Nói trắng ra là chính là đi làm cho ra vẻ, trao đổi lễ vật cái gì đó, hệ Mặt Trời hướng đến hào phóng, như vậy mới có thể biểu hiện ra cấp bậc, người ta mới có thể nể tình.
Đi ra lăn lộn, mặt mũi quan trọng nhất.
Cho nên mọi người đều nguyện ý luận bàn cùng học viên của học viện kinh tế Mongomery.
Một cú này tuyệt đối không hề ít.
Trương Như Nam đang vẽ vẽ, nhìn như đang vẽ, kỳ thật là đang quan sát, những người khác không có tiện, mà nàng đóng vai nhân vật bị cô lập, ngược lại có thể cẩn thận.
Không thể không nói, phần lớn người rất khó đột phá không lộ dấu vết, thậm chí nội gian cũng giống nhau, diện mạo Trương Như Nam hung hãn, nhưng khi vẽ tranh khí chất cũng tỏ ra cao nhã, cũng khiến cho hắn ngay cả đang nhìn liếc mắt một cái đều không muốn.
Trương Như Nam chú ý tới tên bồi bàn có lưu chòm râu nhỏ này, là ánh mắt của hắn, ở thời điểm người khác đều nhìn chằm chằm vào Liệt Tâm các nàng, hắn lại ở đánh giá chung quanh, hơn nữa ánh mắt lộ ra hung ác.
Các bồi bàn khác tuyệt đối không dám.
Hết thảy như thường lệ, cuối cùng đại gia ôm người đẹp trở về, Vương Tranh một trái một phải, bên trái là Mông Điềm lạnh lùng, đại khái rất nhiều người đều muốn biết nàng khi bóc lớp vỏ bọc lạnh như băng sẽ lửa nóng như thế nào, bên phải là Liệt Tâm, gợi cảm nóng bỏng, mê chết người không đền mạng, hưởng thụ kiểu này đúng là băng với lửa hai thứ cùng lúc, tuyệt đối không thể kháng cự.
Ở mọi người kêu la các loại hâm mộ ghen tị, đại gia Vương mang theo người đẹp đi hưởng thụ buổi tối tốt đẹp.
May mắn là Achilles Ortiz cũng không tịch mịch, hắn còn có Mi Lu.
Những người khác chỉ có thể bóp cổ tay thở dài, hai người kia là chiến đấu hào trong số đại gia, không có người nào theo chân bọn họ tranh cãi.
Mọi người chơi một lúc nữa đều tự trở về nghỉ ngơi, trong vũ trụ không phân chia ngày đêm, nhưng thời gian nghỉ ngơi tốt nhất vẫn cố định tuân thủ. Nếu không như thế thì có chơi mãi cũng chưa có điểm cuối.
Cửa phòng vừa đóng, Vương Tranh thở mạnh ra, cứ như vậy một mũi tên hai con nhạn cũng có điểm quá hạnh phúc, nhưng đây là không có khả năng.
Đại khái lộ trình còn có hơn một giờ mới đến điểm chỉ định công kích, đó cũng là tinh vực có lợi nhất cho phục kích, bộ đội liên bang phản ứng rất nhanh cũng đã đợi lệnh. Nhưng bọn hắn phải kéo dài thời gian, kho để hàng hoá chuyên chở đều là phi thuyền chiến đấu mà bọn hắn am hiểu, lấy thực lực của bọn họ, tuyệt đối có thể chiến đấu một trận.
- Liệt Tâm, Mông Điềm, thông báo mọi người nửa giờ sau bắt đầu hành động.
Diễn đã diễn xong rồi, hai người làm sao….
Mông Điềm cùng Liệt Tâm vẫn dựa vào Vương Tranh, lúc này Vương Tranh mới ý thức được hai người có điểm không thích hợp.
- Vương Tranh đầu của ta ngất ngư, không phù hợp.
Mông Điềm là người đầu tiên không chống đỡ được, mặt Liệt Tâm cũng hồng kiều diễm ướt át, môi đều nhanh cắn bật máu:
- Trong rượu có vấn đề, ta…
Liệt Tâm tu luyện tâm pháp Liệt Hỏa, thân thể khác biệt với người bình thường. Mông Điềm đã muốn chống đỡ không được, nàng còn có thể kiên trì trong chốc lát, nhưng mà đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Lúc này Vương Tranh mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bọn họ biểu diễn khá ốt, nhưng mà lại xem nhẹ đối phương sẽ ra tay trước.
Dùng lời nói của hải tặc để nói đều là hàng hóa trân quý, lỡ bị va chạm không tốt.
Điện thoại liên hệ khẩn cấp, lại trống trơn không có đáp lại, trong mỗi phòng đám người Trương Sơn ngã ngang ngã dọc, còn có mấy người chưa đi đến phòng cũng đã ngã xuống.
Sau khi xác định đối phương liền lập tức động thủ, mà ở cách đó không xa, ba chiếc phi thuyền thương mại đang tiến tới gần, nhưng mà theo phương hướng của mấy chiếc phi thuyền thương mại mà xem, hiển nhiên không thích hợp.
Lúc này tốc độ của ba chiếc phi thuyền thương mại đột đột nhiên tăng tốc, Vương Tranh phát ra tín hiệu.
Đặng Khẳng thu được tín hiệu, sắc mặt ngưng trọng, không nghĩ tới mới lần đầu đã bất lợi:
- Tất cả chiến hạm lập tức xuất động!
Mệnh lệnh vừa ra, mười hai chiến thuyền Crow hạng nhẹ loại hình chiến hạm công kích lập tức thay đổi phương hướng, hướng tới mục đích hết tốc lực đi tới.
Nhưng mà trong vòng 10’ ba chiếc phi thuyền hải tặc có thể đến nơi này.
Mông Điềm đã hoàn toàn hôn mê, tuy rằng Liệt Tâm còn cố gắng chống đỡ, nhưng mà đã mất đi sức chiến đấu.
- Dược vật thuộc loại tấn công tinh thần, nước!
Liệt Tâm cắn răng nói.
Uống hết một bình nước, Liệt Tâm hơi tốt lên một chút, Mông Điềm chỉ hơi tỉnh, nhưng cả người bủn rủn vô lực.
- Cho ta chút thời gian, hẳn là có thể khôi phục lại!
Liệt Tâm biết bọn họ vẫn là quá sơ suất, biết rõ có nội gian ở đây, còn dám ăn uống, cũng không nghĩ tới đối phương có lá gan lớn như vậy.
Bí quyết Liệt Hỏa đã bắt đầu vận chuyển.
- Ngươi chiếu cố Mông Điềm, ta muốn đi nghênh chiến!
Vương Tranh nói, hiện tại có thể tranh thủ thời gian một phút thì nhiều thêm một phút an toàn.
Hiện tại phải lấy đến chiến sĩ robot, nếu không thì sẽ thành con ca trên thớt gỗ mặc người xâm lược.
Ngay tại thời điểm Vương Tranh nghĩ đến chỉ một mình tác chiến, bỗng nhiên thu được hai tín hiệu đáp lại.
Lear cùng Achilles Ortiz!
- Tập hợp ở kho hàng!
Kỳ thật Lear cùng Achilles Ortiz cũng đang chạy tới kho hàng, hai người phán đoán giống nhau, dưới tình huống như vậy, trước hết chỉ có lấy vũ khí rồi nói sau.
Chiến hạm hải tặc đang bay đến với tốc độ cao, đoạt lấy hàng hóa, thoải mái rời đi, lại phá hủy chiếc phi thuyền thương mại này.
Tuy rằng chiếc phi thuyền thương mại này rất có giá, nhưng ở tinh vực như nơi đây, phi thuyền thương mại chỉ sẽ liên lụy tốc độ, bọn họ cũng không cần, chỉ là bán con tin, một đám sẽ có giá không thấp hơn.
Liêu Tần vui tươi hớn hở nhìn kiệt tác của mình, sau khi hắn xác định mục tiêu, lập tức phóng lật mọi người, HT9, thuốc an thần hung mãnh nhất trên thị trường chợ đen, chính là một đầu bò cũng có thể lật úp, loại dược vật này chỉ cần uống nhiều nước vào là có thể tỉnh lại, nhưng mà trong một giờ sau đó cả người đều mệt mỏi, muốn làm gì thì làm!
Một cú lần này khá lớn, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, cũng chỉ chờ một lần duy nhất kiếm số tiền lớn, xong xuôi, đi chỉ hình, đổi cái thân phận, ngày lành có thể trôi qua.
Nhưng mà thời gian còn nhiều, ba con bé kia thật sự làm cho người ta nhớ mãi không quên, hơn mười phút, như thế nào cũng có thể làm chút chuyện gì đó, trước vui thích a, bằng không rơi vào trong tay đám hải tặc kia, chỉ sợ ngay cả nước canh cũng không còn.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Liêu Tần liền trở nên lửa nóng, hình như là nơi này.
Vừa chuyển góc, hắn liền thấy được một thân ảnh vọt lại đây, đây không phải là tên đại gia kia sao, làm sao…
Vương Tranh cũng phát hiện Liêu Tần, đối phương cũng không có bỏ chạy, rút dao ra, tuy rằng không thể mang vũ khí, nhưng ở phòng bếp luôn không thiếu vài thứ công cụ.
Một tên ăn chơi trác táng, đây là khái niệm của đối phương, Vương Tranh tăng tốc vọt lại đây, nháy mắt đoạt dao, kếp tiếp là một đòn vặn tay, như là xách con gà con để ở trên người.