Tinh Chiến Phong Bạo

Quyển 2 - Chương 3: Làm thật




- Dáng dấp của cái tên Masys đó thật đẹp trai, có thể so sánh với cậu đấy.

Vương Tranh cười nói.

Tạ Vũ Hân dở khóc dở cười.

- Masys được đặt cách tuyển thẳng vào Học Viện Quân Đội tốt nhất ở Atlan, nhưng không biết vì sao hắn lại bằng lòng đi đến nơi này. Tớ còn là người đầu tiên nhận được tin tức này, lúc đó tớ còn hoài nghi là tớ có nghe lầm hay không nữa.

- Cái tên tiểu bạch kiểm đó lợi hại như vậy sao?

Vương Tranh tò mò hỏi.

Tạ Vũ Hân nhìn Vương Tranh.

- Không ngờ thân thủ của cậu cũng lợi hại như vậy!

- Mẹ kiếp, cậu xem ca ca rèn luyện thân thể mỗi ngày quả là không uổng công mà, phía dưới này toàn là cơ bắp!

Vương Tranh lên tiếng trêu Tạ Vũ Hân.

Trận ầm ĩ này rất nhanh đã truyền khắp toàn trường, tất cả mọi người đều biết hai nhân vật ngoại lai được đặc biệt chiêu sinh này không hề hiền lành, nhất là cái tên Carew kia, ngay cả học trưởng cũng dám đánh.

Thật ra lần xuất thủ này đã thể hiện rõ sự dũng mãnh của Carew, từ trước đến nay người Sao Hỏa luôn là cường giả được tôn kính, thế nhưng người yếu... cuộc sống chắc chắn có chút thê thảm.

Cổ Đặc chắc chắn là người biết được tin tức trước tiên, nhưng bộ phận quản lý của học viện lại không nhất trí về quan điểm.

- Hiệu trưởng, cái thằng nhóc Carew này xem thường Học Viện Chiến Thần, đánh học trưởng, cần phải trừng phạt nghiêm khắc, nếu không thì sau này em ấy sẽ càng hung hăng hơn!

- Tôi cũng cảm thấy như vậy, loại sinh viên như thế nếu không giáo huấn một chút thì chúng không biết thế nào là trời cao đất rộng!

- Dù thế nào cũng phải phạt hắn!

Tinh thần các giảng viên đang cực kỳ sôi sục, Tiếu Phỉ đang chơi trò chơi cách thức không gian, có thể luyện tập năng lực ba chiều.

- Tôi muốn hỏi các thầy cô có phải quá rảnh rỗi hay không? Không có việc làm thì đi tìm việc để làm đi!

Tiếu Phỉ tiến sĩ vừa chơi đùa vừa nói, cả phòng hội nghị lập tức yên tĩnh trở lại.

- Ha ha, Tiếu Phỉ tiến sĩ à! Cô thấy thế nào?

Cổ Đặc cười híp mắt hỏi.

- Học Viện Chiến Thần hiện tại đã rất đổ nát rồi, hắn nói không hề sai. Một đám người xông vào đánh một người, đánh thua còn mặt mũi đi tố cáo, loại sinh viên này cứ trực tiếp đuổi học là xong, như thế còn chưa đủ mất mặt hay sao? Khó trách xếp hạng của quân đội địa cầu càng ngày càng thấp.

Tiếu Phỉ không hề khách khí dùng một cây gậy tre đánh đổ tất cả mọi người, kể cả hiệu trưởng vậy mà cũng chỉ đứng cười híp mắt.

- Tiếu Phỉ tiến sĩ à! Cô cũng là một thành viên của Học Viện Chiến Thần, cô không nên nói những lời như vậy, thân là sinh viên học viện phải nên...

Thầy chủ nhiệm Chung Lương chậm rãi nói.

Tiếu Phỉ khoát tay trực tiếp cắt lời.

- Tôi nói này Chung đại chủ nhiệm, thầy có thể tỉnh lại hay không? Thầy cho rằng hắn quan tâm đến những điều đó à? Trường học muốn được sinh viên tôn kính thì ít nhất trường học phải có điểm khiến sinh viên kính trọng mới được chứ! Đừng có nhắc tới thời kỳ huy hoàng lúc xưa nữa, lúc ấy hắn còn chưa được sinh ra đâu!

Chung Lương bị Tiếu Phỉ chọc tức đến mức thiếu chút nữa phun ra máu. Bị một giảng viên tuổi nhỏ hơn mình rất nhiều nói đến mức như vậy bảo sao hắn không tức điên lên được chứ, mà tiểu nha đầu đó lại là át chủ bài của học viện.

- Ha ha. hai vị yên lặng một chút đi, ta cảm thấy lời của Tiếu tiến sĩ rất có lý, chúng ta không thể mãi chìm trong thời kỳ huy hoàng lúc xưa được, có thể tự lừa dối mình nhưng không thể lừa dối được người khác, chỉ là hành động vô ích mà thôi. Lần này ta đi thăm viếng hơn mười học viện quân sự, tất cả bọn họ đều cải cách từ lâu rồi, chúng ta đã vô cùng lạc hậu, bị bọn họ bỏ rơi ở tít phía sau. Nếu muốn lần nữa quật khởi thì bắt đầu từ lần huấn luyện quân sự này, chúng ta phải áp dụng phương pháp tăng cường huấn luyện cho quân đội chính quy. Sau này, sinh viên Học Viện Chiến Thần muốn trở thành rường cột của quân đội thì đòi hỏi phải đạt được yêu cầu cao hơn!

Cổ Đặc mượn lời nói của Tiếu Phỉ, thẳng thắn đem chuyện này ra phân tích, phải nghiêm khắc một chút. Ông cũng không nghĩ là sinh viên địa cầu yếu kém, chủ yếu là không đủ nghị lực để phấn đấu mà thôi, luồng tinh thần phấn đấu này chính là thứ đòi hỏi trường học phải tìm cách để khai quật cho bằng được!

Hành động của Carew không thể nói là đúng được, nhưng bệnh nặng cần phải có thuốc mạnh để diệt trừ. Hiện tại, Học Viện Chiến Thần cần một người như Carew, đem tâm huyết tuổi trẻ, tinh thần phấn đấu không bao giờ chịu khuất phục của sinh viên kích thích ra.

- A, mãi lo nói chuyện với mọi người mà thiếu chút nữa tôi quên mất, tôi còn có chuyện khác, mọi người tiếp tục uống trà, từ từ trò chuyện đi nhé!

Tiếu Phỉ vội vã rời khỏi, để lại một đám thầy cô giáo mắt to trừng mắt nhỏ. Nội bộ trường học cũng phân thành hai phe: bảo thủ và cách tân. Phe đổi mới bao giờ cũng phải động chạm tới một số truyền thống và lợi ích. Cổ Đặc cũng rất rõ ràng, chuyện đổi mới không hề dễ dàng.

Nhưng nếu như không làm thì Học Viện Chiến Thần sẽ mãi mãi không lấy lại được vinh quang, ngoại trừ danh tiếng nhân loại đến từ địa cầu thì còn sót lại điểm gì chứ?

Dùng tài nghệ của Masys và Carew thức tỉnh đám sinh viên này, ông tin rằng nếu như địa cầu là nơi khởi nguồn của nhân loại thì nhất định đặt ở bất kỳ chỗ nào cũng không thể thay thế được.

Đây là tín ngưỡng mà ông vẫn luôn kiên trì giữ vững!

Bạn học Vương đi đến "Thánh điện" của Tiếu Phỉ tiến sĩ, sở dĩ nơi đó bị biến thành thánh điện là bởi vì phòng thí nghiệm của Hệ Vật Lý đúng là nơi hoa lệ nhất, cũng là nơi đắt giá nhất trong trường học.

.... Phòng thí nghiệm vẫn còn đang đóng cửa, bạn học Vương Tranh đành phải đứng đợi nửa giờ, Tiếu Phỉ mới khoan thai, chầm chậm bước đến.

Vừa nhìn thấy Vương Tranh, tâm tình của Tiếu Phỉ lập tức tốt hơn rất nhiều. Tiếu Phỉ nhìn Vương Tranh từ trên xuống dưới, khiến Vương Tranh có chút sởn gai óc.

- Tiến sĩ tìm em có chuyện gì vậy ạ?

- Tới đây, trước tiên ta sẽ dẫn em đi làm quen với môi trường xung quanh, sau này em chính là trợ thủ của ta, dù sao cũng phải tìm hiểu địa bàn của mình kỹ càng một chút mới được.

Tiếu Phỉ cực kỳ đắc ý nói, không thể không nói rất nhiều nét tính nết của Tiếu Phỉ vẫn còn có chút giống với trẻ con,... Vốn tuổi của cô cũng không lớn.

Dù Vương Tranh có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị quang cảnh đồ sộ của phòng thí nghiệm làm cho choáng váng.

- Đây là toàn hạt căn bản nắm giữ khí, muốn cái gì có cái đó, toàn địa cầu cũng chỉ có một máy!

Tiếu Phỉ cực kỳ đắc ý nói.

- Theo ta lăn lộn, đảm bảo em sẽ được ăn cay!

Vương Tranh lau mồ hôi trên trán, cái này... Hắn cảm giác tiến sĩ giống như đang dụ dỗ một đứa con nít vậy.

- Tiến sĩ, em chỉ là một sinh viên mới, mấy thứ này đối với em mà nói là quá sâu xa, em hoàn toàn không hiểu gì cả.

- Yên tâm đi, ta sẽ dạy em, lấy thiên phú của em rất dễ dàng có thể bắt đầu, vật lý học chính là ngành khoa học vĩ đại nhất, em nhất định sẽ thích nó.

Ánh mắt của Tiếu Phỉ sáng chói, đây là một thiên tài đắm chìm trong thế giới vật lý, bạn học Vương muốn nhanh chóng rời khỏi, nhưng với tình huống trước mắt, cậu vẫn phải tiếp tục thêm một thời gian nữa.

- Tiến sĩ, bạn cùng phòng với em tên là Trương Sơn, rất có thiên phú, có thể để cậu ấy làm trợ thủ của cô được không ạ?

Vương Tranh nói, lấy tình huống của Trương Sơn, hẳn có thể đủ điều kiện.

- Tiểu tử kia cũng xem như có thiên phú, nhưng em khá hơn em ấy một chút.

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tiếu Phỉ, Vương Tranh cũng có chút choáng váng, nếu như Tiếu Phỉ lớn tuổi hơn một chút cũng tốt, nhưng mà thực tế chả lớn hơn bao nhiêu.

Sau đó Vương Tranh bị Tiếu Phỉ dắt đi giới thiệu một vòng, mới có thể thoát thân. Có thể nhận thấy tâm trạng của Tiếu Phỉ rất vui vẻ, hiếm khi cô có thể tìm được một người có cùng chung đề tài để nói chuyện.

Ở thế giới khoa học nhất định sẽ rất cô quạnh, dạy người khác kiến thức là một chuyện, nhưng có thể tìm được một người tri kỷ để đối đáp hoàn toàn là một cơ duyên có thể gặp chứ không thể cầu. Tiếu Phỉ cũng không ngờ một học sinh trung học lại có sự hiểu biết tinh tường như vậy.

Giới thiệu vắn tắt nhưng cũng rất đặc sắc, tương đối có cái nhìn đại cục, người này có đầy đủ tiềm chất trở thành một nhà vật lý học vĩ đại, cũng khó tránh Tiếu Phỉ lại nhiệt tình như vậy.

Ngày khai giảng thứ hai vô cùng náo nhiệt cũng qua đi, tiếp theo kỳ huấn luyện quân sự cũng chính thức bắt đầu.

Tình huống huấn luyện quân sự chia làm hai bộ phận, một phần là cấp độ quân sự, một phần là cấp độ phi quân sự. Phần trước khó khăn hơn phần sau rất nhiều, nhưng sinh viên có thể tự chọn lựa.

Vương Tranh không chút do dự chọn phần trước, nhưng điều bất ngờ là cậu cũng không phải là người duy nhất, Trương Sơn cũng lựa chọn phần trước.

Trong ngày, sinh viên đã bị phân thành từng nhóm, lôi đến vùng ngoại ô, nơi đóng quân của quân khu ở thủ đô. Kỳ thật trước đây đều là trường mời sĩ quan đến trường huấn luyện. Lần này rõ ràng là khác biệt, tuy nhiên đa số sinh viên đều không nhận thấy được sự khác biệt, bọn họ đều cho rằng đây chỉ là cùng bạn mới đến ngoại ô dạo chơi mà thôi.

Đổi thành trang phục dã chiến đơn giản, tất cả đồ vật cá nhân đều bị tịch thu, cho đến khi kỳ huấn luyện chấm dứt mới được trả lại. Ký túc xá lại càng đơn sơ, chỉ có tấm lót giường, hơn nữa một phòng có hơn trăm người ở, cảm giác giống như đem nhà kho thu dọn thành một ký túc xá tạm thời vậy.

Rất nhiều sinh viên luôn miệng than khổ cả ngày, tiếng oán hận vang lên không ngớt. Vương Tranh và Trương Sơn trái lại rất bình tĩnh tìm đơn vị của mình, hai người liếc nhìn nhau một cái.

- Không ngờ cậu lại chọn đi theo Hệ Cơ Giáp tham gia huấn luyện.

- Tớ đã nói rồi, tớ muốn thi vào Hệ Cơ Giáp mà, còn cậu?

- Đầu óc thông minh phải phối hợp với thân hình cường tráng mới là vẻ đẹp hoàn mỹ, với lại mức độ của Hệ Cơ Giáp cũng không có gì ghê gớm.

Trương Sơn ngạo nghễ nói.

Cường độ thân thể của hắn quả thật có đủ tư cách để kiêu ngạo như vậy.

Hai người cũng không nói nhiều, làm việc nghỉ ngơi đều rất đúng giờ, đến giờ thì đi ngủ. Những người khác thì vẫn như cũ, tốn nước bọt nói chuyện phiếm, hoàn toàn giống như tham gia trà hội, có người còn trực tiếp lấy điện thoại chơi những trò đối chiến nho nhỏ.

Trương Sơn tự cảm thấy định lực của mình rất mạnh, nhưng ồn ào như vậy hắn cũng không thể nào ngủ được. Thế nhưng hắn vừa quay đầu lại, đã phát hiện Vương Tranh nằm bên cạnh đã hoàn toàn tiến vào mộng cảnh rồi.

Trình độ thế này đối với bạn học Vương Tranh hoàn toàn chỉ là một thách thức nhỏ thôi, phải biết rằng lúc mệt mỏi, dù có đứng cậu cũng cũng ngủ rất thoải mái, huống chi đây chỉ là ồn ào một chút mà thôi.

Ở một nơi khác, Trần Tú cùng với Ngã Luân luôn miệng kêu khổ, đối với loại người thông minh thuần túy thì bọn họ thật sự không thể thích ứng với tình huống này được.

- Thật không biết là hai cái tên gia hỏa Vương Tranh và Trương Sơn nghĩ như thế nào, rõ ràng chỉ là trí giả mà cứ khăng khăng lựa chọn cùng huấn luyện với đám tứ chi phát triển?

Ngã Luân nói.

- Ngã Luân ca à! Thật ra thì tứ chi của Trương Sơn ca cũng rất phát triển.

Trần Tú nói.

Ở bên này, sinh viên Hệ Vật Lý, Hệ Toán Học thì lại ở một trạng thái hoàn toàn khác, mỗi người đều làm chuyện riêng của mình, cho dù có nói chuyện phím cũng rất nhỏ giọng, mỗi người đều tự chìm vào thế giới của riêng mình.

Nhưng cho dù nói như thế nào thì kỳ huấn luyện quân sự đại học đã chính thức bắt đầu.

Một giờ sáng, tiếng chuông chói tai vang lên, cửa bị đá văng ra, tất cả sinh viên đều ngỡ ngàng nhìn người quân nhân đứng ở cửa.

- Tôi chính là huấn luyện viên của các em - La Vân, cho các em năm phút đến thao trường tập hợp.

- Mẹ kiếp! Có lầm hay không? Bây giờ là mấy giờ hả?

- Ta còn chưa ngủ đủ mà, đây là kỳ huấn luyện quân sự hay ngược đãi người khác hả, có tin là lão tử sẽ tố cáo ông?

La Vân mỉm cười:

- Bất cứ người nào không thông qua được kỳ huấn luyện quân sự này sẽ trực tiếp bị buộc thôi học. Thông báo trước khi các em nhập học đã có nhắc qua. Hiện tại, các em còn lại bốn phút mười hai giây.

Nói xong, La Vân xoay người rời khỏi, đầu óc mọi người mới được tỉnh táo hơn chút.

Thật ra thì lúc La Vân mới bắt đầu nói cho đến khi nói xong, Vương Tranh và Trương Sơn đã soạn xong hết, tựa như cậu đã sớm đoán ra được tình huống như vậy.

Hai người ra ngoài trước tiên.

- Xem ra lần này Cổ Đặc làm thật.

Trương Sơn cười nói.

Trong thao trường, hai người bọn họ cũng không phải là người đến sớm nhất, Masys, Carew, Tạ Vũ Hân cũng đã đến.

Vương Tranh cùng với Trương Sơn trở về chỗ, liên tục có sinh viên lục đục đi ra. Dù sao thì Hệ Cơ Giáp và Hệ Chỉ Huy đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tuy ngoài miệng càm ràm một chút, nhưng hành động lại không dám có chút sơ suất.

Xung quanh còn có mười mấy chiến sĩ đang ghi chép người đến trễ.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều tập trung đông đủ, ước chừng mất khoảng mười phút đồng hồ.

- Tất cả người đến trễ lui về phía sau, chạy bộ, một vạn mét!

Tức khắc có người không muốn làm theo, La Vân lạnh lùng nói:

- Tất cả người nào có bất cứ nghi ngờ gì thì có thể lập tức rời khỏi, không ai ép buộc, nơi này là quân đội, tất cả mọi người phải chấp hành theo quân quy.

Khóe miệng Carew dâng lên nụ cười, đây chẳng bằng thủ đoạn nho nhỏ mà gia gia từng trải qua nữa!