Tình Chi Sở Chung

Chương 45




Chu Kiến Phong còn đang phát giận, nhìn thấy Quý Sính Đình đi xuống liền đem lửa giận trong người mà rút qua bà, đoạt lấy tờ báo Chu Kính Niên còn đang xem quăng vào mặt bà cả giận nói: “Quý Dũng đâu, kêu hắn lăn lại đây!”

Tờ báo thô cứng đập vào mặt làm mặt Quý Sính Đình rất đau, hai ngày này trong lòng bà cũng đầy áp lực và sợ hãi, bị đối xử như vậy trước mặt con cái trong lòng cũng tức giận đến không chịu được. Nhưng mặc dù bị như vậy bà cũng không dám nói gì. Ở cái nhà này Chu Kiến Phong mới là người lớn nhất mà bà có một dựa vào.

Lại nghe Chu Kiến Phong nhắc tới Quý Dũng, Quý Sính Đình chỉ biết nhanh chóng lấy tờ báo ra đọc, lúc đầu đầy mặt ủy khuất khi xem đến những nội dung sau, cũng chỉ biết kinh hách.

Công ty kiến trúc mà Quý Dũng làm là sau khi Quý Sính Đình sinh Chu Kính Viêm thì Chu Kiến Phong mới dựa vào quan hệ thành lập, lúc ấy bà luôn nói tốt Quý Dũng để Chu Kiến Phong đồng ý cho Quý Dũng vô làm. Bà không thích Quý Dũng, nhưng lại rất thích nhìn khuôn mặt Quý Dũng khi lấy lòng mình.

Quý Sính Đình cầm tờ báo tay hơi run, sao chuyện xấu lại đến liên tục như vậy, bên này chứng cứ hại người của bà mới vừa bị mất, lúc chuẩn bị đi tìm Quý Dũng thì Quý Dũng cũng có chuyện.

Người ở sau lưng tuyệt đối là nhằm vào bà!

Lúc này, đã gọi xong vài cuộc điện thoại Chu Kính Viêm mới tới đây nói: “Con đã gọi điện thoại kêu cậu lại đây, bên công ty cũng đã thông tri.”

Kỳ nghỉ dài hạn còn chưa có kết thúc, cả công ty đều nghỉ phép, việc này phát sinh đột ngột bây giờ mọi người mới được thông báo, một ít công nhân còn ở bên ngoài nghỉ phép trong chốc lát cũng không trở về kịp, nên đối phó với chuyện này cũng không kịp thời đúng lúc.

Đã xảy ra loại chuyện này Chu Kính Niên cũng không thể đi ra ngoài. Chu Kiến Phong còn đang đợi Quý Dũng, anh dứt khoát ngồi ở đây lấy di động nhắn tin cho Liễu Phong, sau khi xác nhận chuyện này là do y làm, anh sờ sờ cằm suy nghĩ một chút sau đó nhắn tin cho Phương Tranh.

Phương Tranh lúc này đang nằm ở trên sô pha vuốt lông Tuyết Nhi, mấy ngày nay Chu Kính Niên không có ở đây cậu vẫn cùng bà ngoại đi chơi, lúc râm mát đi dạo ngắm cảnh còn chụp không ít ảnh gửi cho Chu Kính Niên xem, nếu trời nóng thì ở nhà đọc vài quyển sách.

Chu Kính Niên nói với cậu sáng mai anh sẽ trở lại Lệ Thành, Phương Tranh hỏi thời gian máy bay hạ cánh, nói sẽ đi đón anh.

Hàn huyên trong chốc lát, Quý Dũng đã tới đây.

Quý Dũng vóc dáng không cao lại gầy, mấy ngày nay hắn cũng ở Tứ Cửu Thành, ngày thường không có thói quen xem báo chí, là do bạn bè điện thoại thông báo chuyện này cho hắn. Trong khi bạn bè ở trong điện thoại kinh hoảng thất thố Quý Dũng lại thập phần bình tĩnh, ở trong mắt hắn lưng dựa Chu thị như dựa vào quái vật khổng lồ, muốn thu thập một hai ngực bình dân áo vải không cần tự mình mở miệng là có thể xong việc.

Nhưng trong điện thoại Chu Kính Viêm thúc giục đến gấp, Quý Dũng chỉ có thể nhanh chóng chạy đến, trong lòng lại ở oán trách người của Chu gia có chút chuyện mà làm cho lớn.

Một bước đi vào đại sảnh, Quý Dũng nhìn Chu Kiến Phong thân thiết kêu: “Em rễ!”

Chu Kiến Phong đang ở nổi nóng, sao có thể nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt đó, ông dằn cơn tức giận hỏi hắn: “Hôm nay có đọc tin trên báo tin tức buổi sáng không?”

Quý Dũng lập tức hô to oan uổng: “Có đọc, em rễ em không thể tin báo chí nói lung tung, đều là người nhà kia vu khống anh, bọn họ chỉ muốn đòi tiền!”

Chu Kính Niên bớt thời giờ nhìn thoáng qua Quý Dũng, khóe miệng câu ra một cái cười lạnh.

Chu Kiến Phong lại hỏi: “Vậy rốt cuộc mấy người có ẩu đả với chủ nhà hay không?”

Quý Dũng nói: “Tôi chỉ có xô đẩy vài cái.”

“Anh?” Quý Sính Đình ở bên cạnh cả kinh nói.

Chu Kiến Phong tức giận muốn chết nhìn chằm chằm Quý Dũng.

Chu Kính Viêm hận rèn sắt không thành thép nói: “Cậu, cậu quá hồ đồ!”

Bọn họ đều cho rằng việc này là Quý Dũng mệnh lệnh thủ hạ làm, không nghĩ tới hắn còn tự mình ra trận.

Quý Dũng bị bọn họ làm sợ tới mức lui về sau một bước, rốt cuộc thu hồi vẻ mặt tươi cười.

Chu Kiến Phong: “Chủ nhà có phải đã chết hay không?”

Quý Dũng nói: “Là đã chết, nhưng là lão đông tây kia sai trước, anh em thủ hạ của tôi cũng bị hắn đập bể đầu.”

Chu Kiến Phong lạnh giọng hỏi lại: “Vậy báo chí nói chuyện quấy rầy người nhà của tên chủ nhà kia, anh cũng làm đúng không?”

Quý Dũng nhỏ giọng giảo biện: “Chỉ là tìm người hù dọa bọn họ……”

Chu Kiến Phong rốt cuộc nhịn không được, toàn bộ đại sảnh đều là tiếng ông rống giận rít gào: “Anh sao lại ngu như vậy! Chuyện này anh hoặc là đừng làm, nếu làm phải thu thập cho sạch sẽ, hiện tại toàn bộ Tứ Cửu Thành đều biết chuyện này!”

Quý Dũng trong lòng cũng khổ, hắn cho người quậy gia đình kia một năm, thấy gia đình đó đều bị dọa đến hoảng loạn nào còn dám nói cái gì báo cảnh sát với kiện cáo, không nghĩ tới mới vừa lơi lỏng một chút liền bị té lăn quay: “Ai biết bọn họ lớn gan như vậy đâu, cư nhiên chạy tới Tứ Cửu Thành náo loạn.”

 Chu Kiến Phong vô cùng tức giận chỉ vào Quý Dũng cảnh cáo nói: “Mấy ngày nay anh yên phận ở đây đừng đi, thành thật ở nhà đợi cho tôi.”

Quý Dũng nói: “Nhưng ở N thành tôi còn có vài hạng mục……”

Chu Kiến Phong trừng mắt, Quý Dũng lập tức thành thật, vội vàng gật đầu: “Được được, anh thành thật ở nhà đợi.”

Sau đó không còn chuyện gì nói với Quý Dũng, Chu Kiến Phong không muốn nhìn thấy hắn, liền phất tay kêu hắn lăn, Quý Dũng liền kẹp chặt cái đuôi lăn.

Chờ Quý Dũng đi rồi, Chu Kiến Phong đi lên trên lầu, Quý Sính Đình theo ở phía sau muốn nói với ông cũng bị Chu Kiến Phong không kiên nhẫn ra hiệu bảo bà đi đi.

Ngắn ngủi mấy ngày gặp hai chuyện sốt ruột, vốn nên sung sướng vượt qua kỳ nghỉ dài hạn cũng không được. Quý Sính Đình sắc mặt trắng bệch mà đứng một chỗ nhìn Chu Kiến Phong đi vào thư phòng của ông nội, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có chút đau, sờ lên thì thấy ngón tay mình dính máu mới phản ứng lại đây hẳn là vừa rồi bị Chu Kiến Phong ném tờ báo vào mặt làm mình bị thương.

Chu Kính Viêm thấy bộ dạng tội nghiệp của Quý Sính Đình, đi qua đỡ bà an ủi nói: “Mẹ, không có việc gì, ba chỉ nhất thời giận chó đánh mèo, trút giận trên người của mẹ thôi, qua hai ngày thì tốt rồi. Mẹ còn chưa ăn sáng, con thấy tinh thần mẹ không tốt lắm, về phòng trước đi, con kêu người làm đem bữa sáng đưa lên.”

Quý Sính Đình tự nói với mình không có đơn giản như vậy, trước không nói chuyện của Triệu Hữu Phương, chuyện của Quý Dũng làm cho Chu Kiến Phong phát ra tính tình lớn như vậy là biết không thể xử lí dễ dàng.

Bà hỏi Chu Kính Viêm: “Sao không thấy ông nội của con”

Chu Kính Viêm nói: “Ông nội ở thư phòng, tin tức trên báo chí ông đã xem trước chúng ta, ông nội nói chuyện này giao cho ba xử lý.”

Quý Sính Đình vừa nghe, dự cảm trong lòng càng không tốt.

Hai người bỗng nghe được tiếng chén đũa va chạm, quay đầu nhìn thì phát hiện bên cạnh Chu Kính Niên còn ngồi đó, mới vừa rồi Chu Kiến Phong nói không có tinh thần ăn cơm mà lúc này anh vẫn thong thả ung dung ăn cơm.

Trong nhà lúc này không ai có tâm tình ăn cơm, người có thể ăn cơm cũng chỉ có anh.

Trong ngực Quý Sính Đình liền dâng lên một cổ khí làm bà nghẹn muốn chết. Sáng nay mắc mưu Chu Kính Niên mất mặt lớn như vậy, trong lòng nó không chừng đang cười nhạo mình. Bà quay đầu bước nhanh lên lầu, không biết nghĩ đến cái gì, đi hai bước lại bỗng nhiên dừng một chút, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.

Quý Dũng đánh chết người việc này sau lưng không biết có bao nhiêu người thúc đẩy, báo tin tức buổi sáng đăng, các trang web lớn cũng đăng lên làm đầu đề, ngày hôm sau lại có video người nhà của chủ nhà bị hại than thở khóc lóc lên án lưu truyền ở trên mạng, nghe nói lúc sau còn tiếp nhận rất nhiều phỏng vấn của giới truyền thông, sự tình càng xào càng nóng.

Mà những việc này đã không còn quan hệ với Chu Kính Niên, kỳ nghỉ dài hạn qua đi anh phải trở lại trường học, lúc này máy bay đến Lệ Thành đã đáp xuống đất.

Trong đám người đông đúc Chu Kính Niên nhìn một cái là thấy được Phương Tranh, anh hướng về cậu lắc lắc tay.

Phương Tranh rất cao hứng đứng tại chỗ trái phải lắc lư, trên mặt luôn tươi cười như muốn đem Chu Kính Niên thiêu cháy.

Tách ra mấy ngày, Chu Kính Niên cũng rất nhớ cậu, chờ ra thông đạo, hành lý trên tay bỏ ngay tại chỗ mở ra đôi tay liền ôm lấy Phương Tranh, mặt chôn ở cổ Phương Tranh, hung hăng mà hít một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Nhớ anh không?.”

Phương Tranh trong lòng ngọt ngào, miệng tươi cười nghẹn không nín được, cậu ôm eo Chu Kính Niên, cảm thụ được hơi nóng nơi lòng bàn tay, nói: “Nhớ, rất nhớ.”

Nơi sân bay bởi vì biệt ly gặp nhau nên người ôm nhau rất nhiều, bọn họ ôm nhau như vậy cũng không có gì lạ, nhiều nhất cũng vì hai cậu thiếu niên đẹp trai mà khiến người khác nhìn liếc mắt thêm một cái.

Hai người ôm nhau khoảng nửa phút, tạm thời giải nổi khổ tương tư.

Lần này sinh nhật Chu Ung, Chu Tùng cũng không có trở về, chỉ nhờ Chu Kính Niên mang theo lễ vật trở về, y và người trong nhà quan hệ không tốt, không thường về nhà, y lớn như vậy số lần gặp Chu Ung cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lần này tới đón Chu Kính Niên, Chu Tùng trực tiếp đem xe đến cho An Mười Lăm, để bọn họ lái xe tới đón Chu Kính Niên.

Đã đến giữa trưa, hai người đầu tiên là ăn một bữa cơm trưa, sau đó cũng không trở về nhà mà đi đến công ty dạo qua một vòng.

Trang web của công ty đã bắt đầu hoạt động, một ít công năng mới được Chu Kính Niên kiến nghị cũng không ngừng tăng thêm thí nghiệm, tin tưởng qua mấy tháng là có thể bắt đầu làm việc. Chu Kính Niên dò hỏi tiến độ, chính mình ra tay thử một chút, còn giảng giải cho Phương Tranh biết một ít công năng và cách sử dụng cụ thể, hai người ở công ty hơn hai giờ mới trở về nhà.

Về đến nhà Tuyết Nhi cảm thấy cháu ngoại trai lớn trên người không có mùi vị của dì mèo, miêu miêu kêu được cháu ngoại trai ôm cọ vài phút mới thỏa mãn nhảy xuống.

Bà ngoại không có ở nhà, các bạn đã hẹn bà đi ra ngoài chơi, nhưng Liễu Phong có ở nhà lúc này đang gọi điện thoại, thấy Chu Kính Niên đã trở lại, xua tay ý bảo anh đợi chút sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Chu Kính Niên nghe hai câu, phát hiện đang nói chuyện về Chu Kiến Phong phỏng chừng trong một lúc cũng nói không xong, nên cùng Phương Tranh trở về phòng.

Vào phòng, Chu Kính Niên vừa mới buông hành lý xuống liền đem Phương Tranh ấn vào tường, miệng thì hôn cậu, tay thì khóa trái cửa lại.

Phương Tranh “Ồ” một tiếng, bị hôn hai giây mới lập tức phản ứng lại, đôi tay đặt ở trên vai Chu Kính Niên ngửa đầu cùng Chu Kính Niên nhiệt liệt hôn môi.

Chu Kính Niên mở hàm răng Phương Tranh đưa đầu lưỡi xông vào, câu lấy đầu lưỡi Phương Tranh vừa hút lại vừa liếm, đôi tay vuốt ve eo của Phương Tranh, sau đó tiếp tục đi xuống ngừng ở trên cái mông cong vểnh của Phương Tranh nhẹ nhàng nhéo hai cái, sau đó dùng sức nhấc lên trên ôm lấy đùi Phương Tranh đem người ôm lên.

Phương Tranh lập tức từ ngửa đầu biến thành cúi đầu, trong phòng trừ bỏ tiếng hôn môi còn có tiếng hai người hô hấp nặng nề, kịch liệt hôn môi giằng co vài phút, hai người đột nhiên tách ra.

Phương Tranh thở dốc, cúi đầu nhìn Chu Kính Niên và mình tình huống giống nhau liền nhịn không được nở nụ cười. Đôi tay cậu ôm mặt Chu Kính Niên, ngón cái xẹt qua môi Chu Kính Niên, sau đó bị đối phương cắn lấy chui vào khoang miệng nóng hổi của anh, cảm nhận được đầu lưỡi của anh liếm ngón tay mình rồi mút vào, cậu rút ngón tay ra, cúi đầu khẽ cắn một cái trên môi anh.

Đôi môi một lần nữa dán lên, Phương Tranh chống tường, hai chân kẹp lấy eo Chu Kính Niên, hai người thân chặt chẽ dán bên nhau. Mấy ngày không gặp tương tư theo hôn môi mà hóa thành tình dục không ngừng thăng cấp, bắt đầu trở nên không thể kiên nhẫn.

Chu Kính Niên ở chỗ bụng nhỏ của Phương Tranh cọ vài cái, bỗng nhiên nghe được bên ngoài tiếng Liễu Phong kêu mình.

Một chậu nước lạnh tưới ngay vào đầu, hai người như là đứa trẻ làm chuyện xấu nhanh chóng tách ra.

Phương Tranh sắc mặt đỏ hồng, cậu không dám đi ra ngoài, nhắc tới chuyện hành lý của Chu Kính Niên: “Tôi lấy quần áo ra cho anh.”

Chu Kính Niên ho khan một tiếng, nhìn vào gương sửa sang lại quần áo trên người, phát hiện bởi vì hôn môi quá kịch liệt, môi hai người môi đều hồng không bình thường, phía dưới còn phồng lên như một cái lều trại, không thể không đổi một cái áo hơi dài để che lại.

Bên ngoài Liễu Phong kêu anh thanh âm càng ngày càng lớn. Lúc Chu Kính Niên mở cửa đi ra ngoài

Liễu Phong đại khái cũng đoán được hai tên nhóc này đang làm cái gì, nên tiếng kêu bình thường lại mang theo một chút đùa dai.

Liễu Phong nằm nghiêng ở trên sô pha, trong tay cầm lấy điện thoại di động, thần thái lười nhác mà nhìn cháu trai từ trong phòng đi ra ngoài, ánh mắt giống như tia x quang nhìn cháu trai từ trên xuống dưới bắn phá một phen, cuối cùng câu môi cười cười, bắt đầu nói chính sự.