Tình Chung

Chương 32




Chuyện sau đó, Lý Thư Ý không nhớ rõ.

Sau khi y trở về thì sinh bệnh nặng, lúc tỉnh lúc mê, gặp đủ loại ác mộng. Ấn tượng duy nhất chính là mỗi lần mơ thấy Bạch Kính, y sẽ từ trong cơn mơ mà bình tĩnh trở lại.

Giống như chỉ cần có Bạch Kính ở đó, sẽ không có vấn đề gì. Cảm giác tín nhiệm đến mức nó đã theo vào trong giấc mộng của Lý Thư Ý.

Sau khi Lý Thư Ý khỏi bệnh, y cũng không còn kìm nén tình cảm của mình dành cho Bạch Kính nữa, nhưng vì y quá cố chấp, nên bọn họ đã trãi qua mấy năm không được thoải mái lắm.

Kỳ thật trong lòng Lý Thư Ý vốn biết rõ, Bạch Kính chưa từng thích mình.

Những chuyện Bạch Kính làm cho y, giống như cách đối xử với một người bạn bình thường, không hơn không kém.

Nhưng bởi vì bản thân y thiếu thốn tình cảm đến mức đáng thương, mới xem Bạch Kính là sợi rơm cứu mạng cuối cùng của mình.

Lâu lắm rồi Lý Thư Ý không nhớ về những chuyện trước kia, bây giờ nhớ đến, giống như là đem những vết thương chưa bao giờ lành lại, bị y che giấu cẩn thận một lần nữa xé toạc ra.

Y nhìn bia mộ mà nghĩ, báo thù xong thì sao? Giết Tần Quang Chí, bức điên Giang Mạn Thanh thì sao? Thời gian có thể quay lại sao? Người đã mất đi có thể trở về sao?

Còn có những lỗi lầm của y, những lần y khinh rẻ ba và cô của mình, những lần y tùy hứng, luôn tự cho là mình đúng, làm sao để có thể bù đắp đây?

Giờ khắc này, Lý Thư Ý đột nhiên không biết mình còn sống là vì điều gì.

Không biết đã qua bao lâu.

Nơi xa đột nhiên truyền đến những tiếng sấm sét yếu ớt, bầu trời bắt đầu tối sầm lại, ngay sau đó là màn mưa mỏng manh từ trên trời ập tới.

Lý Thư Ý quỳ gối trước mộ, hơi thở quanh thân thê lương tới tận cùng, cả người giống như đã chết lặng. Nước mưa lạnh như băng từng đợt dội vào người nhưng y không hề nhúc nhích.

Đến khi đôi chân hoàn toàn mất đi cảm giác, y mới dứt khoát từ từ nằm xuống, cuộn tròn bên cạnh bia mộ của Lý Văn Trác.

Bên tai là tiếng mưa rơi tí tách, cả thế giới dường như đều yên lặng.

Lý Thư Ý nhắm hai mắt gối đầu lên bia mộ lạnh lẽo không có chút hơi ấm, nghĩ đến những lời trước kia Lý Văn Anh đã nói với mình, lúc y mới sinh ra, mỗi đêm đều khóc nháo không ngừng. Lý Văn Trác sợ làm phiền đến những người trong khu nhà, liền dùng chăn bao y lại ôm y đến hành lang, vừa đi vừa dỗ dành. Có rất nhiều đêm những người xung quanh về trễ, đứng từ xa thấy hình ảnh này, còn tưởng rằng là do quỷ đang quấy.

Lý Thư Ý nhớ tới bộ dáng cười không ngừng của Lý Văn Anh khi đó, trên mặt cũng gợi theo một nụ cười nhợt nhạt, cho dù mỉm cười nhưng mày đã gắt gao nhíu lại.

Y lẩm bẩm một câu: “Ba… Con mệt mỏi quá….”

Tất cả mọi người đều cho rằng Lý Thư Ý mạnh mẽ tới mức không có gì là y không làm được.

Cho rằng y sẽ không đau đớn, sẽ không khổ sở, sẽ không sợ hãi, lại càng không biết đến mệt mỏi.

Nhưng đây mới là Lý Thư Ý.

Một kẻ yếu đuối đến đáng thương chỉ có thể tìm kiếm chút hơi ấm an ủi từ tấm mộ bia lạnh lẽo.

Mưa vẫn tiếp tục trút xuống không ngừng.

Nước mưa dội vào bia mộ, thoạt nhìn thật giống như người trên di ảnh đang rơi lệ.

Cận Ngôn ngủ một giấc tới tận buổi chiều.

Kỳ thật cậu đã tỉnh dậy một lần, bởi vì bên ngoài trời mưa tối sầm, cậu nhìn lướt qua còn tưởng là trời chưa sáng, lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Chờ tới lúc cậu tỉnh lại đã là hai giờ sau.

Cận Ngôn dụi mắt cầm lấy điện thoại, nhìn thấy thời gian và cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình, đột nhiên bật dậy khỏi giường.

Cậu gọi vào số của Lý Thư Ý, kết quả gọi mấy cuộc đều bị từ chối, nên cậu gọi vào số của Đường Tuyết.

Bên kia vừa nghe máy, cậu liền gấp giọng hỏi: “Chị Đường Tuyết, chú Lý có đi cùng chị không?”

Đường Tuyết cao giọng hỏi lại: “Không phải em đi đón anh ấy sao?”

Cận Ngôn luống cuống: “Thực xin lỗi chị Đường Tuyết đều tại em ngủ quên…..”

Đường Tuyết ngắt lời của cậu: “Em trước tiên đừng hốt hoảng, có lẽ anh ấy không đợi được em nên đã đi trước rồi.”

Cận Ngôn vội nói: “Em gọi điện thoại chú ấy đã tắt máy.”

Đường Tuyết nghe xong tâm tình liền chùng xuống, công việc của Lý Thư Ý vẫn còn rất nhiều, sẽ không tùy tiện tắt máy.

“Như thế này đi, bây giờ em tới sân bay tìm xem, chị sẽ ở bên này đi dò hỏi.”

Cận Ngôn đáp lời liền nhảy từ trên giường xuống, vừa chạy ra ngoài vừa mặc quần áo, gấp đến độ mặc mấy lần quần áo cũng chưa mặc vào được.

Sau khi ngắt điện thoại Đường Tuyết đã liên hệ với khách sạn mà Lý Thư Ý đang ở, bên kia khách sạn nói Lý Thư Ý vẫn chưa quay lại. Cô dò hỏi qua một số nơi Lý Thư Ý thường hay lui tới, cũng không tìm thấy người. Sau đó Cận Ngôn cũng báo tin đến, nói Lý Thư Ý đã rời khỏi sân bay từ sớm.

Đường Tuyết nghe Cận Ngôn gấp đến độ âm thanh còn mang theo tiếng khóc nức nở, cũng không rảnh lo việc khác, lập tức gọi điện thoại cho Tả Minh Viễn.

Vừa lúc Tả Minh Viễn đang ở trong nhà của Bạch Kính.

Hôm nay trong nhà Bạch Kính có vài người bạn cũ, nói là có việc tới, thật ra là muốn tới xem Ninh Việt.

Ninh Việt cũng không có tránh né, thoải mái để cho bọn họ ngắm nhìn, cách đối đãi với người khác hoàn hảo không nhìn ra chút sơ hở. Cậu ta vốn dĩ lớn lên đã vô cùng xinh đẹp, lại còn thêm tính cách ôn hòa, ai gặp cũng sẽ sinh ra vài phần thiện cảm.

Nào có giống với Lý Thư Ý, ngày thường gặp được người này, nhiều nhất chỉ là gật đầu, một lời cũng không nói qua.

Mấy người bọn họ đang ngồi trong phòng kính bên ngoài ban công, vừa uống rượu vừa ngắm cảnh khu vườn dưới tấm rèm che mưa, cùng với tiếng mưa rơi tí tách trên mái trần bằng kính.

Nhưng mà hiện tại trời đã có chút lạnh, sau khi trời đổ mưa, Ninh Việt ngồi một lúc rồi đi xuống lầu.

Ninh Việt vừa đi, liền có người nói chuyện phiếm mà hỏi Bạch Kính: “Cậu thật sự không cần Lý Thư Ý?”

Bạch Kính không nói lời nào, người nọ lắc đầu, trông có vẻ bất đắc dĩ mà thở dài: “Đáng tiếc tên Lý Thư Ý này không nhìn trúng tôi. Nếu cậu ta nhìn trúng tôi, tôi nguyện cả đời không kết hôn cũng được nha.” Những người này đều xuất thân từ chốn hào môn, nhưng mà tiền đâu dễ kiếm, bọn họ mỗi ngày cũng mệt muốn chết đi sống lại, mấy ai không muốn có được một người có bãn lĩnh và năng lực làm việc mạnh mẽ như Lý Thư Ý, lại còn cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa bên cạnh mình.

Người bên cạnh châm chọc nói: “Đúng là không kết hôn, nhưng mà ở bên ngoài chơi gái thì lại không tính đúng không?”

Người nọ bị nhìn thấu tâm tư, cười ‘hắc hắc’ một tiếng. Loại người thích trêu hoa khắp nơi như hắn ta, bắt hắn phải ở bên Lý Thư Ý cả đời, hắn thà chết đi còn hơn.

Bọn họ ở bên này câu được câu không mà trò chuyện, Tả Minh Viễn nghe điện thoại xong muốn đi tới lại ngập ngừng.

Bạch Kính đưa mắt nhìn biểu tình trên gương mặt của anh, đem ly rượu đặt lên bàn nói: “Mọi người nói chuyện trước.”

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, bước ra khỏi phòng kính, trực tiếp hỏi Tả Minh Viễn: “Chuyện gì?”

Tả Minh Viễn đáp: “Không tìm thấy Lý Thư Ý.”

Gương mặt Bạch Kính bỗng dưng trầm xuống: “Không tìm thấy là có ý gì?”

“Đường Tuyết vừa mới gọi điện thoại tới, nói bọn họ sau khi xuống máy bay thì tách ra, Cận Ngôn không đón được người, bây giờ người không tìm thấy.”

Nháy mắt không khí dường như ngưng đọng.

Bạch Kính lấy điện thoại ra, hỏi Tả Minh Viễn: “Số điện thoại của Đường Tuyết.”

Tả Minh Viễn đọc liền một dãy số, Bạch Kính vừa bấm số gọi đi vừa nói: “Anh tới sân bay, cho người kiểm tra.”

Tả Minh Viễn nhìn thấy khuôn mặt như đóng băng của Bạch Kính, nhất thời có chút khẩn trương.

Sau khi Bạch Kính gọi được cho Đường Tuyết liền hỏi qua về hành trình của bọn họ, bao gồm cả việc Lý Thư Ý làm cái gì, lúc nào, đi nơi nào.

Nghe Đường Tuyết báo lại có một buổi chiều nọ Lý Thư Ý ra ngoài một mình, sau khi trở về thì bản thân có chút khác thường, Bạch Kính trầm ngâm một lúc.

Lâm Thành…. Hắn nhớ rõ dượng của Lý Thư Ý là Triệu Huy đang ở đó.

Giọng nói của Đường Tuyết đầy ảo não: “Bạch tổng chuyện này là do tôi, tôi nên kiên trì ở lại đó.”

Bạch Kính không nói gì, chỉ dặn dò Đường Tuyết chú ý điện thoại đừng bỏ lỡ cuộc gọi của Lý Thư Ý.

Bên này hắn vừa mới nói xong, Tả Minh Viễn liền tới báo Cận Ngôn đã đi kiểm tra qua camera giám sát. Đại khái khoảng chừng mười giờ rưỡi Lý Thư Ý đã rời khỏi sân bay, nhưng mà sau đó đi đến nơi nào, hiện tại vẫn chưa có tin tức.

Bạch Kính không nói chuyện, cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì, hồi lâu, hắn mới mở miệng nói: “Chuẩn bị xe đi.”

Tả Minh Viễn đáp lời, Bạch Kính lập tức đi trở vào, nói với những người bạn của mình: “Tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến, mọi người cứ tự nhiên.”

Nói xong cũng không đợi người ta hỏi nhiều lời đã bỏ đi, để lại mấy gã đàn ông trơ mặt mà nhìn nhau.

Bạch Kính và Tả Minh Viễn rất nhanh đã xuống lầu, điện thoại trên tay Tả Minh Viễn cứ vang lên không ngừng.

Ninh Việt ở dưới lầu đang cho người chuẩn bị bữa tối, nhìn thấy bộ dáng hai người có chút kinh ngạc, điều khiển xe lăn theo phía sau hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

Bước chân Bạch Kính vẫn không ngừng lại, chỉ đáp một câu: “Không có việc gì, em trở vào đi.” Thậm chí còn không quay đầu nhìn lấy cậu ta một cái.

Lên xe, Bạch Kính nói địa chỉ với tài xế: “Nghĩa trang Dương Sơn.”

Tả Minh Viễn nghe xong, rất nhanh đã hiểu được. Anh gọi điện thoại cho người quản lý ở bên đó, nhưng vào lúc này, trong văn phòng căn bản không có ai.

Bạch Kính sốt ruột đưa tay xoa nhẹ giữa mày: “Đừng gọi, với cái tính tình của cậu ấy, người khác có khuyên cậu ấy cũng không đi đâu.”

Xe rất nhanh đã tới.

Lúc bọn họ tới trời vẫn còn lất phất mưa.

Tả Minh Viễn vốn định mở dù che cho Bạch Kính, kết quả Bạch Kính một giây cũng không chờ được đã xông ra ngoài, thậm chí Tả Minh Viễn cũng không đuổi kịp hắn.

Bọn họ đi qua hết một cái cầu thang thật dài, từ xa đã nhìn thấy một người nằm cuộn tròn trên mặt đất.

Hô hấp của Bạch Kính đình trệ, Tả Minh Viễn kinh hoảng hét lên: “Lý Thư Ý!”

Bạch Kính bước nhanh tới, ngồi xổm xuống sau đó lật người Lý Thư Ý lại.

Người này đã bị mưa xối ướt, mái tóc thấm đẫm nước mưa dính trên mắt, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tái xanh, hơi thở mỏng manh mà yếu ớt.

Bạch Kính đưa tay chạm vào mặt y, ngón tay bị cảm xúc lạnh lẽo tấn công khiến nó hơi rụt lại.

Đây là nhiệt độ cơ thể mà con người nên có sao….

Bạch Kính không dám để cho Lý Thư Ý ngủ như vậy, dừng sức vỗ vào mặt Lý Thư Ý sau đó gọi tên của y, thật vất vả mới khiến cho Lý Thư Ý mở mắt ra.

Bạch Kính nhìn đôi mắt khép hờ của Lý Thư Ý, lau đi nước mưa trên mặt y trầm giọng nói: “Đừng ngủ.”

Nói xong liền đem Lý Thư Ý kéo dậy, lại để cho Tả Minh Viễn đỡ lấy y, hắn ngồi xổm xuống đem Lý Thư Ý ôm lên.

Lý Thư Ý sốt cao đến mơ màng, mãi cho đến giờ khắc này, cảm nhận được hơi ấm từ trên người Bạch Kính truyền đến, y mới xác định, y không có nằm mơ, cũng không phải là ảo giác.

Tuy nhiên, Lý Thư Ý lại ngây người tự nhủ, tại sao lại là Bạch Kính…..

Tại sao mỗi lần y yếu đuối đáng thương nhất, đều là Bạch Kính ở bên cạnh y….

Tại sao vào lúc y muốn từ bỏ, Bạch Kính lại một lần nữa xuất hiện….

Lý Thư Ý duỗi tay muốn chạm vào mặt của Bạch Kính, nhưng mà dù y có dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể nhấc nỗi một ngón tay.

Y cúi đầu, ở bên tai Bạch Kính cất giọng khàn khàn gọi tên của hắn.

“Bạch Kính…”

Bước chân Bạch Kính vẫn không ngừng, chỉ lặp lại một câu: “Lý Thư Ý, đừng ngủ.”

Hai mắt Lý Thư Ý đỏ ửng, cố hết sức mới nói được vài câu đứt quãng.

“Em nhận thua… Em đầu hàng….”

“Anh yêu Ninh Việt… Em sẽ đem chính mình biến thành Ninh Việt….”

“Anh yêu người khác…. Em sẽ đem chính mình biến thành người khác…..”

“Em…. Xin anh…. Đừng bỏ rơi em….”

Sau đó, lời đã nghẹn ngào không thốt lên được nữa, nước mắt từ trên mặt y rơi xuống, từng giọt từng giọt hòa với nước mưa rơi trên đất.

Lý Thư Ý thời thời khắc khắc đều như một con kiến hèn mọn mà cầu xin tình yêu của Bạch KÍnh, lại phải duy trì dáng vẻ kiêu ngạo cùng tự tôn đáng thương của chính mình. Y giống như một cơ thể mâu thuẩn sắp bị tách thành hai nữa, nhưng mà cuối cùng, giữa hai người y vẫn chọn Bạch Kính, vứt bỏ bản thân mình.

Lần đầu tiên Bạch Kính nghe thấy Lý Thư Ý ăn nói khép nép mà cầu xin người khác.

Một Lý Thư Ý kiêu ngạo như thế.

Một Lý Thư Ý cho dù mất đi hết người thân, bị người ta dẫm lên mặt mà khinh nhục bị đánh thiếu chút nữa không còn mạng cũng chưa từng cúi đầu…

Cứ như vậy mà nhỏ giọng đi cầu xin người khác.

Dưới chân Bạch Kính mềm nhũn, vẫn là Tả Minh Viễn kịp thời đưa tay đỡ hắn mới có thể đứng vũng.

Bạch Kính nghiến chặt răng, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Hắn phải thật dùng sức, dùng hết sức để thở, mới có thể xoa dịu cơn đau đớn bất chợt tràn ngập trong lòng, dường như muốn xé rách cả trái tim.