Những ánh nắng
len lỏi theo khe hở xủa rèm che soi vào phòng, Tinh Nghiên mệt mỏi nâng
mí mắt, nhìn xung quanh rồi lại nhìn sang bên cạnh.
Cô thở dài
chán nản. Người đàn ông bên cạnh ngủ tựa như rất say, những lúc như vậy
vẻ lạnh lẽo của hắn sẽ bị che lấp phần nào, Tinh Nghiên giơ tay muốn
chạm vào gương mặt kia nhưng giữa chừng phải dừng lại.
Tinh
Nghiên ơi Tinh Nghiên, mày đang định làm gì đây? Rõ ràng mày hận người
đàn ông này như vậy cơ mà? Sao lại cam lòng triền miên cùng hắn chứ?
Cô ảo não bước xuống giường đi vào tolet, nhìn hình ảnh thảm bại của mình
trong gương, đưa tay chạm lên từng dấu vết của cuộc hoan ái để lại. Ngăm mình trong nước nóng một lúc, cô tìm một chiếc áo choàng khoác vào rồi
ra ngoài. Thiên Kỳ đang ngồi trên sofa nhâm nhi ly rượu, Tinh Nghiên
nhìn qua hắn rồi bước tới bàn trang điểm chải đầu.
"Ăn gì?"- Thiên Kỳ từ đầu đến cuối vẫn nhìn cô, thấy Tinh Nghiên không để ý mình thì không vui chau mày.
Cô lắc đầu không trả lời, đến bên máy pha cafe, nhưng lần này Thiên Kỳ
hình như buộc cô phải ăn cho bằng được, hắn hỏi lại lần nữa: "Ăn gì?"
"Không ăn!"- Tinh Nghiên chau mày khởi động máy pha cafe nhưng kỳ lạ là nó lại không hoạt động, cô đưa mắt nhìn sang hắn: "Cafe của tôi?"
Thiên Kỳ rất thản nhiên uống ít trà nói: "Cà phê không tốt cho sức khỏe, nên ăn cái gì trước rồi uống."
"Tôi cần cà phê, ai cần anh quản?"- Tinh Nghiên không hiểu sao bây giờ cô
lại cực kì khó chịu với cái dáng điệu vương giả của người đàn ông này,
cô cố gắng gạt những chuyện đêm qua ra khỏi đầu.
Thiên Kỳ chau mày: "Tôi thích phụ nữ biết nghe lời!"
"Tôi chính là loại không biết nghe lời đó, phiền anh đừng quản tôi."- Tinh Nghiên tức giận.
Thiên Kỳ liếc cô một cái, trực tiếp bấm điện thoại đưa lên tai nghe, người
được gọi nhanh chóng nghe máy, hắn ra lệnh: "Đem lên đây một phần bít
tết."- Nói rồi Thiên Kỳ trực tiếp ngắt máy, không thèm nhìn đên cô mà
tiếp tục xem hồ sơ.
Tinh Nghiên chọn một vị trí sofa cách xa hắn
ngồi xuống, cổ họng khát lại không có cafe uống, cô đành lấy lui làm
tiến rót một ít nước trà trên bàn uống. Trong lúc đưa trà lên miệng cô
vô ý nhìn lướt qua Thiên Kỳ thấy hắn cười nhạt một cái.
Tinh
Nghiên phải công nhận, kiếp trước cô hoàn toàn chưa hiểu hết về hắn,
ngay cả biểu cảm lúc chăm chú xem hồ sơ kia cũng là lần đầu cô nhìn
thấy. Thiên Kỳ bận một chiếc áo sơ mi màu đen, cánh tay áo được xắn lên
để lộ làn da ngâm đen nơi tay, chiếc quần dài tôn lên đôi chân dài đầy
mạnh mẽ, thần thái nghiêm nghị, đầu mày lúc giãn ra lúc nhíu lại, giờ
phút này sự lạnh lùng của hắn đã trở thành một dáng điệu uy quyền khó
xâm phạm.
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa có phần e dè bên ngoài truyền vào.
"Cô không định nhìn tôi như vậy mãi chứ?"
Tinh Nghiên giật mình, cái mặt đã đỏ ửng, trời ạ, tuy mắt Thiên Kỳ nhìn vào hồ sơ nhưng lại biết hết, con người này...
Thiên Kỳ rất hứng thú nhìn cô, hắn có cảm giác rất thích khi cô nhìn lén như
vậy, thế nên suốt cả buổi, chữ trong hồ sơ căn bản không lọt vào đầu
hắn.
"Vào đi!"- Thiên Kỳ ra lệnh, người bên ngoài bước vào, nhân
viên phục vụ để xuống bàn một phần điểm tâm như lời dặn của Thiên Kỳ,
hắn giơ tay ra hiệu, người phục vụ cù người rồi rời đi.
"Ăn đi!"- Thiên Kỳ không nhìn cô.
Tinh Nghiên thở dài, lại bắt đầu ra lệnh, hắn nghĩ hắn là ai chứ?
"Tôi không..."
Thiên Kỳ cắt đứt lời nói của cô, nhìn cô một cái rồi nói: "Muốn tự ăn hay tôi mớm cho em?"
Tinh Nghiên kinh sợ đến mức hận không thể nhào đến ngốn hết phần bò kia. Vừa nghĩ đến hắn sẽ mớm cho mình cô lặp tức buồn nôn chết được, nhất là
miếng thịt bò trong miệng cũng vì suy nghĩ này mà nhão nhè như sáp nến.
Nhìn vẻ mặt xanh mét của cô, Thiên Kỳ thừa biết cô nghĩ gì trong đầu, hắn
nhếch môi cười, ánh mắt lại nhìn đến cánh tay phải của Tinh Nghiên,
giọng có chút trầm xuống: "Sao lại bị bỏng?"
Tinh Nghiên theo
phản xạ ôm tay lại, Thiên Kỳ không gấp nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn
chằm vào cô. Đêm qua dưới ánh đèn thân thể cô đã lộ ra trước mắt hắn,
đương nhiên vết bỏng nặng của cô cũng được hắn thu vào mắt.
Tinh Nghiên phớt lờ câu hỏi: "Vô tình bị thôi."
Thiên Kỳ gấp hồ sơ lại nhìn cô rất lâu cũng không nói gì, sau đó hắn đứng lên rời đi,nhìn bóng dáng cao lớn khuất sau cánh cửa, Tinh Nghiên hơi thả
lỏng bản thân mình, cô lấy hộp y tế rồi tự sát trùng vết thương.
Dù sao cô cũng không phải chưa từng bị thương, vết bỏng nhỏ này cô căn bản không đặt vào mắt. Vừa băng bó lại xong. Điện thoại vang lên chuông tin nhắn, cô nhìn lướt qua rồi thay đồ ra ngoài.