Con Chi được lôi về dinh, mặc nó khóc lóc thảm thiết ông Lý vẫn sai thằng Sửu thằng Dần trói bà hai lại. Lúc này bà ba vẫn đang gào rú điên loạn rồi bất chợt phi thẳng về phía bà hai rít lên:
– Tại sao, tại sao chị lại làm thế với tôi.
Tôi còn ngỡ bà hai sẽ giải thích, sẽ van xin một con đường sống thế nhưng không, bà bình thản đáp:
– Vì mày ngu!
– Chị nói cái gì?
Ba hai ngửa cổ lên trời cười lớn:
– Thứ đàn bà ti tiện như mày đáng bị như vậy.
Câu nói của bà hai dường như đã đụng đến trúng điểm đen tối nhất của ba ba. Bà ta lao đến nắm chặt tóc vừa khóc vừa gào lên:
– Hôm nay tao sẽ gϊếŧ mày, tao sẽ gϊếŧ mày.
– Gϊếŧ tao? Tao nghĩ mày tự gϊếŧ mày trước đi. Cái loại phản chủ để lên giường với chồng người ta, về đây còn không biết an phận năm lần bảy lượt hại người ta thì đáng chết hơn cả. Nếu mày không có lòng tham thì mày cũng đâu có kết cục thế này. Là do mày ngu, mày ngu nên mày tự chịu. Một con đàn bà chỉ thích hưởng thụ, chỉ thích son phấn, đến ngay cả khi mang thai vẫn sợ bị ông ta ghẻ lạnh mà dùng trầm hương để quyến rũ thì đừng trách tao. Ha ha ha ha. Ôi chao, mày xem mày khác gì mấy con gái điếm ở lầu xanh hay không? Cũng phải nói rằng mày đâu thương xót gì mấy đứa bé trong bụng mày, nếu mày thương chúng nó, mày đã không để đến năm lần bị sẩy thai như vậy. Khóc lóc là thương sao? Là đau sao? Không! Giá như mày thông minh lên một chút, đừng cả ngày chỉ mơ mộng hão huyền rằng mày sẽ được lên làm bà cả, rằng mày sẽ được sống an nhàn cả đời rồi dùng mọi cách níu giữ nhan sắc thì mày đã không chịu kết cục thế này rồi.
– Mày… a… a… a… a
– Rú lên cái gì? Cả mày với mụ ta đều là những kẻ không ra gì. Một con đàn bà ngu xuẩn, ti tiện phản chủ, một con đàn bà kiêu ngạo, ích kỷ. Ông Lý, ở cái nhà này không ai thật lòng với ông. Chỉ có tôi, chỉ có tôi là yêu ông. Con Bích nó không hề yêu ông, nó chỉ yêu tiền của ông, con Trinh nó càng không yêu ông, nó chỉ yêu cơ ngơi này, chỉ yêu bản thân nó. Còn tôi, tôi chưa từng đòi hỏi điều gì từ ông nhưng đến ngay cả ánh mắt ông cũng không buồn danh cho tôi. Vì ai? Vì ai mà tôi thành ra như vậy?
Có lẽ bà hai biết mình không trốn thoát nổi tội danh nên lúc này không hề một chút run sợ. Chỉ có bà ba bị nói cho kinh hồn bạt vía. Đến chính bản thân tôi còn không dám tin bà hai có thể nói ra những lời như vậy. Ông Lý nhìn bà hai giáng một cái tát lên gương mặt đang ướt đẫm nước đó quát:
– Thật lòng? Thật lòng mà làm ra những trò trái luân thường đạo lý này hay sao?
– Trái luân thường đạo lý? Đối với một con đàn bà bị ghẻ lạnh thì cần gì luân thường đạo lý. Ông xem, ông chiều chuộng con Trinh, dù nó sai ngàn vạn lỗi ông luôn có cách cho nó thoát tội. Nhà này ông yêu nhất là nó, nhưng lại thương con Bích. Ông vì thấy nó tuổi trẻ mơn mởn nên thèm khát xuân thì của nó, ông thương nó, ông tìm đến nó mỗi lần giận dỗi con Trinh. Còn tôi, dù cho ông không cần hai chúng nó nữa ông đã để mắt đến tôi chưa? Ông ốm đau, tôi bốc thuốc sắc cho, tôi không lắm điều, không đòi hỏi, nhưng ông đã một lần nào để mắt không? Có nhìn thấy tôi cũng coi như không khí, tất cả cơ sự hôm nay cũng do ông mà ra. Ha ha ha.
Ông Lý nghe xong giận tím mặt, bà ba thì vẫn không buông tay, giật ra cả mảng tóc trên đầu bà hai. Chỉ có bà cả bình thản im lặng. Ông Lý cúi xuống lôi bà ba ra rồi ra lệnh cho đám gia nô:
– Đưa bà hai xuống, đánh năm mươi trượng rồi tống vào nhà hoang.
Tống vào nhà hoang? Đây chẳng phải là hình phạt nặng nề nhất hay sao? Nhà hoang rất nhỏ, diện tích chỉ cỡ bằng cái giường, chiều cao thì hơn thân người một chút, vừa bí, vừa nhỏ, lại ẩm mốc. Cậu Thành lúc này đã đi về dinh an ủi cái Chi, tôi cũng biết bà hai tội ác tày trời, thế nhưng sao là con trai bà cậu lại dửng dưng như không? Là do cậu quá bất lực với bà, hay ẩn sau đó còn một lý do sâu xa mà tôi không biết? Cái Yến ngồi bó gối ở hiên, nấc lên từng đợt, chỉ duy nhất cái Hương vẫn đang đứng, dương đôi mắt ngây thơ lên nhìn từng người, từng người một. Bà hai nhìn ông Lý rồi nói:
– Trước khi tôi chịu hình phạt, tôi muốn xin ông một thỉnh cầu.
– Nói đi.
– Đưa cái Yến cháu tôi về quê giúp tôi.
– Bà có còn gì cần nói với thằng Thành, con Chi không?
Bà hai nhìn con Chi, bật khóc tức tưởi đáp lại:
– Chi, bu xin lỗi con. Thành, con giúp bu chăm sóc cho em, con nhất định phải đỗ đạt làm quan rồi gả em cho một gia đình tử tế giúp bu.
Cậu Thành nhìn bà, định nói gì bà đã quay lưng đi. Thằng Sửu, thằng Dần lôi bà hai ra sau nhà. Lúc này cậu Thành mới khép cửa để cái Chi nằm trong đó ra sân nói:
– Thầy, dù sao cũng nhốt bu vào nhà hoang, hình phạt đấy nặng lắm rồi, cả đời bu sẽ không được ra đến ngoài, không được gặp bất cứ ai. Con xin thầy giảm nhẹ xuống chỉ đánh bu hai mươi trượng được không thầy?
– Được rồi. Con về đi, thầy nghe con. Con nói sao cho con Chi nó yên yên một chút.
– Dạ vâng.
Cái Yến thấy vậy liền nói:
– Ông, ông để con ở lại chăm sóc em Chi. Em ấy cũng còn nhỏ, dì con đã bị đưa vào nhà hoang, em Thành cũng vẫn là đàn ông không thể chăm sóc tốt được như đàn bà bọn con. Ông để con ở lại, việc dì con sai, con không có gan để xin tha thứ, chỉ xin ông cho con được thay dì chăm sóc em. Chừng nào em lớn gả đi rồi con sẽ về quê.
Ông Lý nhìn cái Yến thương cảm nói:
– Thôi được, nhưng giờ để ông bảo cái Dung gọi thầy lang Nguyễn đến xem mấy vết thương cho con đã. Con đi về dinh trước đi.
– Dạ, con đội ơn ông.
Cái Yến đi về dinh, vừa vào đến nơi tôi đã nghe tiếng con Chi gào lên:
– Chị cút đi, chị cút luôn đi.
Ông Lý lắc đầu đi ra sau nhà, bà ba lúc này cũng khóc như muốn chết đi sống lại. Bà cả bấy giờ mới lên tiếng:
– Khóc lóc cái gì? Tin tưởng nó lắm cơ mà, chị em thân thiết cơ mà? Hùa vào để định đuổi tao ra khỏi cái nhà này cơ mà.
– Tiểu thư, em xin lỗi.
– Lúc này mà mày còn dám gọi tao là tiểu thư, mày tin tao vặn cổ mày luôn không? Làm bùa yểm rồi đổ cho tao, mày nghĩ tao không biết là do nó làm hay sao? Nhưng chị em thâm tình đi nhận thay nhau, giờ sáng mắt lên chưa? Tao có ghét, có ác cũng không bao giờ đi hại một đứa trẻ chưa chào đời. Mày nên nhớ, năm ấy tao cứu mày thì không có cớ gì tao phải làm vậy với mày hết. Đáng tiếc loại mày ngu như bò, nó nói không sai đâu, ti tiện vẫn mãi là ti tiện thôi. Từ giờ biết an phận mà sống đi. Đừng hại người rồi chính là tự hại mình đấy.
Bà ba khóc tức khóc tưởi, khóc rưng rưng quỳ hai chân xuống nền đất lạnh. Hối hận giờ cũng đâu có kịp, có trách cũng trách bà phản chủ rồi lại đi mù quáng tin người. Bà cả để mặc bà ba quỳ đó bỏ lên buồng. Tôi ngó đầu vào dinh của bà hai, không biết cái Yến nói gì, một lúc sau đã không nghe được tiếng con Chi kêu gào nữa. Cái Hương, cậu Thành cũng dọn dẹp đống đổ nát ngoài sân rồi đi về. Cả một vùng trời bỗng dưng lặng yên như tờ. Chiều hôm ấy, bà hai được đưa ra căn nhà hoàng ở cuối đồi. Sau khi bị đánh hai mươi trượng bà ta cũng gần như không đi nổi. Con Chi được cậu Thành dỗ dành nên không nhìn được cảnh đó. Tôi thì tâm trạng cũng nặng trĩu xuống, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy vì một chữ tình mà bà hai lại ra tay ác đến như vậy. Nhưng cái khiến tôi nặng lòng hơn cả là đám lính của quan viên vẫn chưa tìm ra được lão thầy cầu siêu. Lúc này tôi dám khẳng định luôn cậu Tú là do bà hai hại, phải tìm được lão thầy cầu siêu may ra mới mong có được chân tướng, không thì ít nhất bằng cách nào đó khiến linh hồn mấy đứa trẻ được siêu thoát trước. Buổi tối hôm ấy, tôi với cậu Bảo đi ra nhà hoang. Bà hai ngồi trong đó, có một cái lỗ nhỏ đưa vừa bát cơm vào, tôi đứng bên ngoài khẽ nói:
– Bu Hiền, tôi biết bu là người hại cậu Tú chết.
Vửa nghe đến đây bên trong đã cất tiếng cười man rợ. Tôi còn chưa kịp hỏi thêm bà ta đã gào lên:
– Cút, cút hết. Tao sẽ không nói bất cứ một cái gì, những linh hồn đó sẽ ám cái nhà này cả đời, sẽ không bao giờ thoát nổi.
– Bu không sợ nghiệt quật bu sao? Sao bu có thể ác độc như vậy được cơ chứ?
Thế nhưng bà ta không đáp, dù cho tôi với cậu Bảo đã dùng hết mọi đòn tâm lý mà bà ta vẫn lặng yên. Con mụ này cũng quá là ác độc rồi, ban trưa còn thương thương khi mụ ta tỏ vẻ người mẹ hiền đức với con Chi, đến giờ phút này thì quả là không còn chút tình thương nào nữa. Tôi với cậu Bảo lững thững đi về, hôm nay đã là mười lăm tháng chạp. Nếu cứ để thế này, qua một cái tên những linh hồn chưa siêu thoát tôi ăn không ngon, ngủ không yên mất thôi. Tôi nhìn cậu Bảo đăm chiêu nói:
– Có lẽ, mai tôi với cậu lại phải sang làng Hồ một chuyến tôi. Việc này tôi không làm ra nhẽ tôi không yên lòng được.
– Ừ.
– Cậu nói câu gì dài hơn chút được không? Tâm trạng tôi không tốt mà nghe cậu nói chuyện càng tệ hơn đây này.
– Ừ, tôi biết rồi thưa cô Dung lợn sề.
Sề sề cái đầu cậu. Tôi nhìn cậu, không hiểu tại sao lại thấy hơi uất ức liền nghiến răng nói:
– Ừ thì người tôi đúng là hơi đầy đặn. Nhưng thế thì sao cơ chứ? Phải rồi, cậu thích chị Hạnh tôi, chị Hạnh dáng người thanh mảnh, nhẹ nhàng không như tôi, tôi bộp chộp, béo tốt, đẫy đà nên cậu ghét, cậu trêu tôi. Nhưng cậu có biết tôi cũng là con gái hay không? Tôi cũng có tự trọng, cũng có sĩ diện chứ. Một câu cậu chê tôi nặng, hai cậu cậu chê tôi béo, ba câu cậu chê tôi là lợn sề. Tôi cũng đường đường là vợ được thầy cưới về cho cậu, tôi đã nhịn nhục chấp nhận từ chính thất xuống làm ở đợ kiêm vợ lẽ rồi mà cậu vẫn không chịu. Tôi mà biết thế này, ngay từ đầu tôi đã tác thành cho cậu với chị Hạnh cho rồi. Hai người đẹp đôi đấy, xứng đôi vừa lứa đấy nhưng tôi nói cậu nghe chị Hạnh nhà tôi có ý trung nhân rồi, cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa.
Cậu Bảo nghe tôi nói một tràng giang đại hải thì ngơ ngác đáp lại:
– Ơ kìa… tôi đâu có…
– Thôi, không cần nói gì đâu.
– Dung tôi… tôi thực sự không có ý đó.
Tôi không thèm nghe nữa một mạch chạy về buồng. Cậu ta tưởng tôi thích cậu ta hay sao cơ chứ? Ha ha, nực cười. Nhưng mà… tự dưng tôi thấy có chút sai sai. Hình như cậu ta cũng không có nói gì, trước nay vẫn trêu tôi thế mà, là tôi nhạy cảm quá, hay cậu ta vô duyên quá nhỉ? Mà thôi, kệ đi, tôi phải ngủ một giấc đã. Trước khi ngủ tôi khẽ lẩm bẩm trong miệng “Các em sống khôn thác thiêng thì đêm nay về báo mộng cho chị, dẫn đường chỉ lối để chị có thể giúp các em siêu thoát”.
Tôi cũng biết mình không khấn dẻo, cũng chẳng hy vọng gì được báo mộng nên nằm đánh chén một giấc. Đến canh ba, khi còn đang say sưa giấc nồng đột nhiên có ai vỗ vỗ vai tôi rồi nói:
– Dậy đi, dậy đi sang làng Hồ.
Cậu Bảo sao? Giờ mới canh ba, cậu có thần kinh không mà rủ tôi sang làng Hồ giờ này. Tôi khẽ hất tay cậu ra đáp:
– Sáng mới đi mà. Để tôi ngủ tý đã
– Ngủ gì nữa, dậy.
Tôi không thèm đáp, kệ cậu ta, nhưng dường như cậu ta vẫn không buông tha cho tôi còn lấy tóc ngoáy vào lỗ mũi tôi làm tôi không kìm được bật dậy quát lên:
– Cậu điên hả?
Thế nhưng vừa nói xong câu đó tôi cũng kinh hồn bạt vía khi thấy trước mặt tôi là khuôn mặt non dại quen thuộc. Tôi cố nhìn kỹ, quả thực đến tận bây giờ tôi cũng chưa rõ hình hài gương mặt cậu Tú ra sao, dù đèn có chiếu rọi vào vẫn chỉ thấy một màu tối tối chứ không thể nhìn ra được mắt mũi, mồm, miệng thế nào.
– Sao chị giật mình, đêm qua chị khấn gọi bọn em về mà.
Hu hu, tôi có gan khấn mà lại không có gan đối diện, hèn nhát quá rồi. Lúc này người tôi cứ run lẩy bẩy cả lắp bắp đáp:
– Ừ ừ… chị… chị đâu có sợ…
– Không sợ mà mặt chị trắng bệch ra thế kia.
– À… à là chị chị lạnh.
Tôi cố bấu mạnh một phát vào tay xem là mơ hay thật, nhưng bấu mấy phát cũng không thấy cảm giác gì.
– Chị… cứ đến làng Hồ, tìm đến thung lũng thấp nhấn trên dãy núi…
Khi đứa bé còn chưa kịp nói hết câu đột nhiên đèn dầu vụt tắt. Tôi cũng sợ hãi gào ầm lên. Đột nhiên cánh cửa buồng đập rầm rầm, tôi ba chân bốn cẳng lao ra vừa hay đâm sầm vào cậu Bảo. Trời lúc này đã sáng rồi, vừa mới canh ba kia mà. Cậu Bảo nhìn tôi ngạc nhiên hỏi:
– Sao vậy? Lại mơ gì à?
Tôi run run kể lại hết, cậu Bảo liền cười nói:
– Báo mộng kiểu gì mà mông lung thế. Núi bên làng Hồ nhiều như vậy, biết thung lũng thấp nhất ở núi nào cơ chứ? Mà cô sợ đến thế cơ à? Người ướt đẫm hết rồi.
– Sao không sợ chứ, tôi đã bao giờ mơ mộng kiểu này đâu.
– Thôi được rồi, thay quần áo rồi đi. Đám lính vẫn đang bên đó, tôi với cô đi sang họ sẽ chờ hai đứa mình bên ấy rồi đi cùng.
Tôi gật đầu vội đi về buồng chuẩn bị quần áo, ăn sáng xong thì xin phép ông Lý với bà cả để đi. Chuyện này tôi không muốn làm to ra, càng ít người biết càng tốt tránh gây hoang mang cho đám gia nô.
Tôi đeo tay nải lên vai, lúc đi qua gương đồng soi vào tự dưng thấy mình xinh đẹp ghê gớm. Mũi cao, da trắng bóc, hai bên má còn hồng hồng, môi căng mọng, răng đều trắng tinh, nhất là đôi mắt đẹp đến mê hoặc lòng người. Ha ha, đại mỹ nhân Dung cô nương thiên hạ này không ai sánh được, chỉ có tên Bảo có mắt như mù, thôi không chấp làm gì. Người không biết thức thời như tên Bảo cũng không có kết quả tốt đẹp đâu. Ha ha ha ha.
– Làm gì mà cười như vớ được vàng thế? – Tiếng cậu Bảo bên cạnh cất lên.
Tôi lắc đầu đáp:
– Không có gì, chỉ là đang nghĩ mấy chuyện thôi.
– Bu đưa cho tôi với cô ít thuốc với tiền đi đường, sang đó khoảng hai canh giờ thôi nên tôi nghĩ không cần đem gia nô đi theo cho vướng tay vướng chân.
– Tuỳ cậu thôi, nhưng cậu có mang thức ăn đi không đấy, tôi sợ đi đường đói.
– Yên tâm, tôi mang rất nhiều đi rồi, mà cô hình như lúc nào cũng nghĩ đến ăn…
Cậu Bảo nói đến đây thì ngừng lại. Tôi nhún vai trả lời:
– Có thực mới vực được đạo mà. Đi thôi cho sớm.
Nói rồi tôi bước ra sân trước, đột nhiên tôi thấy tiếng bà cả ở trong nhà khẽ nói:
– Hai đứa đi cẩn thận nhé.
Lần đầu tiên tôi thấy bà nói chuyện nhẹ nhàng với tôi như vậy tự dưng lại rưng rưng xúc động. Hôm qua bà cả, bà ba đều nhốt mình trong buồng, có lẽ để ngẫm nghĩ tất cả mọi chuyện. Tôi gật đầu lễ phép đáp:
– Dạ, con đội ơn bu đã nhắc nhở.
– Ừ thôi đi đi, Dung đội cái nón vào cho đỡ đen.
Nói rồi bà vứt cho tôi cái nón còn mới tinh, tôi nhận lấy cảm ơn bà rồi cùng cậu Bảo đi sang làng Hồ. Trời hôm nay hơi nắng, cái nắng hanh sưởi ấm đôi chút cho mùa đông giá buốt. Hai bên đường lúa đã gặt xong, rơm rạ chất thành núi.
– Này, hết giận tôi rồi à?
– Ai bảo tôi hết giận cậu?
– Sao sáng vẫn nói chuyện với tôi đây thây.
– Thì sao? Tôi tạm thời không giận nữa, xong chuyện thì giận tiếp.
– Trời, lại còn có cả cái vụ hoãn giận sao?
– Ờ.
Cậu thấy vậy cũng không nói gì nữa. Hai đứa lặng yên men theo con đường làng mà đi. Khi đã thấm mệt, tôi với cậu ngồi xuống uống chút nước. Cậu đưa cho tôi bi nước rồi nói:
– Cô muốn ăn gì có ở trong tay nải của tôi hết đấy.
Tôi nghe vậy mắt sáng như sao kéo tay nải xuống mở ra. Ôi cha, cơ man nào là bánh kẹo, còn có kẹo chuối vú Bảy hay làm tôi thích nhất này. Tôi liền vội nốc lấy nốc để. Cậu Bảo thấy vậy mỉa mai;
– Ai ăn hết của cô đâu mà. Ăn lắm lại…
Tôi biết thừa cậu ta định nói gì, liền gấp tay nải trả lại. Tôi có tham ăn thật, nhưng sĩ diện cũng cao ngút trời đấy. Cậu thấy tôi giận cũng chẳng thèm an ủi lấy một câu đóng tay nải rồi đi tiếp. Ờ, tôi có là gì của cậu đâu, ha ha, cậu thích người khác kia mà. Mà sao sống mũi tôi cứ cay cay thế nào ấy. Đi một canh giờ mới ra khỏi làng Vân, lúc này tôi với cậu đến một con đường rất vắng vẻ. Nghe nói phải đi qua đoạn đường này mới vào được làng Hồ. Bỗng dưng… tôi cứ có linh cảm bất an. Con đường này vắng lắm, hai bên là núi không, sao tự dưng tôi lại cứ tưởng tượng ra phía sau có người liền quay phắt lại. Nhưng mà đúng là chẳng có ai, vắng tanh vắng ngắt. Đi thêm một đoạn, linh cảm kia lại trỗi dậy. Tai tôi từ nhỏ rất thính, thực sự tôi cứ có cảm giác có ai theo mình liền quay phắt lại lần nữa. Đột nhiên một bóng đen từ đâu lao đến gào lên:
– Con ôn nghiệt này, tao phải gϊếŧ mày.
Tôi còn chưa kịp định hình vụt một cái một tia sáng loé lên rồi tôi ngã vật ra đất. Thế nhưng tôi lại không cảm nhận thấy đau hay chảy máu, lúc nhìn lên đã thấy cậu Bảo dùng tay nải quật lại với tên áo đen kia. Tôi cố nuốt nước bọt, câu nói kia rõ ràng ám chỉ tôi. Tại sao hắn lại muốn gϊếŧ tôi? Hắn ta cầm con dao khua loạn xạ về phía cậu Bảo rồi nói:
– Được, hôm nay tao sẽ cho cả hai chúng mày chết cùng nhau.
Trời ơi, cái gì nữa đây. Tôi ném tay nải xuống rồi van xin:
– Đừng, gϊếŧ người đền mạng đấy, muốn cướp của thì tôi đưa cho, trong này nhiều bánh kẹo lắm, có ít tiền nữa, mang đi đi.
Thế nhưng hắn ta dường như không để ý đến, đẩy mạnh cậu Bảo ngã xuống rồi lao về phía tôi, vừa cầm con dao sáng loáng vừa nói:
– Tao phải gϊếŧ con ôn nghiệt này đầu tiên. Tất cả là do mày.
Tôi còn chưa kịp né hắn đã đưa con dao nhọn hót về. Lúc này thần trí tôi hoảng loạn, chẳng có lẽ tôi lại chết môt cách lãng xẹt thế này sao? Ông trời ơi, con mới sắp mười lăm tuổi thôi mà, sao mà đoản mệnh thế cơ chứ? Thế nhưng hình như ông trời nghe được, từ đâu lại lao đến một bóng đen khác ôm chầm lấy tôi. Con dao kia cũng đâm thẳng lên vai bóng đen ấy. Lúc này tôi bỗng giật mình, không phải bóng đen mà là cậu Bảo.Tôi không còn nghĩ được gì, viên đá vừa nãy ngã xuống nhanh tay nhặt được lúc này được tôi ném một lực rất lớn vào chính giữa đầu tên áo đen kia. Hắn ta không kịp phản ứng ngã vật xuống đất. Tôi liền đập thêm vài phát nữa vào gáy hắn cho hắn bất tỉnh hẳn, không có gan gϊếŧ người nên chỉ có thể làm như vậy được thôi. Lúc này khi tên áo đen nằm giữa đường, tôi mới lao về phía cậu Bảo. Cậu bị đâm một nhát trên bả vai, máu đỏ ướt đẫm cả chiếc áo gấm cậu mặc, cả người tôi cũng vẫn chưa hết bàng hoàng run sợ…
***