Tình Chi Sở Chung

Chương 24




Trong văn phòng, Chu Kính Niên và  Phương Tranh đứng song song thành thật cúi đầu nghe Trương Thiên Thiên dạy bảo. Lấy những lời khuyên cũ ra khuyên nào là: yêu đương gì đó phải chờ lên đại học bàn lại, đại học thì nhẹ nhàng tùy tiện như thế nào cũng được trung học thì học tập vẫn là chính, sang năm là lớp 12, như qua cầu độc mộc thời gian chuẩn bị không nhiều lắm.

Sau đó lúc cô nghe hai người kể  chuyện vừa xảy ra thì giáo viên chủ nhiệm của Giang Miễn thầy Tào xách Giang Miễn lại đây. Máu mũi của Giang Miễn đã ngừng chảy chỉ có trên cổ áo đều là máu cho nên nhìn rất thảm, vì thế thầy Tào vừa đi vào liền mở miệng chỉ trích cô và hai học sinh của mình nói dù mâu thuẫn lớn thế nào cũng không thể đánh nhau.

Những lời này Trương Thiên Thiên càng không thể đồng ý, cho nên bảo Chu Kính Niên và Giang Miễn đối chứng, đem nguyên nhân đánh nhau nói ra.

Thầy Tào chỉ biết là Chu Kính Niên đá Giang Miễn, lúc này biết người động thủ trước lại là Giang Miễn, máu mũi cũng vì hắn làm rớt sách mới bị thì vô cùng ngượng ngùng.

Chuyện này là bên Giang Miễn không chiếm lý, nhưng trong trường học thì dĩ hòa vi quý nên cho bọn họ nói lời xin lỗi nhau. Giang Miễn theo đuổi Tạ Ninh chuyện này hai giáo viên đã biết theo nội quy trường học sẽ bị phạt viết kiểm điểm, hằng ngày phải chép nội quy và quy phạm của trường nộp cho giáo viên trong vòng một tháng. Chu Kính Niên và Phương Tranh không cần viết kiểm điểm, chỉ bị phạt sao chép ba lần nội quy và quy phạm, cuối tuần phải nộp để kiểm tra, sau đó Trương Thiên Thiên cho bọn họ trở về lớp học.

Ra khỏi văn phòng, Phương Tranh nói: “Tôi thật là bị tai bay vạ gió mà.”

Thư tình không phải gửi cho cậu lại bị  tình địch tìm tới cửa, lại bị giáo huấn một trận lúc này còn bị phạt sao chép nội quy.

Chu Kính Niên nói: “Tôi giúp cậu chép phạt cho.”

Phương Tranh nói: “Chữ viết của chúng ta khác nhau, cô Trương liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.”

“Sẽ không.” Chu Kính Niên nói: “Nhìn ra cô cũng sẽ không nói cái gì.”

Phương Tranh cũng không khách khí: “Tôi đây mặc kệ ha.”

Chu Kính Niên gật đầu: “Yên tâm đi.”

Bên lớp 10 nữ chính câu chuyện là Tạ Ninh cũng bị giáo viên chủ nhiệm dạy bảo, để cô hồi tâm.

Nhưng bởi vì một phong thư tình này mà khiến cho chuyện “Tranh giành tình cảm” cuối cùng lại truyền khắp toàn bộ khối lớp 10 và 11. Ban đầu đồn đại là Tạ Ninh viết thư tình cho Phương Tranh, không biết làm sao mà Chu Kính Niên không vui, sau đó người khổ cực theo đuổi tiểu mỹ nhân là Giang Miễn cũng không cao hứng, ba đại soái ca vì tranh đoạt mỹ nhân mà vung tay đánh nhau, tóm lại giống như phim thần tượng thanh xuân vườn trường mới vừa ra mắt…… Không hiểu rõ câu chuyện, các học sinh nữ đều rất hâm mộ Tạ Ninh vận khí rất tốt làm ba đại soái ca phải gục ngã, người theo đuổi thậm chí không sợ nội quy trường học trừng phạt mà đánh nhau cũng rất lãng mạn, nhiều người quen với Tạ Ninh sôi nổi tìm cô dò hỏi cô thích nhất là ai.

Tạ Ninh tuy rằng bị giáo viên dạy bảo, đối với các bạn học dò hỏi cũng rất đứng đắn mà bày ra bộ dạng “Tôi thích học tập, học tập có thể làm tôi vui vẻ”  nhưng nội tâm xôn xao cũng không yên ổn, trong lòng cô thích vẫn là Chu Kính Niên, vừa lãnh khốc lại vừa đẹp trai, nam sinh như vậy nếu thích mình thì mình sẽ là một người rất hạnh phúc, nhiều nữ sinh sẽ hâm mộ đến chết nha. Nhưng cô cảm thấy Phương Tranh cũng thực không tồi cười rộ lên dương quang sáng ngời lại đáng yêu, tuy là nghèo bận rộn làm thêm khẳng định không có thời gian đi chơi với cô, cuối cùng là Giang Miễn cũng có thể, tuy rằng là trong ba người diện mạo không đứng đầu nhưng so với nhiều người khác cũng dư dả, chính yếu là trong nhà có tiền, ra tay hào phóng nha.

Tạ Ninh một bên tình nguyện mà ở chỗ này loạn tưởng, bên kia Chu Kính Niên và Phương Tranh đem ba lần chép phạt giao cho cô giáo, đều là Chu Kính Niên viết. Trương Thiên Thiên quả nhiên là mắt nhắm mắt mở không nói gì thêm xem như là xong một vụ. Mà Giang Miễn, bởi vì trong lòng không phục, trong lòng thề nhất định phải theo đuổi được Tạ Ninh tới tay, làm cho Phương Tranh ghen ghét một phen.

Tạ Ninh thấy hai người cô xếp hạng đầu mấy ngày nay cũng chưa động tĩnh, hơn nữa Giang Miễn không ngầm  theo đuổi như trước kia mà đột nhiên công khai theo đuổi, trong lòng giận dỗi liền chấp nhận Giang Miễn, hai người chính thức kết giao.

Hai người kết giao ngày hôm sau ăn cơm trưa xong Giang Miễn liền kéo Tạ Ninh đi đến lớp học của hắn, còn cố ý chọn thời gian mà mỗi ngày Chu Kính Niên và Phương Tranh sau khi ăn xong trở về lớp học.

Chu Kính Niên đang cùng Phương Tranh thương lượng chuyện lễ Giáng Sinh thì nhìn thấy Giang Miễn và một cô gái từ một hướng khác đi tới.

Hai người lá gan cũng rất lớn trong  trường còn cầm tay nhau.

Giang Miễn đặc biệt đắc ý kiêu căng mà nhìn bọn họ.

Lúc đến gần cô gái ngừng lại, e lệ ngượng ngùng mà nhìn hai người chào hỏi: “Chu học trưởng, Phương học trưởng, hai anh khỏe không.”

Chu Kính Niên nhướng mày, đại khái đã biết cô gái này là ai. Phương Tranh  vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, mơ hồ mà trả lời một câu: “Cô khỏe không.”

Bạn gái của mình vẻ mặt thẹn thùng nhìn người khác, trong lòng Giang Miễn không thoải mái, nhưng hắn vẫn kiên định với ý muốn khoe bạn gái mới.

Sau đó Chu Kính Niên nhìn thấy Giang Miễn làm ra vẻ mặt ôn hòa mà nói với  bọn họ: “Đây là bạn gái của tôi, Tạ Ninh.”

Phương Tranh bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc đã hiểu Giang Miễn muốn làm gì lạnh lùng mà “À” một tiếng.

Giang Miễn khó chịu? À một tiếng là có ý tứ gì? Sao cậu ta chỉ có chút phản ứng này?

Chu Kính Niên không để ý thất vọng của Giang Miễn, cặp vai Phương Tranh nói: “Chúng ta đi thôi.”

Phương Tranh lập tức đồng ý, cảm thấy Giang Miễn vì quá yêu mà bất chấp cậu nói nhỏ với Chu Kính Niên: “Hai người này có ý tứ gì, không sợ bị giáo viên nhìn thấy? Lại muốn viết kiểm điểm? Nội quy quy phạm còn chưa có chép phạt xong?”

Chu Kính Niên cười nói: “Cũng không rõ nữa.”

Hai người đi xa nhưng đoạn đối thoại đó Giang Miễn và Tạ Ninh nghe rất rõ ràng, hai người cứng đờ mà nắm tay, nghẹn ngào mặt đỏ như gan heo đứng ở nơi đó.

****

Lễ Giáng Sinh mấy ngày nữa là tới, cái ngày lễ của nước ngoài này mấy năm qua rất thịnh hành ở quốc nội, vừa đến thời gian này các học sinh bắt đầu chuẩn bị quà tặng, các cửa hàng xưởng sản xuất đẩy mạnh tiêu thụ hoạt động cũng ùn ùn không dứt.

Quán bar “Bóng đêm” cũng không ngoại lệ, đến lúc đó cũng tổ chức một party cuồng hoan, hoạt động này từ ngày mười đã bắt đầu tuyên truyền. Gần tới ngày lễ nên mấy ngày nay Chu Kính Niên và Phương Tranh vừa đến quán bar là đi theo mọi người bắt đầu phụ giúp trang trí quán bar. Mấy ngày trước lễ Giáng Sinh quán bar rất là bận rộn, bận rộn này sẽ còn kéo dài đến hết tết Nguyên Đán cho nên không được nghỉ phép, Chu Kính Niên muốn dẫn Phương Tranh đi ra ngoài chơi cũng không được.

Ngày hai mươi bốn trong đêm Giáng Sinh Phương Tranh phụ trách giả ông già Noel tặng quà cho khách ở quán bar, Chu Kính Niên cũng giống như những phục vụ sinh khác đội mũ ông già Noel bận rộn với công việc đưa rượu.

Khách ra ra vào vào, cả đêm Phương Tranh làm việc liên tục nhưng tiền boa cũng nhiều, Tạ Khánh nhìn thấy ghen ghét muốn chết.

Hai mươi phút nữa là đến 12 giờ lúc này hoạt động rút thăm trúng thưởng kết thúc, lưu lượng khách cơ bản đã ổn định tất cả mọi người đều chờ nghe tiếng chuông thánh, cuối cùng Phương Tranh có thể nghỉ ngơi. Cậu ngồi ở trong phòng thay đồ nghỉ ngơi, Chu Kính Niên bưng một đĩa táo đi vào, đưa tới trước mặt cậu: “Bình an quả, bình bình an an.”

“Cám ơn.” Phương Tranh cười một cái bởi vì cùng Chu Kính Niên đi làm nên cậu ăn cơm chiều xong mới làm việc nhưng vất vả lâu như vậy cậu cũng đói bụng, dùng nĩa ăn mấy miếng sau đó kêu Chu Kính Niên ăn.

Chu Kính Niên lắc đầu, ngồi xổm bên cạnh cậu nói: “Cậu ăn đi.”

Đời trước Phương Tranh chết tiềm tàng ở trong lòng Chu Kính Niên một  bóng ma vô cùng lớn, tuy rằng biết mình mê tín nhưng anh thật sự hy vọng Phương Tranh có thể ăn được quả táo tượng trưng cho bình an trong đêm Giáng Sinh mà vĩnh viễn bình bình an an.

Phương Tranh nhanh chóng ăn táo xong rồi tiếp tục đeo râu bạc, chào tạm biệt Chu Kính Niên đi lên sân khấu ở phía trước cùng người chủ trì hướng dẫn khách tiến hành hỗ động, chờ đợi đến giờ đếm ngược.

Lễ Giáng Sinh ở quốc nội không phải ngày được nghỉ, cũng không phải thứ bảy chủ nhật, nhiều người vội vàng trở về ngủ, sau 12 giờ khách đã ít hơn rất nhiều.

Đêm nay Chu Kính Niên và Phương Tranh về trể hơn một chút, ở quán bar không biết ra tới bên ngoài mới phát hiện trời bắt đầu mưa, trời mưa to ướt át kết hợp với không khí lạnh làm mọi người càng thêm lạnh thấu xương.

Chu Kính Niên nhìn Phương Tranh đang tìm áo mưa trong cặp, nói: “Đêm nay đến nhà của tôi đi.”

Phương Tranh dừng động tác lại: “A?”

Chu Kính Niên tính lộ trình với cậu: “Từ nơi này chạy xe đến nhà cậu phải hơn nửa giờ, nhưng đến nhà của tôi chỉ  hơn mười phút là tới.”

Từ nhà Chu Kính Niên đến nhà  Phương Tranh rồi đến trường học và  quán bar lộ trình đi theo hình vuông, quán bar và nhà Phương Tranh ở hai góc đối diện nhau, khoảng cách xa nhất, nhà Chu Kính Niên và trường học cũng ở hai góc đối nhau nhưng đến quán bar lại gần hơn nhiều.

Lúc trước bọn họ ra về cũng gặp lúc  trời mưa chỉ là khi đó không có lạnh như bây giờ. Mặc dù có áo mưa, nhưng lúc này mưa rất lớn hoàn toàn che không được, hơn nữa lại lạnh như vậy đi đường cũng không an toàn.

Phương Tranh do dự nếu không cho Chu Kính Niên đưa cậu trở về khẳng định anh không đồng ý, nhưng nếu Chu Kính Niên đưa cậu về nhà còn phải trở về nhà mình thì cậu cũng không yên tâm, cuối cùng nói: “Có  quấy rầy người nhà của cậu hay không?”

Chu Kính Niên nói: “Sẽ không.”

Phương Tranh liền nói: “Vậy đi quấy rầy nhà cậu một đêm.”

Chu Kính Niên cười nhạt một tiếng, mình cũng lấy áo mưa ra mặc vào.

Đây không phải lần đầu tiên Phương Tranh ở bên ngoài, nhưng lại lần đầu tiên đến ở nhà bạn lại còn có là nhà người trong lòng mình thích, cho nên trên đường đạp xe về nhà Phương Tranh vẫn luôn khẩn trương.

Đây là lần thứ hai Phương Tranh tới nhà bà ngoại Chu Kính Niên, lần này là buổi tối cảm thụ không giống như lần trước. Lúc còn ở dưới lầu Phương Tranh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ thấy nơi đó không phải một màu đen tối mà là một mảnh sáng ngời, lộ ra ánh đèn dào dạt ấm áp, nhìn thấy như vậy trong nháy mắt thân thể trở nên bớt lạnh hơn rất nhiều.

Đây là vì người thân chưa trở về nên người trong nhà để đèn chờ chuyện này Phương Tranh chưa bao giờ cảm thụ được, mỗi lần trở về ngôi nhà nhỏ hẹp kia luôn là một mảng đen tối vĩnh viễn đều lạnh như băng.