Tình Chiến

Chương 48




Năm Trần Lương Thần chín tuổi, bị trượt chân ngã xuống cầu thang của trường học, khi ấy Trần Lương Thiện đã học cấp ba, không nề hà gì mà cõng cô trên lưng chạy băng qua hai con đường tới bệnh viện. Năm Trần Lương Thần mười ba tuổi, vào ký túc trường quốc tế ở. Hàng tuần, mỗi ngày chủ nhật, Trần Lương Thiện sẽ bắt xe đi suốt hai giờ đồng hồ để tới thăm cô. Có đôi khi anh mang cho cô đồ ăn vặt mà cô thích ăn, cũng có khi là một vài món đồ chơi mới lạ nho nhỏ. Năm Trần Lương Thần mười sáu tuổi, Trần Lương Thiện vừa mới thành lập phòng nghiên cứu ở New York cũng vội vàng bay về chỉ để chúc mừng sinh nhật cô.

Những năm tháng đó, Trần Lương Thiện đã từng chút từng chút tô đậm một nét bút vào sinh mệnh của Trần Lương Thần. Anh biết cách làm cho một cô gái vui vẻ, cũng như biết trân trọng phụ nữ. Khi ấy, chẳng qua đó chỉ là những tình cảm yêu thương thuần khiết của Trần Lương Thiện nhưng vừa khéo lại khiến cho Trần Lương Thần đem lòng yêu anh sâu đậm.

Đêm nay, vào đêm Trần Lương Thần trở thành thiếu nữ mười tám tuổi, bí mật sâu trong lòng cô rốt cuộc cũng điên cuồng cắn xé nội tâm vốn đang bình lặng của cô.

Ngày Trần Lương Thần nhập học Học viện Chính trị và Pháp luật, Trần Lương Thiện không đến. Bởi vì trở ngại thân phận nên ba Trần cũng không ra mặt, mà để cho Trần phu nhân và người tài xế trong nhà đưa cô tới trường.

Trong thành phố có không ít gia đình quyền quý, mặc dù ba Trần không ra mặt nhưng chiếc xe mang biển số màu đen này cũng đã nói lên thân phận của Trần Lương Thần.

Trần Lương Thần không tập trung nghịch túi xách trong tay, nhìn tài xếchuyển hành lý đến trước cửa ký túc xá. Trần phu nhân nói chuyện với lãnh đạo cấp cao của nhà trường xong mới đi tới gần cô, hỏi:

"Lương Thần, hôm nay con có vẻ không được vui phải không? Ai chọc giận bảo mối của mẹ vậy? Nói cho mẹ nghe."

Trần Lương Thần nở một nụ cười miễn cưỡng, cố gắng giữ bình tĩnh trả lời: "Không có ạ. Do thời tiết nóng quá mẹ ạ."

"Đúng là nóng thật. Mẹ đã hỏi bọn họ rồi. Con ở lầu ba, phòng ngủ chỉ có hai người, có điều hòa và phòng tắm riêng. Chờ đến khi con tập quân sự xong, nếu như muốn chuyển ra ngoài mẹ sẽ nghĩ biện pháp." di@en*dyan(lee^qu.dôônn)

Không thể phủ nhận một điều rằng, Trần phu nhân vô cùng yêu thương và quan tâm tới Trần Lương Thần. Trần Lương Thần ôm lấy bà, cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. "Mẹ, cám ơn mẹ."

"Đứa ngốc này, nói cái gì vậy? Mẹ là mẹ của con, mẹ không tốt với con thì tốt với ai chứ?"

Hai mẹ con dọn dẹp phòng ngủ xong, Trần Lương Thần mới tiễn Trần phu nhân ra xe. Mặc dù vẫn ở chung một thành phố nhưnglúc hai mẹ con tạm biệt, Trần phu nhân vẫn rơm rớm nước mắt. Trần Lương Thần cười tươi vẫy tay theo xe nhưng khi xoay người, cô cũng vụng trộm lau giọt lệ nơi khóe mắt.

Thường thì tân sinh viên rất hay được chú ý. Trần Lương Thần lại là người có một thân quần áo và trang sức xa xỉ, hơn nữa lại được nhận sự đãi ngộ đặc biệt trong trường học, cho nên danh tiếng của cô được lan rộng nhanh chóng. Ở chung phòng với cô cũng là một cô gái cũng được hưởng sự đãi ngộ đặc biệt như vậy, là họ hàng gần của hiệu trưởng, tên là Dương Đậu Đậu, một cô gái có đôi mắt to tròn hoạt bát đáng yêu. Mặc dù Trần Lương Thần tùy hứng cao ngạo, nhưng với những người chân thành thì cô cư xử cũng rất hiền lành. Chỉ trong đêm đầu tiên, hai người đã nhanh chóng kết thành bạn tốt.

Lúc tập quân sự, hai đại tỷ cao quý xinh đẹp đề xuất ý kiến muốn nghỉ ngơi, các thầy huấn luyện cũng không dám có ý kiến gì. Khi cả lớp học phải đứng phơi nắng dưới mặt trời chói chang thì hai cô lại mặc quần ngắn, xỏ dép lê, cắn hạt dưa. Trong một ngày, mười nam sinh thì có đến tám người bàn luận về cô gái tên Trần Lương Thần này.

Cứ như vậy, có không ít nữ sinh cũng có gia thế quyền quý cảm thấy ghét cay ghét đắng Trần Lương Thần. Hôm nay, sau khi Trần Lương Thần và Dương Đậu Đậu ăn cơm tối xong, đang đi bộ dọc theo cái hồ nhân tạo trong trường học để quay về ký túc xá thì gặp mấy nữ sinh cùng khoa vừa đi tắm về. Đi đầu là Tống Giai Nhiên, con gái của tổng giám đốc một công ty bất động sản, cho nên cô ta rất kiêu ngạo. Hôm nay lại vừa khéo gặp được Trần Lương Thần.

"Đây không phải là em gái được ưu tiên hay sao? Thế nào? Không phải tập quân sự nên đã đi ăn no về rồi đấy à?"

Trần Lương Thần vốn dĩ nhỏ hơn Tống Giai Nhiên một tuổi, nhưng từ nhỏ cô đã được giáo dục rất tốt nên không thích so đo tranh cãi với người ngoài, thứ nhất là cô cảm thấy không quan trọng, thứ hai là lười. Cho nên cô đã lập tức túm lấy Dương Đậu Đậu bước qua mấy cô gái kia.

"Ôi sao vậy? Xấu hổ à? Này nha, bà cô đừng vạch tội chúng tôi với lãnh đạo nhà trường nha. Có cái gì muốn nói thì nói luôn. Đừng dùng ám chiêu sau lưng nha!"

Tống Giai Nhiên đúng là kẻ não tàn, tuy rằng chưa thấy được tư thế khi nhập học ngày đó của Trần Lương Thần, nhưng chỉ nhìn thấy cô đã cảm thấy không ưa, lời nói ra cũng vô cùng khó nghe.

Trần Lương Thần hít sâu vài cái, quay đầu liếc mắt nhìn Tống Giai Nhiên đầy khiêu khích, trên gương mặt xinh đẹp cũng mang vẻ chế nhạo. "Tống Giai Nhiên, nếu cô cảm thấy không phục thì nghĩ cách lật đổ tôi đi. Đừng có nhìn tôi không vừa mắt lại muốn nói mát, đừng tưởng rằng, cô đi một đôi giày Dior cao quý thì đã là thánh mẫu Hoàng Thái hậu ở nơi này!"

Tống Giai Nhiên vẫn mặc nguyên bộ đồ tập quân sự, nhưng dưới chân lại thay bằng đôi giày cao gót màu vàng nhạt, thoạt nhìn kệch cỡm không chịu nổi. Die nd da nl e q uu ydo n, dieendaan

Tống Giai Nhiên thấy Trần Lương Thần vẫn mang bộ dáng thản nhiên thì lại cảm thấy tức giận hơn, ngay lập tức quơ lấy chai dầu gội đầu mà người bạn đi cùng đang cầm, đập vào người cô, "Mày là cái đồ phế phẩm! Mới mười tám mười chín cái tuổi đầu không lo học hành cho tốt mà lại đi học cái bộ dạng này! Mày hù dọa ai hả?"

Trần Lương Thần nắm lấy tay Dương Đâu Đậu sững sờ, cô vừa bị nện trúng khóe mắt, một vệt xước màu hồng đậmtrông thật ghê người. Dương Đậu Đậu trừng mắt phẫn nộ nhìn Tống Mỹ Nhiên rồi cũng quơ lấy một cái chai vung tới tấp. "Tống Mỹ Nhiên, mày là cái đồ chết tiệt!! Lương Thần là người mà mày có thể đánh hay sao hả?!"

Tiếng thét chói tai này vừa vặn kéo rất nhiều sinh viên và giảng viên đang hóng gió buổi tối ở quanh đó tới. Chủ nhiệm khoa cũng đánh hơi thấy mùi, lập tức tới đây.

Trần Lương Thần ngồi trên mặt đất, che mắt nghĩ: Con mẹ nó thật sự là đen đủi! Ngồi xe thì bị sưng trán, đi đường thì bị đau mắt.

Đám người vây quanh ân cần hỏi han Trần Lương Thần, đúng lúc này, một chiếc xe thể thao lao tới, gọn gàng linh hoạt dừng bên cạnh đám người. Ngay sau đó, giọng nói mang theo chút tức giận của một người đàn ông vang lên: "Con mẹ nó, tránh ra hết cho tôi."

Trần Lương Thần cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng hất cánh tay của mình ra, ngay sau đó, cô liền nhìn thấy gương mặt của Trần Lương Thiện.

Trần Lương Thiện đau lòng vuốt ve khóe mắt hồng hồng của Trần Lương Thần, mở miệng chất vấn hiệu trưởng vừa tới bằng một giọng điệu không hề ôn hòa: "Hiệu trưởng Chu, em gái tôi đến trường là để đi học, chứ không phải để bị đánh."

Trong Tứ Cửu thành này, nếu đã nhắc đến Trần Lương Thần thì tuyệt đối không thể bỏ qua Trần Lương Thiện. Nhà họ Trần, cái danh này dù là ai cũng đều đã nghe thấy. Hiệu trưởng Chu hiển nhiên cũng biết thân phận của Trần Lương Thiện, cho nên ngay lập tức đã cam đoan. "Phải, phải, phải. Là do chúng tôi quản lý chưa tốt. Nhất định sẽ nghiêm khắc xử lý."

Trần Lương Thiện vẫn chưa muốn bỏ qua, chỉ thẳng vào Tống Mỹ Nhiên đã há hốc mồm từ lâu. "Cô là con cái nhà ai? Là gan cũng thật lớn, ngay cả em gái tôi mà cũng dám đánh?"

Tống Mỹ Nhiên không ngờ rằng Trần Lương Thần lại có liên quan đến nhà họ Trần, lại càng không ngờ rằng cô là em gái của Trần Lương Thiện. Lúc này, cô ta chỉ biết ngơ ngác, tủi thân sắp khóc.

Trần Lương Thiện lạnh nhạt quẳng xuống mấy câu với lãnh đạo trường học rồi nắm tay Trần Lương Thần, kéo cô ngồi vào trong xe, đi mất

"Được rồi, đừng chạm vào nữa. Da em vốn mỏng từ bé, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng để lại vết rồi." Trần Lương Thiện vừa lái xe vừa đưa mắt nhìn Trần Lương Thần đang làm tổ trên ghế.

Trần Lương Thần nhìn anh, cảm xúc bị đè nén suốt vài ngày nay rốt cuộc cũng bùng nổ, uất ức hỏi: "Mấy ngày nay anh đi đâu vậy hả, hôm em đi nhập học anh cũng không đến tiễn em."

Trần Lương Thiện vui vẻ vỗ vỗ đỉnh đầu Trần Lương Thần, "Anh sai rồi, không xuất hiện đúng lúc công chúa nhỏ của chúng ta bị bắt nạt để trừng trị bọn họ. Em đừng cảm thấy uất ức nữa có được không?"

Suy cho cùng thì Trần Lương Thần cũng chỉ là một cô gái nhỏ, vừa được anh dỗ dành như vậy đã lập tức vui vẻ. Cô vừa định nhào qua bóp mũi anh thì nhìn thấy một vết bầm tím trên cổ Trần Lương Thiện. Mặc dù Trần Lương Thần còn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ đã đi theo Trần Lương Thiện nên đã sớm hiểu sự đời, không thể nào không biết đây là cái gì. Ngón tay thon dài của cô cứ như vậy dừng lại giữa không trung.

Trần Lương Thiện khó hiểu quay đầu lại nhìn cô. "Sao vậy?"

Cô bất chợt mở toang áo sơ mi của Trần Lương Thiện, vì vậy mà lại nhìn thấy nhiều dấu vết hơn, vết cào, dấu hôn... Ầm một tiếng, trong đầu cô như bị nổ tung.

Trần Lương Thần nhìn chăm chú vào gương mặt góc cạnh rõ nét của Trần Lương Thiện rồi không biết cô lấy dũng khí ở đâu mà bỗng nhiên kéo đầu anh qua hôn lên đôi môi anh.

Thân thể mềm mại non nớt của thiếu nữ dán sát vào lồng ngực, răng môi tràn đầy hương vị thơm mát của Trần Lương Thần, cho dù là người đã dạo chơi qua vạn bụi hoa như Trần Lương Thiện cũng bị cảm giác này làm cho giật mình. Vốn dĩ anh muốn đẩy cô ra nhưng bàn tay lại cứ đặt lên bờ vai gầy của cô mà không nhúc nhích.

Trần Lương Thần nhắm mắt lại, hết sức tập trung cắn xé đôi môi của Trần Lương Thiện nhưng vẫn không tìm được điểm mấu chốt. Dường như là bị Trần Lương Thần làm đau nên Trần Lương Thiện giật mình, đẩy mạnh cô ra, hô hấp của hai người đều có chút dồn dập, Trần Lương Thiện cố gắng bình tĩnh lại, cau mày nghiêm khắc hỏi: "Trần Lương Thần! Em điên rồi sao?"

Gương mặt của Trần Lương Thần bị bầu không khí ban nãy trong xe làm biến đổi thành màu hồng, đôi mắt to cũng trở nên mờ mịt. Cô cũng không biết mình làm sao nữa, dường như cô đã bị mất lí trí khi nhìn thấy những dấu vết kia trên người anh, là bởi bí mật đã chôn vùi nhiều năm kia của cô sao? Cô bỗng nhiên vùi đầu thật sâu vào khuỷu tay rồi co người lại, không dám nhìn anh nữa, nhưng vẫn cố dùng toàn bộ dũng khí của bản thân để nói ra một câu:

"Trần Lương Thiện... Em thích anh..."

Thật lâu, thật lâu, trong xe vẫn không có bất cứ tiếng động gì. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn...

Lâu đến mức Trần Lương Thần đã cảm thấy tâm tro ý lạnh, thì giọng nói của Trần Lương Thiện lại chậm rãi vang lên trong màn đêm:

"Lương Thần, anh là anh trai của em. Mặc kệ là trước đây hay là sau này thì cái xưng hô này vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Tương lai, anh còn có cuộc sống riêng của mình. Em còn quá nhỏ, có một số việc và tình cảm cũng sẽ không như em nghĩ... Hơn nữa, sau này sẽ có một ngày em lớn lên, sẽ... sẽ kết hôn, lập gia đình. Hiểu chưa?"

Trần Lương Thần tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống. Đến khi mở miệng, giọng nói cũng trở nên vô cùng mỏi mệt.

"Nhưng chúng ta không phải là anh em ruột..."

"Đủ rồi Lương Thần, " Trần Lương Thiện kinh hãi cắt ngang lời nói tiếp theo của cô, "Trở về thôi."

"Còn nữa, sinh nhật vui vẻ."

Dưới ánh đèn đường, Trần Lương Thần chậm rãi mở chiếc hộp mà Trần Lương Thiện vừa mới đưa cho mình, là một chiếc hộp nhỏ bằng da màu đỏ, bên trong hộp được thiếp vàng, làm nổi bật thứ bên trong nó. Chiếc vòng tay bằng bạch kim phát sáng rạng rỡ trong bóng đêm, phía trong còn được khắc một hàng chữ rõ ràng: My girl Trần Lương Thần.

Trần Lương Thần khuỵu xuống ven đường, òa lên khóc nức nở. Vào ngày sinh nhật 18 tuổi ấy, anh đã từ chối tình cảm của cô.

___________________________________

Trần Lương Thiện gần như chạy trốn sang Mỹ. Anh sợ rằng nếu anh còn ở lại nơi này, sẽ gây nên hậu quả không thể tha thứ nổi.

Anh thừa nhận, ngày đó khi Trần Lương Thần hôn mình, trong nháy mắt anh có một loại xúc động muốn ôm chặt lấy cô. Nhưng mà, anh không thể.

Đó là em gái của anh. Từ khi cô mới năm tuổi cho đến khi cô trở thành thiếu nữ mười tám tuổi, dường như hỉ nộ ái ố của cô đều có sự chứng kiến của anh. Người con gái đã từng ngày đêm ở cùng anh, gần như đã trở thành một phần máu thịt của anh như vậy, anh làm sao có thể, làm sao dám, yêu cô được chứ?

Cho nên, anh vội vàng thu xếp đồ đạc quay trở lại Mỹ. Anh nghĩ chờ đến vài năm nữa, khi cô trưởng thành, gặp thêm nhiều người mới, có lẽ sẽ không còn suy nghĩ này nữa. Anh muốn dùng sự trốn tránh này để ép cô quên mình. Die nd da nlze.qu;ydo/nn

Nhưng mà Trần Lương Thiện lại không hiểu được rằng, đã từng được anh cưng chiều từ nhỏ đến lớn, đã từng gặp được Trần Lương Thiện anh, thì sao Trần Lương Thần còn có thể dễ dàng đi yêu người khác được đây?