*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 5
Sáng chủ nhật, Lâm Tây Ngu rời khỏi khách sạn lập tức đến công ty tăng ca theo yêu cầu. Khi đặt chân tới nơi, Chu Đồng đã ngồi trước máy tính bắt đầu chỉnh sửa tài liệu.
“Xem ra cậu có tinh thần hơn rồi nhỉ?” Chu Đồng thấy mặt cậu hồng hào, vẻ mệt mỏi, lờ đờ mấy hôm trước đã hoàn toàn bay biến, bèn quan tâm hỏi thăm.
“Chắc kỳ phát tình kết thúc rồi.” Lâm Tây Ngu trả lời.
“Ơ, lần trước không phải kéo dài cả tuần hơn sao? Tại sao lần này nhanh quá vậy?” Chu Đồng bất ngờ.
Cậu rảo bước tới vị trí của mình, buông cặp đi làm, mở máy tính.
“Tôi được một Alpha giúp, đánh dấu tạm thời.”
“Alpha à? Vậy thì cậu gặp may rồi, chuyện tốt đó nha.”
“Có lẽ thế.”
Lâm Tây Ngu bắt đầu công việc, nhiệt tình, năng nổ, hăng hái, hiệu suất thu được vô cùng cao, hoàn thành tư liệu sớm hơn tận hai tiếng. Hai người tùy tiện ra ngoài tìm một quán ăn tối, đứng trước cửa, Chu Đồng lo lắng đặt câu hỏi:
“Cậu không sao thật à?”
Cậu cẩn thận cảm nhận cơ thể, bản thân cậu thấy mọi thứ đều bình thường, không có gì không ổn cả nên lựa lời trấn an gã.
“Tôi chợt nhớ lại một chuyện. Mấy hôm trước tôi hỏi một người bạn làm bác sĩ, cậu ấy nói kỳ phát tình của Beta không ổn định, không giống với Omega. Một Beta bị đánh dấu tạm thời chỉ có thể ngăn chặn kỳ phái tình trong một thời gian ngắn, chỉ có đánh dấu vĩnh viễn mới giải quyết được vấn đề.” Chu Đồng rõ ràng không yên tâm, nói tiếp: “Cậu đừng có ngất xỉu lần nữa đó.”
Lâm Tây Ngu bật cười, mắng gã lo lắng thái quá vài câu rồi chào tạm biệt, hẹn ngày mai gặp lại.
Cậu về nhà, khi bước vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa thì phát hiện đáy quần lót hơi ướt, song cậu không mảy may để ý đến nó. Đáng tiếc, lời tốt không linh lời xấu lại linh, cậu thế mà bị Chu Đồng nói trúng. Thể chất của Beta quả là khác Omega, đánh dấu tạm thời mất đi tác dụng, kỳ phát tình nhanh chóng quay trở lại. Nửa đêm, cậu bị cơn nóng đốt khắp người ép tỉnh. Lúc bấy giờ, kỳ phát tình bị cưỡng chế ngăn cản ào ạt kéo tới, thiêu đốt cơ thể, lỗ nhỏ liên tục tiết dâm dịch, chẳng mấy chốc đã thấm ướt quần lót.
Cậu mơ mơ màng màng lấy phích cắm hậu môn từ trong cặp đi làm ra, không cẩn thận kéo cả vỉ thuốc mà người kia cho ra, vỉ thuốc rớt xuống đất, bốn viên thuốc màu trắng xoay tròn. Cậu đặt phích cắm, thuốc hạ sốt và dương v*t giả lên giường, sắp xếp từ nhỏ đến lớn, bản thân thì ngồi dưới sàn, chăm chú nhìn ba món đồ trên giường.
Lâm Tây Ngu bị nóng đến mê man, do dự hơn nửa ngày mới duỗi tay ra hướng về phía gậy mát xa, nhưng đi được nửa đường lại dừng. Một người nếu ngày ngày ăn trấu ăn bo sẽ cảm thấy chúng là một món ăn bình thường, nhưng một khi đã ăn qua thịt cá tươi ngon, khi quay đầu nhìn lại sẽ thấy những món cũ xưa ấy vô cùng đạm bạc, thậm chí còn khó ăn, vô vị. Cậu đã nếm qua món ngon, hiện tại làm sao có khả năng thích thứ đồ chơi lạnh lẽo này, đáy lòng còn mơ hồ sinh ra cảm xúc chán ghét, kích thước này không thể nào thỏa mãn cậu. Có lẽ cậu đã quên mất chình mình bị dương v*t giả trước mắt chơi đến thừa sống thiếu chết vào mấy ngày trước như thế nào.
Lần này đã không còn người tốt bụng được ông trời phái xuống giúp đỡ cậu, bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
Lâm Tây Ngu gắng gượng xuống cửa hàng tiện lợi hoạt động 24/7 dưới lầu mua tã giấy, dùng nó cậu không cần lo sợ dâm dịch làm ướt quần nữa.
Cậu về nhà, vươn tay chọn bừa một cái trong số ba món đồ chơi, nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường, cảm nhận chất lỏng từ hậu huyệt chậm rãi trào ra. Sóng tình bất ngờ tăng vọt, dục vọng kéo tới ào ạt như thủy triều cuốn trôi thân xác cậu. Bên trong cơ thể, nhiệt độ liên tục tăng cao khiến da thịt nóng hầm hập, cơn nóng rải khắp thân thể, từng chút một ăn mòn linh hồn và đầu óc.
Quá dày vò.
Lâm Tây Ngu cắn ga giường, tay nắm chặt vỉ thuốc hạ sốt. Cậu biết bản thân không sốt nhưng trái tim thúc giục cậu cầm lấy chúng, như thể chúng là liều thuốc an thần giúp cậu vượt qua nỗi thống khổ này. Cậu chật vật đến tận khuya mới có thể chợp mắt, giấc ngủ không sâu song lại nằm mơ thấy điều kỳ lạ, trong mơ như có một thứ gì đó quấn lấy cậu không rời, buộc cậu phải đắm chìm trong đó, ngày hôm sau thiếu chút nữa không tỉnh dậy nổi.
Ngày hôm đó, cậu như thường ngày đón xe buýt đến công ty, khi xe dừng ở điểm chờ quen thuộc – cách công ty ba trạm – cậu liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, mông nhúc nhích không yên. Cậu biết rõ tỉ lệ gặp lại người đó rất nhỏ nhưng vẫn giữ chút hy vọng, đôi mắt không mất tỉnh táo tìm kiếm hình bóng quen thuộc trong đám người lên xe, đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Trạm xe không có người cậu cần tìm, trên xe cũng không có người dịu dàng đặt tay lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ, quan tâm hỏi cậu có sốt hay không…
Để chào đón tổng giám đốc mới nhậm chức đồng thời giới thiệu các bộ phận với hắn, Lâm Tây Ngu và các đồng nghiệp được yêu cầu có mặt ở công ty trước chín giờ rưỡi sáng, bắt buộc có mặt đúng giờ trong phòng họp, không cho phép báo vắng. Trưởng phòng lải nhải bên tai bọn họ không được đến trễ, tốt nhất phải có mặt trước giờ họp nửa tiếng. Cậu lảo đảo tới công ty như cái xác không hồn, may mắn là còn nửa phút nữa mới bị tính là trễ giờ. Cậu ngồi xuống vị trí của mình, tay chân mềm nhũn, đầu choáng mắt hoa, đến màn hình máy tính trước mặt đang hiện gì cũng không nhìn rõ. Cậu thầm nghĩ, khi nào giải quyết xong công việc sẽ xin trưởng phòng nghỉ phép, cậu thật sự chịu không nổi nữa, quá khó chịu.
Sáng thứ hai, Khương Niệm Sơ đến công ty từ sớm, hành động gấp gáp như đang vội làm việc gì đó, hoàn toàn không có xíu nào hồi hộp khi được giao trọng trách mới. Hắn tìm gặp trưởng phòng, hỏi bên bộ phận kinh doanh có phải còn một số kế hoạch dự án chưa đưa cho hắn không, trưởng phòng nghe thế thì lo lắng, vội nói mọi thứ đã được chỉnh sửa hoàn hảo, chút nữa sẽ giao nộp cho cấp trên. Hắn đồng ý thông qua, tiếp đó giả vờ lơ đãng hỏi thăm vài câu: “Để người phụ trách trực tiếp đem những tài liệu đó đưa cho tôi, nếu có gì không hiểu tôi sẽ hỏi cậu ấy luôn.”
Khương Niệm Sơ ngồi trong văn phòng, bình tĩnh chờ đợi cuộc họp đầu tiên với tư cách là tổng giám đốc, khuỷu tay chống trên tay ghế, hai ngón tay kẹp một cây bút xoay xoay, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua giá sách gần bàn làm việc, nơi đó có một quyển “Kinh Thánh” đã cũ. Hắn nhìn một hồi rồi đứng dậy, bước qua đó lấy quyển sách ra xem.
Bạn tin tưởng vào nhân duyên trời định không?
Khương Niệm Sơ là người không đạo không tín ngưỡng, từ trước đến nay chưa bao giờ tin vào chuyện này. Thế nhưng, quan niệm của hắn bỗng nhiên thay đổi vào ngày đó, tựa như một bức tượng đồng bị nung chảy sau đó đúc thành hình dạng khác, hắn bắt đầu tin vào truyền thuyết Thượng đế là người tạo ra con người, tin vào câu chuyện Eve được tạo ra từ xương sườn thứ hai của Adam.
Hôm chủ nhật, sau khi về nhà bình tâm suy nghĩ một thời gian dài hắn mới có thể tập trung vào công việc, tùy ý lật mở danh sách nhân viên hoạt động dưới trướng của mình. Việc này không phải thứ mà tổng giám đốc cần làm nhưng đây là thói quen của hắn, hắn muốn hiểu rõ tình hình cũng như lý lịch cá nhân của đồng nghiệp tương lai. Không ngờ hắn lật vài cái lại tìm được người khiến tinh thần hắn không yên suốt cả sáng nay. Hồ sơ cho thấy người trong hình tên là Lâm Tây Ngu, cậu mặc áo sơ mi ca rô màu đỏ đen, làn da trắng nõn tôn lên thần thái lạnh lùng, có điều nụ cười lại vô cùng ngốc nghếch, thậm chí còn có hơi lập dị. Hắn rút tờ giấy có in lý lịch của cậu ra, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
“Lâm Tây Ngu, nhân viên bộ phận kinh doanh. Chậc, cười ngốc quá.” Hắn không hề hay biết bộ dạng cười như bắt được vàng của mình lúc này trông còn ngốc hơn người trong hình, khóe miệng nhếch cao, dẫu có thử bao nhiêu cách cũng không kéo xuống được. Hắn như mấy cậu nhóc lần đầu rơi vào lưới tình, ngón tay xoa mặt người trong hình không dứt.
“Lâm Tây Ngu… Lâm Tây Ngu.” Khương Niệm Sơ lẩm bẩm tên cậu, thầm nghĩ cái tên này đúng là dễ nghe.
Hắn đã từng nghĩ rằng nửa kia của mình sẽ là một Omega bởi lẽ tư tưởng người đời và nền giáo dục hắn nhận được luôn dạy rằng Alpha và Omega là một cặp xứng đôi vừa lứa, chỉ khi Alpha kết hợp với Omega mới được xem là đôi vợ chồng hợp với chuẩn mực xã hội. Có điều, chuyện đời không bao giờ diễn ra theo ý mình muốn, giữa đường sẽ luôn có bất ngờ xảy ra và bất ngờ đó chính là cuộc gặp gỡ với Lâm Tây Ngu trên xe buýt. Khi đánh dấu cậu tạm thời, cõi lòng hắn đã xuất hiện một suy nghĩ rằng cậu chính là người mà hắn tìm kiếm. Song, sáng hôm sau tỉnh lại nửa giường bên đã lạnh lẽo, khi ấy hắn thật sự giận bản thân đã ngủ say như chết, người ta đóng cửa phòng rời đi cũng không biết.
Khương Niệm Sơ cho rằng cả hai sẽ không bao giờ gặp lại, nào ngờ duyên phận lại vô cùng kỳ diệu, hoặc có lẽ trời cao biết hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ cậu nên đã cố ý đưa cậu đến tặng cho hắn.
Hắn – Khương Niệm Sơ – là tổng giám đốc của cậu.
Khương Niệm Sơ cực kỳ vui mừng, hắn mong muốn được gặp cậu, đến nửa giây cũng không muốn đợi. Hắn muốn biết vẻ mặt của cậu sẽ như thế nào khi biết hắn là tổng giám đốc mới, dù có là biểu cảm gì thì cậu Beta ngây ngốc đó chắc chắn rất đáng yêu. Suốt buổi tối hôm đó, hắn như một đứa trẻ vừa nhận được giải nhất trong cuộc thi tài năng chuẩn bị lên đài nhận thưởng, tâm trạng háo hức sung sướng, mong đợi ngày mai nhanh chóng đến.
Lâm Tây Ngu im lặng ngồi trong góc phòng họp, ánh mắt chăm chú nhìn người đứng giữa phòng. Khương Niệm Sơ đứng trước micro, âu phục cắt may gọn gàng ôm trọn cơ thể hắn, khéo léo phơi bày đôi chân dài, phong thái hiên ngang, đĩnh đạc, khác hoàn toàn người mặc áo sơ mi tay dài trên xe buýt ngày đó. Hắn đứng trên bục, ánh sáng từ máy chiếu rọi xuống người hắn, khắc họa đường xương hàm góc cạnh, sắc bén. Cậu biết đằng sau lớp quần áo đó là một cơ thể cường tráng, cơ bắp săn chắc, hơn nữa cậu còn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào đường chữ V kia.
Cậu choáng váng, mơ hồ nói: “Là tổng giám đốc à…”
Tan họp, trưởng phòng gọi cậu lại, nói tổng giám đốc vừa nhậm chức, hiện tại chưa có trợ lý giúp việc, bản kế hoạch mà cậu làm phải tự tay cậu đưa đến cho giám đốc xem xét. Lâm Tây Ngu chậm chạp trả lời, hành động lẫn lời nói đều chậm rì rì như ốc sên. Đầu cậu vẫn còn say sẩm, thân dưới không biết nghe lời liên tục chảy nước.
Cậu cầm tài liệu vào phòng tổng giám đốc, lúc bấy giờ hắn đang ngồi trên ghế làm việc, mặt quay về hướng cửa sổ. Cậu nhìn bóng lưng hắn, nhỏ giọng gọi:
“Giám đốc, tôi đến đưa tài liệu.”
Khương Niệm Sơ xoay ghế, duỗi tay ra. Cậu vội vàng đặt sấp tài liệu dày cộm vào tay hắn, thời điểm hai bàn tay tiếp xúc hắn còn cố tình chạm nhẹ vào ngón tay cậu. Lâm Tây Ngu hoảng sợ rút tay về, đầu ngón tay run run như bị điện giật. Hắn nhìn tài liệu một lúc lâu, cậu đứng đối diện không dám phát ra âm thanh nào, chờ hắn lên tiếng. Cậu cúi đầu, vì vậy không thấy được ánh mắt hắn nhìn mình thâm trầm đến độ nào, như thể muốn xé bỏ toàn bộ quần áo trên người cậu, khắc xuống da thịt mềm mịn ấy dấu ấn thuộc về mình vĩnh viễn. Vài giây sau, hắn thu mắt lại, nước ấm không thể nấu chín ếch sống, mới ngày đầu đã dọa cậu sợ sẽ không tốt lắm. Hắn tập trung xem xét tài liệu, rà soát một lượt từ đầu đến đuôi, thấy không có lỗi gì thì đặt bút ký tên, mặt vô cảm, nói:
“Nếu đã đổi số điện thoại thì nhớ phải cập nhật trong kho dữ liệu.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Tây Ngu nhớ lại ngày hôm qua ghi sai số điện thoại cho đối phương, chột dạ trả lời.
Khương Niệm Sơ nhìn chú rùa rụt đầu trước mắt, nửa cười nửa không, hắn tự cảm thấy bản thân đã đùa hơi quá bèn dịu giọng, hỏi người vẫn lúng túng đứng trong phòng không chịu rời đi:
“Còn có việc gì à?”
Cậu đứng đó, vẻ mặt xấu hổ, lời nói ra lại vô cùng gan dạ.
“Có, có…”
Cậu liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lập tức cúi đầu nhìn mũi chân, vành tai ửng hồng. Một lát sau, cậu lắp bắp, ngượng ngùng mở miệng: “Giám, giám đốc… Tôi, hình như tôi phát tình nữa rồi…”
Khương Niệm Sơ bỗng siết chặt cây bút trong tay.
– Còn tiếp –