Tình Cờ Yêu Một Người

Chương 37: NGOẠI TRUYỆN 3:Chạy đâu cho thoát❤




Hi ^^ Lâu rồi không gặp ha^^

_______________AnhLotus________________

- No....sao anh lại đối xử với em như vậy?Tại sao?

Can sống chết ôm lấy No khóc lóc,Tin và Kla đen mặt kéo "người của mình" về,No cũng khóc sướt mướt sống chết vươn tay ra nắm lấy tay Can:

- Anh xin lỗi,là anh nợ em! Anh và Kla sinh tử không rời!《Thất tịch không mưa》

Can bị Tin ôm vẫn không ngừng giãy giụa:

- Nước sông Quên,đặng tình quên,sông Quên cho ta 3 năm quên lãng....thế mà k để cho ta 1 đời được quên.《Đông cung》

Good từ đâu đi đến:

-Không...lấy...được...nhau....mùa...hạ...Ta
...sẽ...lấy....nhau....mùa...đông....Không...《Tiễn dặn người yêu》

- Ngưng!!!!

Ae gào lên.
Lần này tất cả mọi người có mặt đều nôn thốc nôn tháo...Thật là quá sức chịu đựng mà!!!!Sởn gai ốc!Tởn bỏ mọe!Thấy mà ghê!!!

Sau khi làm loạn (phá hoại) buổi party,thì ai về nhà nấy,say đến xiêu vẹo!

*******

Tin là một người không thích biểu lộ cảm xúc ra ngoài(ngoại trừ với Can) và nhất là mấy thứ gọi tắt là lãng mạn!Còn Can,cậu đương nhiên cũng đâu biết thế nào là gọi là lãng mạn!Vậy nên...cái cách mà Tin cầu hôn Can cũng rất chi là...

*******

Sau buổi tối dự party đó, hiện tại Can đang nằm ngủ ngon lành trên một chiếc giường ở Anh.

- Ưm...

Can vươn tay ngáp một cái,cảm giác vô cùng thoải mái...Ngủ một giấc sau khi say chổng vó cũng không tệ có điều đầu vẫn cứ ong ong !

- Em mau dậy chuẩn bị đi,chúng ta sẽ đi ăn ở ngoài.

Cũng quá trưa rồi,Tin đã ngồi đó nhìn Can từ mấy tiếng trước,Can mở mắt lim dim,ăn ?ờ cũng có chút đói,à không,là rất đói!

Tin cúi xuống hôn lên trán Can,Can vẫn còn ngơ ngác:

- Chúng ta đang ở đâu?Đây đâu phải phòng ngủ của chúng ta?

Tin khẽ mỉm cười xoa đầu Can:

- Chúng ta đang ở LonDon- Anh Quốc.

Can dụi dụi mắt, cậu chỉ mới chợp mắt có mấy tiếng mà giờ đã ở bên kia thế giới,à nhầm,bên kia trái đất!!!!

- Anh không thể đợi em tỉnh hẳn rồi đi à?em còn chưa kịp nói với mẹ nữa!!!!

Tin lắc đầu:

- Không.

Can nhíu mày:

- Em muốn gọi cho mẹ!

Tin cúi xuống hôn một cái lên chóp mũi Can:

- Anh đã nói với mẹ từ tối hôm qua rồi!

Can gật đầu uể oải chống tay định xuống giường thì Tin bỗng cúi xuống luồn tay dưới gối Can bế bổng lên:

- Anh đưa em đi rửa mặt!

Can lười hoạt động,cậu vẫn có chút ngái ngủ,mọi lần cũng đều là Tin bế cậu vào phòng tắm cả!

Can vì vẫn còn mơ màng do "trận chiến bia rượu" từ tối qua nên vào đến phòng tắm vẫn bám vào Tin như bạch tuộc bám mồi,Tin cười bất lực,lần sau đừng bao giờ mong hắn cho cậu động đến rượu,say rồi làm loạn...thật không còn gì để nói...

*******

Hiện tại Tin và Can đã đến một nhà hàng nổi tiếng của London.
Khi hai người vừa bước vào,tiếng dương cầm vang lên,ánh đèn chiếu vào họ,bên trong nhà hàng được bao trùm bởi một màu đỏ rực của hoa hồng....vô vàn cánh hoa khẽ rơi xuống...khung cảnh đẹp vô cùng.Can nhắm mắt....Hương hoa hồng vấn vít quanh người họ...

- HẮT CHÙUUUU! Hắt chùuuuuu!hắt chùuuuuu.....

Sau đó Can bịt mũi không ngừng cúi đầu hắt xì....Tin ôm Can vào lòng rồi cởi áo vest trùm lên đầu cậu.Tối hôm qua hắn đã cho người bao toàn bộ nhà hàng này và nói họ làm cho nó đẹp nhất có thể...hắn muốn cho Can một màn cầu hôn khiến cậu không thể nào quên được,nếu hắn sớm biết mấy người này sử dụng hoa thì đã sớm dẹp cái kế hoạch ngu ngốc này rồi!Can bị dị ứng phấn hoa!

Tin ôm Can ra khỏi nhà hàng...Can ngước nhìn Tin khẽ cười...

- Đừng nói với em...cái này là anh chuẩn bị đấy?

Tin không nhìn Can mà nghoảnh sang hướng khác,vành tai có chiều hướng đỏ dần...

Can cười tủm tỉm:

- Thật là anh làm à?Tinnnnnn~là anh làm ???

Tin gật đầu:

- Anh...họ...anh chỉ bảo họ tạo không khí,không nghĩ đến họ lại dùng hoa...

Can cười típ mắt chồm lên ôm cổ Tin hôn chụt lên môi hắn:

- Sao lại đáng yêu thế này!Anh có biết bây giờ trông anh dễ thương như thế nào không?

Tin ấn xuống môi Can một nụ hôn,hắn nhẹ nhàng hôn cậu,nhẹ nhàng nâng niu thứ hắn trân quý nhất trên đời...

- Can...em có muốn mỗi ngày kiểm nghiệm thân thể anh,sở  hữu anh,sau khi chết ngồi chung bàn thờ với anh không?

Can: =_="

Tin đưa tay vào túi ...à...nhẫn hắn để trong cái túi của áo vest...

Tin lấy lại áo khoác từ Can sau đó lôi ra một chiếc hộp xanh nhỏ:

- Chúng ta kết hôn nhé?

Can chìa tay:

- Mau mang nhẫn cho trẫm!

Tin bật cười,hắn mở hộp lấy ra một chiếc nhẫn sáng lấp lánh nhẹ nhàng lồng vào tay Can:

- Em vĩnh viễn là của anh rồi!

Can bĩu môi:

- Anh nói lại coi,em thấy có chỗ nào đó hơi...ưm

Tin chặn lời nói của Can bằng một nụ hôn,hắn rời môi Can kéo cậu vào lồng ngực mình,nhịp tim và hơi thở như hòa làm một :

- Anh là của em!Của em!

Can cười cười thỏa mãn :

- Ngoan!

Tin nhíu mày:

- Ngoan?

Can gật đầu:

- Ừm!

Tin khẽ nhếch môi ghé sát vào tai Can:

- Anh sẽ cho em biết anh"ngoan" như thế nào!

*******
Sau khi đi ăn,có người nào đó bị đem đi "chăm sóc" không ngừng nghỉ....đến gần sáng hôm sau...

*******
Lễ cưới nhanh chóng diễn ra sau đó vài ngày ngay sau khi Tin và Can đăng kí kết hôn tại Anh.

*******
Chẳng ai biết trước điều gì,cái gì đến rồi cũng sẽ đến,có thể là nỗi đau nhưng cũng có thể là hạnh phúc...chạy đâu cho thoát chứ?Với Can và Tin...đó là một điều kì diệu,họ ở hai thế giới,hai địa vị khác nhau,có suy nghĩ trái ngược nhau,từng ghét cay ghét đắng nhau,nhưng cuối cùng thì sao?Tất cả điều đó lại gắn kết một cách hoàn hảo...không thể tách rời!

_________________AnhLotus______________
❤💙💚 Love