Tinh Chiến Phong Bạo

Quyển 10 - Chương 16: Chờ đợi




Nhưng Vương Tranh cùng Ina cũng không có ở trong này lâu lắm, bởi vì nơi này rất không tiện.

- Chư vị, ta cùng bạn học Vương Tranh muốn đi trước một bước, thật cao hứng có thể biết được chư vị, hoan nghênh lúc nào cũng có thể đến Aslan làm khách.

Ina cười nói, sự tao nhã của nàng là tự nhiên mà có, làm cho người ta hoàn toàn không thể cự tuyệt.

Vương Tranh cũng đi theo, trở nên tao nhã:

- Công chúa điện hạ, mời.

Ở bên ngoài cũng phải tỏ vẻ một chút

Chờ mọi người phản ứng lại, hai người đã rời khỏi.

Đại sảnh nổ tung giống như nồi súp:

- Tên nhóc này, không nghĩ tới còn biết hoa ngôn xảo ngữ a!

- Công chúa điện hạ rất đơn thuần, không thể dễ tin hắn khoe khoang a, cho dù hắn làm ra được chút gì, nhưng tính ngẫu nhiên cũng quá lớn.

- Công chúa từng đi qua Trái Đất, người này khẳng định dùng chuyện cổ tích để lừa gạt trẻ nhỏ ở Trái Đất để hấp dẫn công chúa!

Một bọn đàn ông dậm chân đấm ngực, kể chuyện cổ tích, bọn họ cũng biết a, hơn nữa khẳng định kể còn tốt hơn so với Vương Tranh.

Một quán cà phê ở khoảng cách địa điểm tụ hội không xa, Diệp Tử Tô im lặng uống trà, nhìn TV phía trên, nàng thích loại chờ đợi này, một chút cũng không nhàm chán, An Mỹ cũng không có tính nhẫn nại như thế, đã cùng Nghiêm Tiểu Tô đi ra ngoài dạo chơi.

Lúc này người chủ trì trên TV lộ ra một nụ cười sáng lạn:

- Xin lỗi vì cắt ngang, một tin mới nhất vừa được đưa đến, sắp cử hành lễ trao giải thưởng cho sinh viên Ngân Minh vừa mời được một vị khách quý trao giải cấp bậc quan trọng, nàng chính là trưởng công chúa của đế quốc Aslan, Ina Aslan...

Trên TV, hình ảnh Ina tao nhã tuyệt thế lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, Diệp Tử Tô chỉ có thể lẳng lặng nhìn, trong ánh mắt mang theo một tia chua sót.

Vừa rời khỏi yến hội, Vương Tranh cùng Ina đều nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt hai người nhìn nhau, lúc này chợt có tiếng còi xe vang lên.

- Nè, các vị, hai người có thể không cần buồn nôn như vậy hay không, lên xe nhanh.

Lâm Hồi Âm có điểm chịu không nổi, chỉ số thông minh của chị mình đang giảm đi, một chút cảm giác nguy cơ cũng không có, nơi này chính là Lilan Calos.

Một chiếc xe đệm từ, Lâm Hồi Âm đang ngồi ở trên ghế điều khiển, cô bé Loli vẫn đáng yêu như vậy.

- Em lái xe chạy chậm một chút, hai người muốn nói hết cái gì thì cứ tận tình đi, đừng làm ra động tĩnh quá lớn là được, còn có trẻ vị thành niên ở đây.

Lâm Hồi Âm nói trêu chọc, biến thành Vương Tranh cùng Ina dở khóc dở cười, cũng không có biện pháp đối phó nàng.

Tấm ngăn được đưa lên, Lâm Hồi Âm lái xe đệm từ chạy đi từ từ, có cảm giác như đóng phim gián điệp, chơi thật tốt.

Tuy rằng biết hiệu quả cách âm tốt lắm, nhưng Lâm Hồi Âm ở ngay phía trước, hai người cũng không thể cuồng nhiệt như cũ.

- Con bé kia có bằng lái sao?

- Yên tâm, trừ việc không biết lái phi thuyền, mấy thứ khác cũng không có vấn đề gì.

Ina nói, Hoàng thất huấn luyện kỹ năng sống phi thường hoàn thiện, chỉ là đa số thời gian gần như không có cơ hội thi triển.

Hai người đã lâu không gặp, lại có lời nói khó mà nói hết, đối với hai người đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, tùy tiện một việc nhỏ đều có thể nấu cháo đến mấy giờ.

Hồi Âm cũng không nói gì, vừa mới bắt đầu cảm thấy thú vị, rốt cục có cơ hội thi triển thân thủ. Bình thường không có người để cho nàng chạm tới xe, nhưng mà sau khi lái một lúc, nàng đã có điểm không kiên nhẫn, hai người này làm gì có nhiều thứ để nói như vậy a?

Nếu không có điểm thời gian giới hạn phải trở về, Hồi Âm cảm thấy hai người có thể nói vĩnh viễn đến cùng trời cuối đất. Ina trước tiên đưa Vương Tranh trở về.

Thời điểm tách ra, hai người vẫn lưu luyến không rời.

Hồi Âm chịu không nổi:

- Em nói hai người được rồi nha, còn có vài ngày, lại nhìn liền dính tiếp bây giờ.

Lâm Hồi Âm bĩu môi, xem qua không ít phim ảnh tình cảm loại này. Nhưng nàng vẫn cảm thấy, nội tiết tố ảnh hưởng lớn như vậy đối với con người sao?

Cuối cùng Ina về lại trên xe, hai người phất tay bi bi. Bạn học Vương hừ hừ ca khúc nhỏ nhẹ nhàng bước đi trở lại khách sạn.

Không có chờ đợi thì làm gì cóđược niềm vui, đây là cuộc sống.

- Chị, các ngươi nói gì mà lâu như vậy?

Lâm Hồi Âm rất muốn tham thảo một chút.

- Không có gì a.

Ina còn đắm chìm ở trong sự vui sướng khi gặp lại, đồng thời cũng cảm thấy kiêu ngạo vì Vương Tranh, nàng thích nhất điểm này ở Vương Tranh, rõ ràng rất có thực lực, nhưng mà lại có thể bình tĩnh như vậy, đây không phải cố tỏ vẻ, mà là chân thật phát ra từ nội tâm.

Kỳ thật vừa rồi Ina đã đến sớm, nàng cũng kinh ngạc nhiều giáo sư trình diện như vậy, lại thấy một màn phấn khích kia, đổi một người, có thể khó dằn nổi muốn biểu hiện bản thân, mà Vương Tranh cũng thản nhiên như vậy.

Xét về bản tính, hai người là một loại người, Ina thân là công chúa, không thích nhất chính là người khác quá để ý đến thân phận công chúa của nàng, người còn sống, thì phải chân thật.

- Xì, thật không có lực, đúng rồi, lấy tình huống hiện tại của hắn, nếu chúng ta giúp một chút, hắn chuyển trường đến Aslan cũng không phải chuyện không có khả năng.

Lâm Hồi Âm nói:

- Vừa rồi không phải tiến sĩ Gail cũng đã nói sao.

Ina nhẹ nhàng lắc đầu.

- Lắc đầu là có ý gì, là chị chưa nói hay là hắn không đáp ứng?

- Chị chưa nói, có nói anh ấy cũng sẽ không đáp ứng.

Ina nói.

- Làm sao có thể, chẳng lẽ hắn không biết rõ công dân Aslan có ý nghĩa gì sao, hơn nữa nếu như vậy cũng không cần cùng chị cách xa nhau vạn dặm, em không tin.

Hồi Âm bĩu môi, chuyện này không hợp với lẽ thường.

Ina mỉm cười nhìn Hồi Âm có chút bướng bỉnh rất đáng yêu:

- Anh ấy là Vương Tranh.

Cảm giác kia giống như Vương Tranh là vương tử Atlantis.

Ina không có giải thích với Hồi Âm, trong xương Vương Tranh tràn ngập kiêu ngạo cùng tôn nghiêm, nếu ngươi thật sự thích một chàng trai thì trăm ngàn lần không nên có ý dùng sự tự tôn của hắn để đi đổi cái gì.

Lâm Hồi Âm lắc đầu không sao cả, cảm giác từ sau khi thích lên tên Vương Tranh này thì phong cách làm việc của chị mình có điểm kỳ quái, nhưng dù sao cũng tốt, cách càng gần phiền toái càng nhiều, nhất là không thể bị mẹ của nàng phát hiện.

……..

Trở lại khách sạn Vương Tranh, phát hiện Nghiêm Tiểu Tô một người nhàm chán chờ hắn ở đại sảnh.

- Đại ca, ngươi đã trở lại, tụ hội thú vị như vậy a.

Nghiêm Tiểu Tô hỏi.

Vương Tranh cười cười, chỉ chỉ ngực.

Người khác không hiểu, Nghiêm Tiểu Tô sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại:

- Chẳng lẽ…? Đậu xanh, không phải đâu, cấp lực như vậy!

- Trở về rồi nói..

Vương Tranh vỗ vỗ bả vai Nghiêm Tiểu Tô, sự việc tốt là phải chia sẻ, người mà hắn có thể cùng nói chuyện cũng chỉ có mỗi Nghiêm Tiểu Tô.

- Hỏng rồi, thiếu chút nữa ta đã quên, Tử Tô còn chưa trở về.

Nghiêm Tiểu Tô vỗ đầu nói.

Vương Tranh sửng sốt:

- Nàng không đi cùng với các ngươi sao?

- Nàng nói phải đợi ngươi, còn ở... để ta nghĩ, à, đúng rồi, quán cà phê Mộng Long, đều đã trễ thế này...

- Ta đi tìm nàng.

acter:line-break'>