bị cô gắt gao ôm lấy, mặc dù sức lực không lớn nhưng cũng khiến anh ta không thể dễ dàng hành động, chỉ có thể căm tức hướng Tả Thần An rống lớn: “ Người nào TMD dám ở trên địa bàn của Hứa Tiểu Soái ta dương oai?! Cũng không úp mặt vào nước tiểu tự xem lại mình.”

Tả Thần An cảm thấy lỗ mũi nong nóng, vừa giơ tay sờ, tay dính đầy máu, bàn tay không tự chủ nắm chặt thành quyền, bước ra khỏi bóng tối, con ngươi híp lại bắn ra tín hiệu càng thêm nguy hiểm.

Bên trong Tiêu Y Đình và Ninh Chấn Khiêm cũng phát hiện ra động tĩnh ở bên ngoài, chạy như bay đến, Tiêu Y Đình gắt gao giữ chặt Tả Thần An: “Lão Tam! Đừng xúc động! Muốn đánh hãy để chúng tôi lên! Cậu ngàn vạn lần không được động!”

Ninh Chấn Khiêm bước ra khỏi chỗ tối, sắc mặt trầm xuống: “Tiểu Soái! Đều là người mình.”

Lúc này Hứa Tiểu Soái đã nhìn rõ người bị mình đánh chính là Tả Thần An.

Nếu nói về hậu nhân của các danh môn, con cháu thế gia, bọn họ đều biết lẫn nhau, cho dù nhà nào cũng không thể chọc vào. Tả, Ninh, Tiêu ba nhà thế lực hùng hậu, Hứa gia nhà anh ta cũng không thua kém, hơn nữa, quan hệ giữa Ninh gia và Hứa gia luôn rất tốt.

Nhưng Hứa Tiểu Soái bất chấp tất cả những điều này, đem Hạ Vãn Lộ ôm vào trong ngực, đặc biệt ương ngạnh: “Người mình? Người mình sao còn đụng đến người phụ nữ của tôi?!”

“Người phụ nữ của cậu?” Ninh Chấn Khiêm và Tả Thần An nhìn nhau, đôi mắt đều toát lên vẻ kinh ngạc.

Hứa Tiểu Soái khặng định: “Không sai! Là người phụ nữ của tôi!”

 

Chương 11: Lộ gặp Thần An

Hạ Vãn Lộ thò ra cái đầu đang có chút choáng váng, lẳng lặng tựa đầu lên bả vai Hứa Tiểu Soái, mới cảm thấy hình ảnh trước mặt không bị lắc lư điên đảo. Trong mơ màng, cô loáng thoáng nhìn thấy bàn tay nắm chặt thành quả đấm của Tả Thần An dần dần buông lỏng, nhìn lên liền thấy quần áo của anh hơi xốc xếch, lên chút nữa lại nhìn thấy được đôi mắt anh sáng rực trong đêm tối.

Mặc dù men say ập tới nhưng cô vẫn bị ánh mắt kia thiêu đốt, hốc mắt không tự chủ đã ươn ướt, thật ra, anh như vậy rất tốt, thật sự rất tốt.

Chỉ cần anh thật sự sống tốt, muốn cô làm gì cũng được, cũng không thấy hối hận, như vậy cô cần gì phải đau khổ nữa đây?

Cô gắt gao nắm chặt y phục của Hứa Tiểu Soái, tựa đầu vào vai anh ta, kéo anh ta ra, miệng không ngừng cầu khẩn: “Tiểu Soái! Đừng náo loạn! Đừng gây sự với anh ta! Chúng ta đi đi có được không? Chúng ta đi…”

Hứa Tiểu Soái bị hơi thở hòa lẫn chút rượu của cô phả vào mặt trong khoảng cách gần như vậy cũng bắt đầu ý loạn tình mê, ý chí chiến đấu cũng vì thế mà từ từ biến mất, chẳng qua là, trong trường hợp này vẫn phải nói ra những lời ngoan độc, một tay bá đạo ôm cô, dõng dạc tuyên bố: “Được, cô ấy bảo không náo tôi sẽ không làm khó. Có điều, các vị nhớ cho kĩ, người nào còn dám đụng đến một cọng tóc phụ nữ của Hứa Tiểu Soái tôi, tôi sẽ lật tung cả cái Bắc Kinh này lên.”

Nói xong, vươn tay ôm lấy Hạ Vãn Lộ bước lên xe, nghênh ngang rời đi.

Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế, trước mặt anh lại bị một người đàn ông khác ôm đi. Nhưng mà, như vậy cũng tốt, nếu đã thành người xa lạ, hãy cắt đứt tất cả những hoài niệm về nhau thôi. Không phải, chính xác mà nói, là cắt đứt hoài niệm của cô, còn anh, căn bản cũng không biết cô không phải sao?”

Thần An, anh nhất định phải sống thật tốt, phải thật vui vẻ…

Trong xe, cô nằm đó ánh mắt lê ly đờ đẫn, ngước nhìn bóng dáng cao gầy của anh qua tấm cửa kính, nước mắt tràn mi.

“Em biết anh ta?” Hứa Tiểu Soái vừa lái xe mở miệng hỏi.

“Không biết.” Cô lau đi những giọt nước mắt trên mặt, nhưng lại không lau được sự đau đớn trong tim, từng trận từng trận cứa vào tim cô.

Hứa Tiểu Soái cười cười: “Hạ Hạ, em có thể giấu giếm được anh sao? Tả Thần An, lão Tam của Tả gia, năm năm trước lấy bút danh Tế Hạ làm dấy lên một trận cuồng phong trong giới âm nhạc, nổi danh khắp cả nước. Bốn năm trước lập ra công ty giải trí truyền thông Tế Hạ, được sự hậu thuẫn mạnh mẽ về tiền bạc của gia tộc cộng với tài năng kiệt xuất của bản thân và một đội ngũ nhân viên hết sức trung thành, chỉ trong hai năm đã vươn lên vị trí đứng đầu. Nhưng mà, tại sao lại là Tế Hạ? Hạ Hạ, có liên quan tới em đúng không?”

Mỗi một câu Tiểu Soái nói ra lại giống như chiếc búa từng nhịp từng nhịp đánh mạnh vào tim cô. Tế Hạ, Tế Hạ, chỉ với cái tên này, cô cũng nên cảm thấy thỏa mãn rồi đúng không? Chẳng qua là Thần An, nếu đã là một cuộc tế lễ, hãy để cho tất cả hóa thành cát bụi thôi.

Cô nhẹ nhàng mỉm cười lắc lắc đầu: “Không có, em căn bản cũng không biết anh ta, anh cũng nhìn thấy rồi mà, anh ta cũng không biết em.”

Hứa Tiểu Soái bị cô nói đến mơ hồ: “ Cũng đúng, hai người không giống như biết nhau, nhưng mà Hạ Hạ…”

“Được rồi Tiểu Soái! Em say rồi, nhức đầu lắm, về đến nhà thì gọi em.” Cô lập tức cắt đứt lời anh.

“Ừ…” Hứa Tiểu Soái tăng nhanh tốc độ.

***

Ở cửa Ám Hương, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng xe của Hứa Tiểu Soái, Tiêu Y Đình vẫn còn ôm chặt Tả Thần An, giống như sợ rằng nếu buông tay anh sẽ kích động chạy lên liều mạng với người ta vậy.

Ninh Chấn Khiêm lại càng cẩn thận chu đáo, ân cần hỏi: “Lão Tam, cậu có khỏe không? Không sao chứ? Tôi là ai?”