Tình Cờ Yêu Một Người

Chương 33: Cầu hôn đâu có dễ💙💚





Tin cúi xuống hôn lên trán Can,nụ hôn hết sức trân trọng,nhẹ nhàng:

- Em cảm thấy khó chịu ở đâu không?Nói với tôi.

Mắt Can khẽ giật giật,xưng hô như vậy không thấy sớn súa bỏ mẹ ra à?!!!
Cậu định ngồi dậy nhưng mới nhấc người lên thì cơn đau đã ập đến:

- Aaaaa!!!Mông tao!!!

Tin vội đỡ lấy Can...

- Từ từ thôi Can!

Mẹ nó!Khốn kiếp!Lần sau đừng mơ ông đây cho...Hông thì đau như vừa bị gãy vài cái xương,khắp người bầm tím..mông..đau chết được!!!!Ôi!!!!Đau!!!!

Can nhìn Tin bằng ánh mắt đầy oán khí hất tay hắn ra:

- Tránh ra!Cút!!!!Ông đây bị mày hành sắp chết cmn rồi đây này!!!!

Tin bật cười ôm ngang eo Can:

- Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng,em rửa mặt đi,tôi lấy thức ăn đi hâm nóng lại.

Cậu nhìn quanh phòng,không phải bệnh viện?Ngay cả quần áo sạch cậu cũng được ai đó mặc cho rồi!

-Đây là đâu?

Tin mỉm cười:

- Nhà của chúng ta!

Can nghiêng nghiêng đầu khó hiểu:

- Nhà của chúng ta??

Tin xoa đầu Can:

- Tôi từng nghĩ đợi khi hai chúng ta tốt nghiệp sẽ nói với mẹ em chuyện của chúng ta...Đây sẽ là nhà của chúng ta sau khi kết hôn..Nhưng tôi không thể đợi được nữa...Ngày mai chúng ta kết hôn đi!Can!

Can vẫn chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của Tin...Kết hôn?kết...Can dần hiểu ra...

- Mày bị điên à?Sao lại gấp thế?Tao chưa muốn kết hôn bây giờ...

Tin giữ lấy vai Can nhìn vào mắt cậu:

- Can,coi như tôi cầu xin em có được không?Can??!

Tin ôm lấy cậu...Hắn sợ nếu buông tay cậu sẽ lập tức biến mất giống như trong giấc mơ của hắn...Không có Can nơi đó thật tối tăm...Điều duy nhất làm hắn hối hận đó là khiến cậu đau khổ...Từ bây giờ...mọi chuyện sẽ khác...

- Can...xin em...

Can ngơ ngác...gấp gáp như vậy rốt cuộc có chuyện gì?Sao lại...

- Đợi tốt nghiệp có được không?Lúc đó...lúc đó...

Tin ghì chặt Can lắc đầu...mắt bắt đầu nhòe đi...

- Hai năm...Nó quá dài...Sẽ có nhiều chuyện xảy ra,tôi không sợ bản thân mình thay đổi,càng không sợ em thay đổi...Nhưng thế giới này có quá nhiều thứ đáng sợ...Trước đây tôi không sợ bất cứ thứ gì,nhưng từ khi gặp em tôi lại sợ... sợ mất em,cho nên,Can..Chúng ta kết hôn đi!

Can bị Tin ôm chặt...cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ kia đang khẽ run rẩy...Tin...khóc sao?khóc trước mặt cậu?Tại sao?...Cảm giác này...Giống như vừa có chuyện gì đó vừa xảy ra mà cậu không hề biết...

- Mày khóc hả Tin?

-...

-Sao lại khóc?Nói gì đi Tin!

- Nếu tôi khóc thì em có đồng ý không?

-Từ khi nào mày lại trẻ con như vậy ?

-Mới đây thôi.

Can bật cười:

- Mày để tao đánh răng,ăn sáng đi!!!Tao sắp đói chết rồi đây!Còn về chuyện mày nói thì để tao suy nghĩ đã!!!

Tin từ từ buông Can ra:

- Được rồi,vậy em suy nghĩ đi.

Tin luồn tay qua chân Can bế cậu lên,Can còn chưa kịp phản ứng Tin đã mỉm cười:

- Ngoan,em còn đau không tiện đi lại!

Can chu môi:

- Có gì mà không tiện??Có thằng con trai nào lại để thằng khác bế lên như thế này không hả???

Tin bật cười vẻ mặt vô cùng gợi đòn:

- Tôi không ngại,tôi chưa từng coi em là con trai và...tôi cũng không phải "thằng nào" em hiểu chứ?Tối qua chúng ta không phải rất "kịch liệt" sao?Tôi còn nhớ...

- Im điiiiii!!!!!

Can thiếu nước chỉ muốn táng vào mặt cái tên này một phát cho hả dạ,mẹ nó !Trưng cái bộ mặt ghẹo gan...cũng đẹp như thế là sao???Nếu không phải thương tiếc cho khuôn mặt này thì với biểu cảm của nó cậu đã cho Tin một phát!!!Hừ!!Còn dám nhắc lại !!!Tối qua cái con khỉ!!!

Tin bế Can vào phòng tắm...

________________

Sau khi đánh răng rửa mặt vv và vv Can đã ngồi gọn gàng ở bàn ăn ngon lành,vừa ăn vừa không ngừng luyên thuyên:

- Tao không ngờ mày lại nấu ăn ngon như vậy!Mẹ tao nấu ăn cũng rất ngon,con Le cũng vậy,nhưng mà...

Tin chăm chú ngồi cạnh gắp đồ ăn cho Can,thỉnh thoảng lấy khăn lau dầu mỡ trên cái miệng đang nhóp nhép của cậu... Chỉ có Can của hắn mới đáng yêu như vậy...

- Em có muốn ngày nào cũng được ăn như vậy không?Kết...

Can vẫn không ngừng nhai :

- Ừm,đương nhiên!Hay mày qua nhà tao ở cho tiện nấu ăn?

Lời nói của Tin bị mắc nghẹn trong cổ họng...chữ "hôn" còn chưa kịp thoát ra...

-Nhưng tôi không thể cứ ở nhà em mãi như vậy.

-Hớiii!Có gì mà không thể?Mẹ tao và Le rất quý mày đó!

Tin lắc đầu...:

- Sao em không nghĩ tới chuyện dọn đến ở cùng tôi?

Can ngước lên nhìn Tin có chút suy nghĩ,miệng vẫn hoạt động...nhồm nhoàm.Nếu Can chuyển đến ở cùng Tin...thì sẽ như thế nào?Hờ!!!Cậu sẽ bị hắn hành chết?!!!!!!

- Vậy thôi đi!

Tin nhíu mày :

- Tại sao?

Can nuốt nốt chỗ thức ăn trong miệng "ực" một cái:

- Không tại sao cả.Tao chưa muốn!

Tin nắm lấy tay đang cầm dĩa của Can:

- Nếu em chuyển tới đây mọi chuyện tôi sẽ thuận theo em...thế nào?

Can...tin được à???Thuận theo á???Tin được không???Không nhé!!!Ông đây biết hết nhé!!!!!!

-Cho dù tao chuyển tới đây thì mẹ tao cũng sẽ không cho!

Tin nhíu mày:

- Thật?

Can thấy Tin có vẻ tin (Rể tên Tin làm tui viết chỗ này k biết tìm từ nào thay,đọc cứ kì kì) Can liền cao hứng:

- Đương nhiên!Mẹ tao mà cho thì tao dọn đi ngay rồi ấy chứ!!!

Chết mọe!!!!Can!!!mày vừa nói cái gì thế hả??!!!Aaaaaa

Tin khẽ nhếch môi...một cách lưu manh hóa...

-Cantaloupe...Em chắc chứ?

Can khẽ nuốt "ực" một cái...thức ăn vẫn không xuống mắc ở cổ họng,cậu cầm cốc nước cam trên bàn uống một mạch gần hết...Lần này thì xác cmn định rồi...aaaaaa

Tin rút điện thoại rồi xoa đầu Can:

- Tôi sẽ gọi điện cho mẹ...và còn một chuyện,em không nhớ những gì tôi đã nói tối qua sao?Em cũng đã đồng ý không phải sao?

Can...một lần nữa..."ực"...mình đã đồng ý cái quần gì nữa hả????

- Đồng ý cái gì?

Tin đưa mặt tới gần mặt Can hôn chụt một cái lên môi cậu:

- P'Tin,em đã đồng ý gọi tôi như vậy!Thế nào?không phải em là người luôn giữ lời hứa sao?

Can bất ngờ bị Tin hôn thì ngơ ra một lúc...mặt bắt đầu nóng lên...ở cự li 0.1mm như vậy...Ngay cả hơi thở cũng trở lên đồng đều...Mùi trên người Tin thật thoải mái mặc dù hắn không hề dùng nước hoa...

- Gọi P'Tin...Can

Can mơ màng...

- P'...Tin...

_________________AnhLotus______________

T mới bị khủng bố và gọi hồn riết rồi suýt hồn cũng đi luôn,đùa thôi,có ai nhớ t k????Chắc hông,t biết mà=)
⚘Wattpad dạo này bất ổn lăm nên thỉng thoảng t mới vô up truyện được,thông cảm nha.