Tình Chiến

Chương 12




Giang Bắc Thần nhìn dòng máu đỏ tươi đang liên tục chảy xuống ống truyền máu, yếu ớt tựa vào ghế sofa. Anh lấy tay chống lên huyệt Thái Dương, dòng suy nghĩ bỗng chốc trôi đi thật xa.

Vào một ngày hè của sáu năm về trước, vào trước đêm Giang Bắc Thần chuẩn bị sang Mỹ du học, sau khi uống rượu cùng đám người mượn cớ đưa tiễn anh để vui vẻ, anh cùng với bọn Chiến Sính và Kỷ Hành Đông đã đi lên đường cao tốc để đua xe.

Đều là những thiếu niên trẻ tuổi căng tràn sức sống nên không thèm để ý đến cái nhìn của người ngoài. Nhưng ai ngờ, khi sắp kết thúc cuộc đua, anh mới phát hiện ra xe mình bị kẻ nào đó động tay động chân, d♡iễn‿đ<àn‿l♡ê‿qu>ý‿đ♡ôn. phanh xe bỗng dưng không nhạy nữa. Giang Bắc Thần vì muốn không làm bị thương những người khác nên đã cố gắng giảm tốc độ rồi chuyển hướng lao thẳng vào hàng rào bảo vệ.

Cũng may các tính năng của xe vô cùng hiện đại, túi khí an toàn bung ra hết cỡ để bảo vệ anh. Và cũng may được ông trời phù hộ, nên anh vẫn còn sống mà không bị chôn vùi thân xác trong biển lửa, nhưng anh cũng đã bị thương rất nặng. Khi mấy anh em đưa anh vào bệnh viện thì tình huống đã vô cùng nghiêm trọng. Mẹ Giang nghe tin mà khóc ngất đi, ba Giang sau khi biết chuyện cũng lập tức ngồi máy bay trực thăng từ thành phố B trở về, ông cụ Giang còn tự mình tới bệnh viện canh chừng thằng cháu.

Trong lúc nhất thời, những người có liên quan đều bị kinh động.

Trần Nho Tụng từng là bác sĩ riêng của ông cụ Giang, lần này lại tự mình đảm nhiệm vai trò bác sĩ mổ chính cho Giang Bắc Thần. Nhưng bởi vì anh bị mất rất nhiều máu, nhóm máu lại hiếm, ngay cả lượng máu trong ngân hàng máu cũng đã bị dùng hết, mà chuyển máu từ nơi khác đến cũng không kịp.

Trong lúc mọi người đang cảm thấy tuyệt vọng thì Sở Hàm xuất hiện.

Lúc đó, cô mới chỉ 19 tuổi nhưng lại không hề do dự bước qua mọi người, tới trước mặt Trần Nho Tụng, kiên định nói:

"Nhóm máu của cháu với anh ấy giống nhau, hãy lấy máu của cháu đi ạ."

Khoảnh khắc này, trông Sở Hàm rạng rỡ chói mắt, xinh đẹp thuần khiết và quyết tâm hơn bao giờ hết.

Nhưng người đang ngồi đó, bất kể là ông cụ Giang hay là ba mẹ Giang Bắc Thần đều cảm thấy hết sức kinh hãi. Bọn họ có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới, đứa con gái của nhà họ Sở mà trước nay bọn họ vẫn không vừa mắt, lại đứng đây dõng dạc, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói những lời như vậy.

Ông cụ Giang chống cây gậy ba - toong đứng lên, đi tới trước mặt cô, trầm giọng hỏi:

"Nha đầu, đây không phải chuyện đùa đâu. Cháu đã nghĩ kỹ chưa?"

Sở Hàm mỉm cười, trả lời: "Nghĩ kỹ rồi ạ."

800 cc máu, gấp đôi lượng máu được hiến ở mức cho phép của nữ giới. Ngay cả cô y tá rút máu của cô cũng không nhịn được mà sợ hãi khuyên bảo: "Cô bé à, không thể rút nhiều hơn được nữa đâu, , nếu không cơ thể em sẽ không chịu nổi."

Nhưng cô gái ngồi đó chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, trên gương mặt trắng ngần xinh đẹp không có vẻ gì là sợ hãi.

Mẹ Giang vốn dĩ đang ngồi một bên lo lắng cho con trai của mình cũng cảm thấy không yên lòng đứng dậy.

"Tiểu Hàm, đừng rút nữa, dì nhìn mà còn cảm thấy không nỡ! Cháu nói xem, nếu ba mẹ cháu biết được, sẽ đau lòng biết bao!"

Sở Hàm quay đầu lại, ánh mắt cô bỗng trở nên xa xăm.

"Dì à, nếu Giang Bắc Thần không sống được, thì những chuyện cháu làm sẽ không còn có ý nghĩa gì nữa, không phải hay sao ạ?"

Câu nói này cho dù ai nghe cũng đều hiểu rõ rằng, cô con gái nhà họ Sở - Sở Hàm đã yêu đứa cháu trai được cưng chiều nhất nhà họ Giang, đến mức có thể đánh cược tính mạng của mình.

Ca phẫu thuật kéo dài suốt mười giờ đồng hồ. Hai cánh tay Sở Hàm bị mũi kim tiêm đâm vào một lần lại một lần đến mức khuỷu tay bị tụ máu tím bầm lại, cô mới nghe trong phòng phẫu thuật truyền ra tin tức ca phẫu thuật đã thành công.

Khi Giang Bắc Thần tỉnh lại là vào một buổi chiều. Ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho cả căn phòng bệnh bỗng trở nên ấm áp.

Anh hơi nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy cô đang nằm gục bên giường, đập vào mắt anh là bóng lưng mảnh khảnh và hai khuỷu tay bị tụ máu đến tím bầm của cô.

Anh cố duỗi tay định chạm vào lưng cô nhưng chỉ có thể chạm tới mái tóc dài mềm mại cùng gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt bởi vì bị rút máu nhiều. Hàng mi Sở Hàm hơi rung rung, cô cảm thấy người bên cạnh khẽ động, bỗng chốc bừng tỉnh, đúng lúc chống lại đôi mắt hẹp dài đen nhánh của người nọ.

Cô bỗng dưng bật khóc, người mà cô chờ đợi ngày ngày đêm đêm, người mà cô không tiếc dùng mạng sống để đánh đổi, rốt cuộc cũng đã tỉnh lại.

Buổi chiều hôm đó, trong phòng bệnh của Giang Bắc Thần người đến người đi nườm nượp, người thì quan tâm an ủi, người lại mang hoa tươi và trái cây tới.

Nhiều người và nhiều quà biếu như vậy, nhưng ở trong mắt anh, tất cả đều không sánh bằng bóng lưng gầy yếu của thiếu nữ đang đứng bên giường bệnh và hai hàng nước mắt còn chưa kịp lau khô của cô.

Đây cũng chính là những tháng ngày tươi đẹp nhất của anh cùng cô gái này.

...

Lúc Chử Mục đẩy cửa tiến vào, Giang Bắc Thần vừa mới hiến xong một túi máu, đang nằm trên giường bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi để bớt choáng váng.

"Điều tra rõ ràng chưa?"

"Rồi, không phải do Trịnh Khải làm, là mấy tên côn đồ quanh khu vực đó."

"Hôm nay ba tên đó thua bạc nên muốn tìm người để phát tiết, vốn dĩ định tìm mấy tiếp viên mát xa nhưng ai dè gặp được Sở Hàm tan tầm về nhà đi qua đó, nên đánh liều cướp người, chính là lúc mà cô ấy gọi điện thoại cho cậu đó."

Giang Bắc Thần mở mắt ra, vẻ mặt có chút u ám mờ mịt, giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng, hỏi: "Sau đó thì sao?"

Chử Mục mở miệng, bỗng nhiên không biết phải nói thế nào nữa, nhưng chuyện xảy ra như vậy, cho dù anh có dùng ngôn từ như thế nào cũng không thể tránh né được.

"Bọn chúng còn chưa làm được gì. Vết thương trên bụng cô ấy là do cô ấy tự đâm, có lẽ là muốn tự sát. Mấy vết thương ngoài da trên người cô ấy cũng là dochống cự mà tạo thành. Mấy tên kiathấy cô ấy như vậy cũng choáng. Nhưng mà, sự thực là Trịnh Khải đã cứu cô ấy, nếu không có anh ta, Sở Hàm có lẽ đã..."

Chử Mục không dám nói thêm nữa, bởi vì Giang Bắc Thần đang nắm chặt tay lại, khiến máu ở khuỷu tay vốn đã ngừng chảy lại bị thấm ra ngoài.

"Người đâu rồi?"

"Tớ không để cho cảnh sát nhúng tay vào việc này mà giao bọn chúng cho Hầu Gia rồi." Chử Mục lấy bông sát trùng ấn vào miệng vết thương đang rớm máu của Giang Bắc Thần.

Hầu Gia là tay anh chị có tiếng trong Tứ Cửu thành, nhưng tác phong làm việc rất ngay thẳng và chính nghĩa, anh ta có mối quan hệ khá tốt với không ít nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng anh ta cũng nhận tiền để làm thuê một vài chuyện. Mấy kẻ này, d∞đ∞l∞q∞đ, Chử Mục đoán chắc Giang Bắc Thần sẽ không khiến cảnh sát nhúng tay vào, bởi vì anh không đời nào tha cho bọn chúng dễ dàng như vậy được. Một người đàn ông có nội tâm hung ác tàn bạo và cố chấp si mê trong tình yêu như anh sẽ không đời nào cho phép bản thân làm như vậy.

Giang Bắc Thần nhìn miếng bông bị nhuộm đỏ từng chút từng chút một, chậm rãi mở miệng. "Nói với Hầu Cửu rằng, tớ không muốn để cho bọn chúng sống."

Là ai đã từng nói, nếu một người đàn ông vì một người phụ nữ mà nảy sinh ý muốn giết chóc, thì quả thực tòa thành trì quan trọng nhất trong lòng anh ta đã bị thất thủ? Giang Bắc Thần, chính là người như thế.

Bên ngoài phòng hồi sức cấp cứu của bệnh viện, Chử Mục hơi xoay xoay cổ, trên gương mặt tuấn tú lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Ở bệnh viện đợi suốt một đêm, mãi đến rạng sáng lúc 3h, ca phẫu thuật mới kết thúc. Trần Nho Tụng dẫn đầu đi ra ngoài. Sau khi nghe ông nói ca phẫu thuật thành công, tạm thời không có nguy hiểm gì đến tính mạng, thì Giang Bắc Thần mới buông tảng đá lớn trong lòng xuống.

Suốt 5h đồng hồ tiếp theo, anh cứ đứng bên ngoài cửa kính, lẳng lặng nhìn cô gái đang đeo ống thở oxy nằm trên giường bệnh. Trông cô thật yếu ớt, tái nhợt thiếu sức sống, mài tóc dài xõa tung trên gối, trên cánh tay trầy xước bị cắm đủ các loại ống dẫn để theo dõi tình trạng bệnh.

Chỉ mới một năm không gặp, mà không ngờ rằng cô lại trở thành như vậy.

Thậm chí Giang Bắc Thần còn có suy nghĩ lừa mình dối người rằng, nếu như cô tỉnh lại, anh sẽ bằng mọi giá phải trói cô vào người mình, cho dù cô hận anh cũng được, làm tổn thương anh cũng tốt. Miến sao cô có thể ở bên cạnh anh.

"Cậu cứ về trước đi, một mình tớ ở đây là được rồi." Giang Bắc Thần đứng trước cửa kính nói với người đằng sau.

"Chờ lát nữa Nguyện Nguyện vào rồi tớ sẽ đi, để cô ấy vào trông Sở Hàm thay cậu đi, tớ đưa cậu về."

Giang Bắc Thần không nói gì. Mãi một lúc sau anh mới xoay người, gương mặt trắng bệch nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười xin lỗi thật tươi với Chử Mục: "Làm phiền cậu suốt một đêm rồi, lúc cậu về tớ cũng không tiễn được đâu, thật xin lỗi."

"Nói cái gì vậy?!" Chử Mục đá cho anh một cái, sóng vai đứng bên cửa sổ cùng anh: "Tớ đã bảo lão Kỷ đi điều tra Trịnh Khải rồi, mặc dù hắn nói rằng tới nơi đó chỉ là tình cờ, nhưng tớ cứ có cảm giác chuyện không đơn giản như vậy. Cậu hãy cẩn thận một chút, còn nữa, đừng kích động."

Chử Mục lớn hơn mấy người họ hai tuổi, tính cách có phần chững chạc hơn, cho nên xử lý mọi chuyện cũng chu đáo hơn rất nhiều. Giang Bắc Thần yên lặng huých vai với Chử Mục. Tình cảm giữa mấy người anh em bọn họ không cần phải nói cũng hiểu.

Chử Duy Nguyện xách theo một túi to, lặng lẽ đẩy cửa tiến vào trong, chỉ chỉ người đang đứng kia, ánh mắt dò hỏi Chử Mục.

Chử Mục khẽ gật đầu, cô ấy mới yên tâm bước vào.

"Tam ca, em có mang quần áo tới cho anh nè, anh mau đi thay đi." Chử Duy Nguyện nhìn mấy vết máu loang lổ đã khô trên vạt áo sơ mi của Giang Bắc Thần, đi tới bên cạnh anh nói.

Giang Bắc Thần cũng chưa rời mắt khỏi người đang nằm phía trong cánh cửa thủy tinh, cất giọng hỏi: "Em đã qua chỗ mẹ cô ấy chưa?"

"Rồi ạ, em cũng đã bịt miệng mấy người khác rồi. Dì Sở vẫn chưa biết chuyện này, em nói mấy ngày nay phải ở một mình nên nhờ chị Sở Hàm qua ở với em vài ngày. Dì ấy cũng đồng ý rồi. Chuyện này đã được giấu giếm hoàn hảo!"

Giang Bắc Thần nhận lấy túi giấy, giơ tay xoa đầu Chử Duy Nguyện, nghĩ bụng: Sao có thể giấu mãi được chứ? Nhìn cô như thế này, có lẽ tạm thời sẽ không thể bình phục ngay được.

Anh nói: "Trước hết em thay anh trông cô ấy nhé. Anh phải quay về một chuyến, nếu có chuyện gì gấp phải lập tức gọi điện cho anh đấy."

Đêm nay, chỉ sợ rằng thành phố sẽ trải qua một hồi rung chuyển trời đất.

Tầng 33, công ty Thế Cần.

Trên bàn là một chồng văn kiện rất dày, Giang Bắc Thần ngồi trên ghế lật xem từng quyển từng quyển một. Ngoại trừ những văn kiện đã được đóng dấu đỏ, thì còn có rất nhiều văn kiện là thư muốn hợp tác của mấy công ty con.

Thẩm Vi Dịch đẩy gọng kính trên sống mũi, từ tốn giải thích với Giám đốc:

"Tôi thấy trong báo cáo có không ít công ty muốn tranh giành, mấy ngày nữa cuộc đấu thầu sẽ bắt đầu, ngãi hãy tranh thủ soạn các điều khoản trong văn kiện đấu thầu đi ạ."

Giang Bắc Thần khẽ gõ năm ngón tay lên bàn, nói một cách ung dung mà đanh thép: "Văn kiện đấu thầu sẽ do anh soạn thảo, mấy ngày nay tôi có việc không thể tới công ty được, khi nào anh làm xong hãy tới tìm tôi để lấy chữ ký."

Thẩm Vi Dịch hơi nhíu mày, đón lấy tập văn kiện cuối cùng do anh ném tới. Lúc gần đi, bỗng nhiên anh ta quay lại nói với người đang ngồi trên ghế giám đốc.

"Mẫu thân ngài muốn tôi chuyển lời với ngài rằng, tối nay ngài có hẹn với Cố tiểu thư. Nếu như ngài không đi, dii1ễn~đa1àn~le1ê~qu1yý~đo1ôn, thì Sở tiểu thư cũng sẽ không xuất hiện trong bệnh viện nữa." Nói xong, nhân lúc ông chủ mình còn chưa phản ứng kịp, anh ta đã quả quyết đóng cửa đi mất.

Tình huống xảy ra ngày hôm qua quá mức hỗn loạn khiến Giang Bắc Thần cũng không để ý di động của mình có cuộc gọi nào không. Lúc anh sờ đến di động thì thấy có năm cuộc gọi nhỡ của Kiều Hoàn, lúc đó anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nhưng Giang Bắc Thần có nằm mơ cũng không ngờ rằng tốc độ của mẫu thân đại nhân nhà mình lại nhanh như vậy, chỉ có ngắn ngủn vài giờ đồng hồ đã truy ra được hành tung của anh, lại còn dùng Sở Hàm để uy hiếp anh đi xem mắt với Cố An An. Thực là lắm thủ đoạn!