Tình Cờ Yêu Một Người

Chương 24: Kí ức ngủ quên 💙💚





Can ngất đi trong vòng tay của Tin...Tin cố sức lay Can rồi bế cậu lên...đúng lúc đó Tirl không biết từ đâu lao vào ôm lấy Can :

-Can!Can!Cậu làm sao thế này???

Tin ngay lập tức đẩy Tirl ra:

- Tránh ra!!!

Tirl như không tin vào mắt mình...người trước mắt cậu là Tin!!!!Tin...thật sự đã trở về...

-Sao tôi phải tránh?cậu mới là người phải tránh xa cậu ấy!!!để Can yên đi!!Cậu đã làm gì để Can ra nông nỗi này?!!!

Tirl trừng mắt như muốn bổ vào người Tin,nếu đã biến mất rồi sao lại xuất hiện nữa làm gì?!!! Can vẫn đang sống rất tốt mà!!sao lại xuất hiện làm xáo trộn cuộc sống của cậu ấy?!!

Tin ôm chặt Can gằn giọng:

- Làm gì cũng là chuyện của chúng tôi!!người ngoài không cần biết!!!!

Tirl lao tới xách cổ áo Tin gào lên,mắt hằn lên từng tia máu:

- Muốn đến là đến muốn đi là đi!!cậu là cái thá gì mà dám làm cậu ấy phải đau khổ?cậu có biết Can đã phải khổ sở thế nào không?hiện tại cậu ấy đang sống rất tốt!!!biến mất rồi sao còn xuất hiện?!!!

Tin hất tay Tirl ra đặt Can nằm xuống:

- Đó là chuyện của chúng tôi!

Tirl tung nắm đấm vào mặt Tin,chỉ trong chớp nhoáng khóe môi Tin rướm máu,Tin lấy tay lau vệt máu ngay lập tức trả đòn,Tirl mất thăng bằng ngã xuống,Tin túm lấy cổ áo Tirl:

- Tránh xa Can ra!!!

Tirl vật Tin xuống nghiến răng:

- Lúc cậu ấy cười cậu ở đâu?lúc cậu ấy khóc cậu ở đâu?lúc cậu ấy đau khổ cậu ở đâu?!!!người ở cạnh cậu ấy là tôi!cậu có tư cách gì mà ép tôi ?!!!!!

Tin vẫn túm lấy cổ áo Tirl siết chặt:

- Tư cách?Là người cậu ấy yêu! Là người yêu cậu ấy!!!vậy đủ rồi!!

- Hai đứa bọn mày làm cái quái gì thế hả?!!!

Ae chạy tới.Tin buông tay ra,cả hai cùng đứng lên,Tin bước đến bế Can lên,Ae nhíu chặt mày:

- Can nó lại bị sao thế này?

Tin không nói không giằng một mạch bế Can về phía nhà xe,Tirl định đi theo kéo lại thì Ae giữ lấy tay cậu:

- Mày nên ở lại thì hơn!

Tirl nói như muốn gào lên:

- Tại sao đến cậu cũng nói như vậy?tôi phải làm sao?!phải làm sao bây giờ?!!!

Trước mắt bỗng nhòe đi...Tirl ôm lấy Ae :

- Mất mất rồi...!!!Tôi mất cậu ấy rồi...

Ae khẽ vỗ lưng Tirl thở dài:

- Buông tay đi,tình cảm không thể cưỡng cầu...mày càng níu kéo sẽ chỉ làm mọi thứ tệ hơn thôi...

Tirl khóc như một đứa trẻ:

-Tại sao tôi không bao giờ có được thứ mình muốn...tại sao?tình yêu của tôi chưa đủ sao...?

Ae lắc đầu:

- Không phải là chưa đủ mà là ngay từ đầu người nó chọn là Tin...và sau này vẫn vậy...

____________________________

Tin đặt Can ngồi vào ghế phụ thắt đai an toàn cho cậu...

5p sau Tin dừng xe tại một bệnh viện,bế Can bước vào,mọi người có mặt đều đổ dồn ánh mắt về phía họ,Tin nhanh chóng bế Can vào trong,hắn gần như hét lên:

- Tôi cần một bác sĩ !!!!Mau xem cậu ấy bị gì!!!

Bệnh viện này là một trong những bệnh viện lớn có quy mô quốc tế và quan trọng là nguồn vốn đầu tư vào đây là của tập đoàn Metthanat,khi thấy Tin tất cả đều đứng dẹp sang hai bên nhường đường cho hắn,giường bệnh nhanh chóng được đưa đến,Tin đặt Can xuống nắm lấy tay cậu,giường được đẩy vào phòng Tin siết chặt tay dựa vào tường trượt dần xuống...Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy...

Bác sĩ được gọi đến là một trong những người giỏi nhất của bệnh viện...

Cửa phòng mở ra,Tin lao đến trước mặt  bác sĩ:

- Rốt cuộc cậu ấy bị làm sao?tại sao lại ngất lâu như vậy?

Bác sĩ khẽ lắc đầu:

- Cậu ấy có một khoảng mờ kí ức

Tin nhíu mày:

- Khoảng mờ kí ức?là...mất trí nhớ?

Bác sĩ khẽ thở dài:

- Cũng có thể nói như vậy,có lẽ cậu ấy đã gặp phải một cú sốc nào đó quá lớn khiến một đoạn kí ức bị mờ nhạt não bộ tạm thời không thể nhớ ra...cũng có thể đoạn kí ức đó sẽ hoàn toàn biến mất,người bệnh sẽ bị ngưng lại ở thời điểm đó...

Tin như không tin vào tai mình nữa...vậy là cậu hoàn toàn quên hắn...?tại sao...?

Một năm trước hắn bị truy sát suýt chết,chấn thương ở đầu khiến hắn phải thực hiện ca phẫu thuật,vết thương quá lớn và cần một khoảng thời gian dài để hồi phục,điều đó có nghĩa là hắn phải ở lại Anh...để tìm ra hung thủ cha hắn đã phải cho người tung tin hắn tử nạn đồng thời dùng thế lực của mình khiến trang báo lớn nhất Thái Lan đưa tin giả...

Không thể báo tin cho cậu,không thể gặp cậu,không thể ở bên cậu,hắn như kẻ điên,cuộc sống thiếu cậu vô cùng ngột ngạt...Không còn ý nghĩa...

Một năm!cuối cùng hắn cũng có thể quay về,hắn đã thử hình dung ra cậu đánh hắn,cậu khóc lóc,cậu gào lên với hắn,chửi hắn...nhưng chưa từng nghĩ tới...cậu không còn nhận ra hắn!!!!Hắn và cậu bỗng chốc trở lên xa lạ...giống như chưa từng quen biết...chưa từng gặp mặt...chưa từng yêu...

Bác sĩ nói tiếp:

- Cậu ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi,chúng tôi đã truyền dịch cho cậu ấy,nếu cậu cần gì thì cứ nói với chúng tôi.

Tin gật đầu thẫn thờ:

- Được rồi...

Bác sĩ thở dài:

- Nếu có gì không ổn cậu có thể gọi tôi,giờ tôi phải đi rồi,tôi còn một bệnh nhân nữa,chào cậu.

Bác sĩ và y tá đi xa dần,Tin bước vào phòng,Can vẫn chưa tỉnh lại,cậu vẫn đang ngủ say...Tin ngồi xuống ghế nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Can:

-...Một năm rồi...tôi rất nhớ cậu !

Đúng lúc này Can khẽ cựa quậy:

- Ưm...

Can mở mắt nhìn Tin chằm chằm:

- Thằng khốn !!!!!

________________AnhLotus_______________

❤ T đã trở lại r ^^
💙Ngày mai t sẽ up chương sau nha ^^ nhưng hơi muộn đấy
💚Sắp bước wa năm mới r,chuẩn bị đến đâu r nhở ?