Nghiêm Tiểu Tô dũng cảm.
- Được
Nhân viên công tác chỉ cười, sức nặng của gấu trắng lớn, lấy khả năng thừa nhận trọng lượng của móng vuốt là căn bản không túm lên nổi..
Nhưng mà, nửa phút sau...
Tèn ten ten ten, chiếc máy phát ra âm nhạc chúc mừng, gấu trắng lớn rơi xuống.
- Tiếp tục, còn muốn cái gì?
- Rồng phun lửa thoạt nhìn có chút đáng yêu.
Lần này nhanh hơn, hơn mười giây, đã bắt được.
- Còn có gì nữa không?
- Tử Tô?
An Mỹ đẩy Diệp Tử Tô ra, cơ hội tăng tiến cảm tình phải chủ động một chút nha.
- Ta muốn cái hoa Hướng Dương nho nhỏ kia.
Sắc mặt nhân viên công tác giống như là sắp khóc rồi, dùng ánh mắt cảm tạ nhìn về phía Diệp Tử Tô, người tốt nha!
Vương Tranh cười cười, rất nhanh bắt được.
Mỗi người đều có phần, Vương Tranh còn có sáu cơ hội, trầm ngâm một tiếng. Bạn học Vương thật rõ ràng đem mục tiêu đặt ở trên con búp bê lớn nhất.
- Người anh em cao thủ, thả cho tiểu đệ một đường ssống đi, đây là vật kỷ niệm, trước đó đều là chơi đùa, để tiểu đệ mời khách.
Nhân viên công tác vẻ mặt cầu xin. Cầu xin tha thứ.
Vương Tranh cười cười:
- Quên đi, cũng không khi dễ các ngươi.
Nhân viên công tác ngàn ân vạn tạ, hồi tiền, lại thỏa mãn yêu cầu đầy đủ của hai cô gái đẹp, trong bụng lại nghĩ rằng, trước kia người Trái Đất tới nơi này đều là chui vào hố, thế nhưng lần này thì...
Rời khỏi khu vực công quốc Lyon, mọi người đều cảm thấy mỹ mãn.
- Các ngươi còn cười. Người ta đều thương tâm muốn chết.
An Mỹ ôm gấu trắng lớn, bản thân thỏa mãn lại bắt đầu cảm thấy người khác đáng thương.
- Hắn kiếm được quá nhiều, cũng đâu chỉ có chúng ta ăn thua thiệt ở nơi này.
Vương Tranh cười cười.
Mọi người quay đầu lại, có thể là nhìn biểu hiện Vương Tranh, thế nhưng lại có không ít người cũng phấn đấu, chuyện này...
chơi đến tận hứng, sắc trời cũng dần dần trở nên tối, mọi người cũng cũng đói bụng, An Mỹ giữ chặt Nghiêm Tiểu Tô:
- Chúng ta vừa rồi nhận được tờ giới thiệu những món ăn, lấy ra xem thử.
Nghiêm Tiểu Tô rút ra, mọi người thảo luận một chút, chọn quán được khen ngợi nhiều nhất, gọi điện thoại đặt trước vị trí rồi trực tiếp đi qua.
Nhà ăn phục vụ thật đúng chỗ, không khí cũng tốt , rất nhiều khách hàng. Nhưng nà chọn lựa trang hoàng dùng tài liệu tán âm, chỉ cần không phải la to, âm thanh khách khứa tại các bàn đều rất khó rơi vào tai một bàn khác, thích hợp vừa ăn vừa nói chuyện.
- Các ngài đặt trước là bàn bốn người, mời đến bên này.
Nữ nhân viên phục vụ bộ dạng ngọt ngào, giọng nói cũng mềm mại.
Em gái thật đẹp a.
Nghiêm Tiểu Tô cùng Vương Tranh trao đổi ánh mắt, không cần ngôn ngữ, chỉ biết trong lòng hắn kêu lên là từ này, xác thật rất đẹp.
Phần cứng thật hoàn mỹ, liền xem thức ăn.
Chọn vài phần món ăn chủ đạo của quán, đồ ăn làm rất nhanh, hương vị cũng thật ngon, bất quá Vương Tranh ăn có điểm không đã hứng, ăn ngon là ăn ngon, nhưng mà số lượng thì hơi ít.
Vừa ăn vừa nói chuyện trời đất, Nghiêm Tiểu Tô bỗng nhiên nói:
- Các ngươi nhìn xem người bên kia, có phải nhìn chằm chằm vào chúng ta hay không?
Vương Tranh cười cười, Diệp Tử Tô cùng An Mỹ đồng loạt nhìn qua, bàn kia có ba người đang dùng cơm, trong đó cómột người đabg nhìn chằm chằm bàn bọn hắn .
Diệp Tử Tô hơi hơi nhíu chân mày, người kia, thoạt nhìn đúng là có chút khá quen mắt, nhưng mà nàng cũng không biết.
Đúng lúc này, người nọ đang nhìn chằm chằm Diệp Tử Tô rốt cuộc đứng lên đi tới:
- Mạo muội hỏi một câu, xin hỏi, có phải là Diệp Tử Tô ở Thượng Kinh hay không?
- Ngươi là...
- Nikaisi, lớp bên cạnh ngươi ở cấp hai.
Nikaisi lộ ra nụ cười sang sảng:
- Chúng ta còn cùng nhau nhận học bổng, sau đó không lâu ba mẹ ta được điều đến Lilan Calos, ta cũng chuyển trường theo.
- A, Nikaisi, thì ra là ngươi, đã lâu không gặp, mời ngồi.
Diệp Tử Tô cười nói, kỳ thật cũng chỉ là gặp mặt qua vài lần, có chút ấn tượng, nhưng dù sao có thể ở dị quốc tha hương gặp được đồng hương, vẫn là chuyện thật vui vẻ.
- Mấy người bạn này xưng hô như thế nào?
Nikaisi ngồi xuống, liền cùng đám người Vương Tranh mỉm cười hỏi.
- Ta gọi là Nghiêm Tiểu Tô, đây là An Mỹ bạn gái ta, bạn thân của ta, Vương Tranh.
Nghiêm Tiểu Tô cười giới thiệu, thầm nghĩ thật sự là vòng tròn khác biệt, Tử Tô từ nhỏ quen bạn cũng đủ ngưu bức.
- Ha ha, các ngươi tới nơi này là?
Lilan Calos cũng không phải nơi du lịch, có thể tới nơi này cũng có thân phận hoặc là làm việ, vài nguồi ử đây hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
- Vương Tranh đạt được giải thưởng sinh viên Vật Lý học có cống hiến của liên minh Ngân Hà năm nay.
Nghiêm Tiểu Tô tự hào nói.
- À, thì ra ngươi chính là Vương Tranh, nghe thấy đã lâu.
Nikaisi khách khí nói.
Vương Tranh cười cười, hắn có thể cảm giác được đối phương từ lúc ngồi xuống chỗ này đều lộ ra cảm giác đang nhìn xuống, không phải thật sự muốn làm quen bạn bè.
- Vận khí tốt thôi.
Nikaisi cười:
- Ha ha, có thể có được giáo viên hướng dẫn tốt như Tiếu Phỉ, vận khí thứ này quả thật không giống nhau.
Nghiêm Tiểu Tô ánh mắt nhíu lại, thằng nhóc này muốn ăn đòn a.
Vương Tranh cười cười, lúc này Nikaisi từ điện thoại bắn ra danh thiếp điện tử, nói:
- Lilan Calos ta rất quen thuộc, có chuyện gì cần có thể điện thoại cho ta, ta còn có người bạn đang gọi, hẹn gặp lại.
Nói xong, liền rất lễ phép đứng dậy, cùng đám người Vương Tranh chào tạm biệt lẫn nhau, liền về tới vị trí trước đó của hắn.
Hai người bạn của Nikaisi thản nhiên cười nói:
- Nikaisi, nhanh như vậy sẽ trở lại, cô gái này lớn lên trông không tệ a, tình thánh không có ra tay?
- Tạm thông qua đi, miễn cưỡng đập vào mắt, nhớ rõ trong nhà có mở công ty robot còn tạm được, người ngồi kế bên cũng là người lần này nhận thưởng cống hiến khoa học kỹ thuật bên Vật Lý, Vương Tranh.
Nikaisi chiêu đãi hai người, cũng là người được giải thưởng cống hiến lần này, lần lượt là giải thưởng về Sinh Vật học cùng Công Nghệ Thông Tin, hiển nhiên ba người có vẻ quen thuộc, đại khái là cùng một vòng tròn, tình huống gia đình cũng không chênh lệch lắm.
- Vương Tranh... Ah, chính là cái tên học sinh của Tiếu Phỉ?
- Ha ha, ta nói tại sao ngươi lại trở lại nhanh như vậy, thì ra có đối thủ a.
- Hắn? Ngươi đang vũ nhục ta sao, chúng ta từng bước một đi lên , người ta là đứng ở trên bả vai của giáo viên mà bay lên.
Nikaisi khóe miệng lộ ra một tia xem thường.
- Cô gái nói nhiều kia cũng không kém, dù sao còn có vài ngày, tìm một cơ hội làm cho ta thích thích đi.
- Loại cỏ dại này ngươi cũng có hứng thú.
- Lớn nhỏ cũng là con gái của nhà giàu mới nổi, chất lượng còn có thể a.
Ba người cười trộm, ánh mắt không ngừng ngắm bên này.
Nghiêm Tiểu Tô nói:
- Đại ca, thằng nhóc này có điểm láu cá a, làm sao ta nào cảm thấy lời nói của hắn như có gai đây?
Vương Tranh cười:
- Mặc kệ nó, đừng bởi vì người khác mà phá hủy tâm tình của mình.
Một mâm sườn heo nướng, chất thịt mềm ngọt mà không ngán, bạn học Vương ăn thật sự vui vẻ.
- Để hai miếng cho An Mỹ của ta...
Bạn học Nghiêm kêu lên.!