Lúc này mọi người mới phát hiện, tên nhóc kỳ quái kia đã không thấy.
Ở đây chỉ có lão Mục cùng Gail có thể hiểu hết lời giải, những người khác còn rối rắm ở nửa đường, dù sao không phải cùng một lĩnh vực, xem hơi biết một chút mà thôi, cũng không có thể hoàn toàn hiểu được.
- Lão Mục, suy luận này đúng không?
Nói chuyện là một người trung niên, là nhà Hóa Học nổi danh, mặt này không phải sở trường, quả thật xem không hiểu.
- Đúng, cũng là suy luận hoàn mỹ nhất cho tới thời điểm này.
- Tên nhóc này là đệ tử của ai, chưa từng nghe qua a.
- Đúng vậy, nhân tài như vậy không có khả năng không biết.
- Lão Mục, không phải tên nhóc này là con riêng của ngươi đó chứ, các ngươi đang cùng nhau diễn song hoàng!
Mục Phùng Xuân là người có uy tín trong lĩnh vực này, nếu có người suy luận ra, không có khả năng đến bây giờ một chút động tĩnh không có.
- Theo ta được biết trước mắt còn chưa giải ra được
- Ngươi đừng nói cho ta, một tên nhóc còn chưa biết tên đi nhầm cửa, sau đó liền đem vấn đề làm phức tạp chúng ta vài năm giải quyết rõ ràng sau đó tên nhóc này lại thần bí biến mất, hắn xuyên qua đến chắc!
Gail không tin nói:
- Khẳng định là ngươi cố ý trêu đùa ta!
Mục Phùng Xuân lắc đầu:
- Bản thân ta cũng không nghĩ tới một bước này, gặp quỷ!
Trong phòng mọi người ở khe khẽ nói nhỏ, không có khả năng a, mọi người đều là tồn tại đứng đầu trong từng lĩnh vực, tin tức cũng là linh thông nhất, vấn đề khó thuộc chuyên nghành nổi danh như thế, nếu là có người giải ra được, không có khả năng không công bố trước tiên, lại càng không để một đứa trẻ đến trêu đùa.
Trẻ con ...
Gail cùng Mục Phùng Xuân hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên mọi người đều ý thức được vấn đề nằm ở chỗ nào.
Một thiếu niên xem ra chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, làm sao có thể phân tích vấn đề như vậy???
Đây không phải học bằng cách nhớ là có thể.
- Hả? Qua hai ngày nữa không phải có cái giải thưởng sinh viên gì gì sao?
Có người nói nói.
- Miễn bàn, mấy thứ đó có có ý tgì, lão tử không muốn lãng phí thời gian đi.
...
- Ý của ngươi là nói, tên nhóc này là người đoạt giải ???
Gail nói.
- Có thể nhận thưởng hay không ta không biết nhưng ta hoài nghi cái đề này là do chính tên nhóc này tự giải.
Mục Phùng Xuân nói.
Trong phòng im ắng, chuyện này có khả năng sao?
Nhưng Mục Phùng Xuân cũng là người có tư cách nhất để nói lời này.
- Đúng rồi, con bé Tiếu Phỉ kia đến đây, có mời chúng ta đi tụ hội, ta vốn là đùn đẩy, nếu không mau chân đến xem, nói không chừng tên nhóc kia đã ở đó.
- Có đạo lý, ta không tin tên nhóc này là hạng người vô danh, ngày mai đi xem!
- Các ngươi đi, ta cũng đi, xem ra chúng ta thật đúng là xem thường người tuổi trẻ này.
- Đúng vậy, chúng ta khó có được thời gian tụ hội, vốn không nghĩ bị việc này quấy rầy, xem ra thật sự cần phải tham gia rồi.
.. ... .
Diệp Tử Tô cũng không có sốt ruột, nhìn thấy Vương Tranh đang vội vàng chạy tới, cười nói:
- Chỉ trong chốc lát mà ngươi chạy đến nơi nào vậy?
- Vốn đã nghĩ uống được chút cà phê miễn phí, kết quả vào nhầm câu lạc bộ người cao tuổi, vừa rồi bồi mấy ông lão nói chuyện phiếm, chọn quần áo xong chưa?
- Biết ngươi sợ phiền toái, đều đã chọn cho ngươi rồi,
- Diệp đại tiểu tỷ anh minh thần võ, hùng bá thiên hạ.
Vương Tranh lập tức vổ mông ngựa.
- Tiểu Tranh Tử, không tệ lắm, khởi giá hồi cung!
Diệp Tử Tô tạo hình như là Thái Hậu.
Diệp Tử Tô chọn quần áo khẳng định là rất có phẩm vị, Vương Tranh tự biết bản thân mình rất hai lúa trong việc này, thứ hắn thích không nhất định thích hợp cho trường hợp này, dù sao chỉ là đi vào đứng cho đủ số, không có gì to tát cả.
Lúc trở về cũng không thấy bóng dáng của Tiếu Phỉ cùng Marcos, xem ra đi tới Lilan Calos, hai vị này cũng khó có được cơ hội thả lỏng một chút, đi gặp bạn bè cũ.
Diệp Tử Tô cùng An Mỹ lập tức tiến hành trao đổi chiến lợi phẩm, con gái luôn có chút chuyện hưng phấn như vậy, đại gia Tô đã dần dần mất đi hứng thú đối với Lilan Calos.
Nói như thế nào đây, nơi này tràn ngập một loại mùi vị tinh anh, làm cho đại gia Tô không có chỗ để phát huy.
Nếu không phải khoảng cách quá xa, nói không chừng hắn sẽ trở lại Trái Đất.
……..
Khác biệt so với đại gia Tô, những người khác trong phòng 007 rất vui vẻ hưởng thụ kỳ nghỉ hè sung sướng.
- Nếu không ngươi cũng đến đây đi? Nhà của ta có phòng trọng lực riêng, tối đa gấp ba lần trọng lực, Ngả Luân ca đã mua xong vé máy bay rồi.
Trần Tú nói, vừa lúc mọi người cùng nhau họp mặt.
Tiểu chính thái cảm thấy nghỉ hè nếu có thêm tiểu đồng bọn thì càng có nắm chắc sự quấy rầy của mấy bà chị, có lẽ có thể cho tiểu đồng bọn thu hút lực chú ý của các bà chị, hắn xem như có thể thành công hưởng thụ tự do cua gái ở bờ biển, mỗi lần tới đó lúc sắp thành công lại bị mấy bà chị đồng loạt ùa lên phá hoại.
Trương Sơn cười cười:
- Cảm ơn, để lần sau đi, gần đây ta phải bế quan.
Nếu đi bờ biển làm gì còn có thể tĩnh tâm huấn luyện, hiệu quả giữa dụng tâm và không cần chú tâm là không giống nhau, lúc cất bước đã chậm so với người khác, vì thế càng phải cố gắng hơn.
Tắt điện thoại, thay đổi quần áo, Trương Sơn đi vào võ quán ở gần đó, con gái chủ quán là bạn học thời trung học của hắn.
- Bạn học Trương Sơn, nghe nói ngươi vòng vo chạy qua khoa điều khiển robot a?
- Ừh.
- Muốn thử một chút với ta không?
- Khụ khụ, người đẹp Từ , đừng nói giỡn.
Từ Dĩnh, tuyệt đối là nhân vật nổi danh ở trung học, bộ dáng thanh thuần khiến người ưa thích, dáng người rất cao, nhất là cặp chân dài được xưng là xếp thứ nhất toàn trường. Ba đời tổ tiên nhà nàng đều mở võ quán, trong phạm vi gần quảng trường mười con đường không tìm thấy được một tên lưu manh nào, nghe nói phương pháp tu luyện tổ truyền của nhà nàng chính là dọn dẹp lưu manh du đãng có thực lực ở xung quanh quảng trường
Trung học nếu ai khi dễ người, sẽ bị nàng chỉnh sửa, có nàng ở đây, toàn bộ trật tự đều rất tốt, nhưng thật ra làm cho trường học ra không ít nhân tài so với các năm trước.
Nhưng mà phải nói, chỗ trâu bò nhất của Từ Dĩnh chính là ở những người theo đuổi nàng, trừ nam sinh từ các trường khác ra thì còn có không ít cô gái xinh đẹp!
- Ta nhớ rõ ngươi có viết thư tình cho ta nha, sao rồi? Lên đại học nhìn thấy nhiều con gái khác nên thay lòng đổi dạ
Từ Dĩnh cười tủm tỉm, nhìn không ra nàng vẫn thích đùa giỡn.
Trương Sơn dở khóc dở cười:
- Thư tình gì, đó là chiến thư, ngươi đánh người ngồi cùng bàn với ta, ta thay hắn ra mặt mà thôi.
- Ta nói thư tình của ngươi nhìn thế nào ấy, không giống như bình thường, như vậy ta sẽ yên tâm, xem ra ngươi chuyển khoa điều khiển robot, không phải là vì ta.
Từ Dĩnh cười cười, nàng cũng học ở khoa điều khiển robot, nhưng không phải học viện Chiến Thần, mà là ở khu vực Châu Mỹ, học viện Apollo, đặc biệt chiêu sinh của khóa này!!!