Hơn bảy mươi ngựa
chiến vào vị trí chuẩn bị, Tinh Nghiên khó khăn để ngựa di chuyển, mãi
mà ngựa cứ loạng choạng ở giữa sân không vào được vị trí, mấy đối thủ
khác khó hiểu nhìn làm cô càng xấu hổ Cố gắng nhớ lại một vài phần lý
thuyết mà lúc trước mình có nghiên cứu qua, khó khăn mãi cũng đưa ngựa
vào vị trí xuất phát.
Thiên Kỳ ở một bên rất thoải mái xem dáng
vẻ chật vật của cô, hắn muốn cô biết để làm người của hắn thì yếu tố đầu tiên là không được "vạ miệng".
Tiếng súng bắn chỉ thiên lên trời vừa vang lên, khắp đấu trường lại rần rần những tiếng la hét cổ vũ, 70
con ngựa hăng hái phóng như tên lửa, Tinh Nghiên liều mạng dùng roi đánh ngựa, ngay lặp tức, cô lao đi, Tinh Nghiên chưa từng cưỡi ngựa nhưng
không phải là không biết một ít kỹ thuật. Ngựa của Thiên Kỳ đang dẫn
đầu, tiếp đến là Tuấn Kiệt, cô còn cách họ một khoảng khá xa.
Đột nhiên, chiến mã của những đối thủ xung quanh cô bị té lần lượt, ngựa y
như bị bỏ thuốc mà nằm dài ra, hóa ra là do loại roi mà người của gia
tộc Samuel đưa điều có những loại gai nhọn khó nhìn thấy, khi đánh vào
ngựa sẽ khiến ngựa tê liệt và không thể chuyển động.
Nhìn lại cái roi trong tay mình, giờ thì cô đã hiểu lý do hắn bảo cô dùng roi này.
Tuấn Kiệt và Thiên Kỳ bất phân thắng bại chạy song song nhau, Thiên Kỳ liếc
anh rồi lạnh lùng nhìn xung quanh toàn là xác ngựa nằm la liệt: "Tuấn
Kiệt, cậu thật nham hiểm."
Tuấn Kiệt dùng ánh mắt khó hiểu nhìn
xung quanh rồi lại nhìn vào nụ cười đắc thắng của cha mình phía xa, anh
cuối cùng đã hiểu nguyên nhân.
Tiếng hô vang của người trên khán
đài ngày càng lớn, cả ba người điều đang băng rừng, dù đây chỉ là một
khu rừng nhân tạo nhưng lại cực kỳ hiểm trở, muốn qua được đòi hỏi rất
nhiều vào kỹ thuật điêu luyện của người điều khiển ngựa.
Tinh
Nghiên biết cô không có kỹ thuật, trong cuộc đua này cô không có cơ hội
thắng nhưng ít ra có thua thì cũng phải cách vạch đích một khoảng không
xa, chỉ có vậy mới không quá mất mặt.
Từ màn hình, khán giả có thể quan sát cả ba người, nhìn cái sự chật vật của Tinh Nghiên, âm thanh bàn tán vang lên.
"Cô gái đó có biết cưỡi ngựa không vậy?"
"Ngay cả một chút bản lĩnh cũng không có, thật không biết cô ta lấy tư cách gì ở bên một người hoàn hảo như Thiên Kỳ."
Sau khi ra khỏi được khu rừng nhỏ, Tinh Nghiên nhìn hai người đang dần bỏ
xa cô, máu háo thắng tràn về, Tinh Nghiên dùng roi đánh mạnh, ngựa hí
lên một tiếng rồi phi nước đại, Tinh Nghiên nhớ lại một số lý thuyết, cô nắm chặt dây cương, khéo léo thả lỏng cơ thể, chẳng mấy chốc Tinh
Nghiên đã tới gần hai người kia.
Bầu không khí ngày càng nóng, vạch đích ở trước mắt, mà người chiến thẳng chỉ có thể là một.
Tuấn Kiệt bất ngờ để xích thố phóng lên không trung, và tiếp đất tại vị trí vạch đích.
Tất cả mọi người nín thở, không khí căng thẳng lẫn hồi hợp, cho đến khi...
Xoạt! Tấm vải đỏ được Xích Thố cán qua, mọi người ồ lên hoan hô, thật tuyệt
vời, tuy xích thố thua dòng ngựa Bucephalus về mọi mặt nhưng với kỹ
thuật điêu luyện đã khiến Tuấn Kiệt tạo nên kỳ tích.
Thiên Kỳ xuống ngựa, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Tuấn Kiệt: "Kỹ thuật của cậu khá hơn rồi."
Tuấn Kiệt đi đến trước mắt Thiên Kỳ, anh lúc nào cũng mang bộ dáng thong
thả, bất cần đời: "Hằng năm vào ngày đó tôi luôn bán mạng ở trường đua."
Ánh mắt Thiên Kỳ chợt biến đổi đôi chút, khẽ nhếch môi, âm điệu vẫn du
dương nhưng lạnh nhạt: "Cậu thật sự muốn chiến thắng như vậy?"
"Tôi muốn thắng cậu, và cả cậu ấy. "- Tuấn Kiệt buôn ra một câu, giọng điệu cũng lạnh lẽo bất ngờ.
Tinh Nghiên phía xa, mặc kệ hai người ở phía xa nói gì, cô vuốt ve bộ lông ngựa của chiến mã, rất có hứng thú.
Tuấn Kiệt đưa mắt nhìn về phía Tinh Nghiên, âm thanh như gần như xa nói:
"Người thắng sẽ được một phần thưởng tự chọn phải không?"
"Cậu muốn gì?"- Thiên Kỳ thuận tay châm một điếu thuốc.
Tuấn Kiệt im lặng một chút, đôi mắt đầy ý cười nhìn Tinh Nghiên, chậm rãi nói:
"Cô ấy! "
Tinh Nghiên nhìn con chiến mã có bộ lông mượt mà này say mê đến mức quên cả
đề phòng xung quanh, đến khi âm thanh quen thuộc phía sau vang lên: "Đi
thôi!"
Tinh Nghiên quay lại nhìn Thiên Kỳ, thân hình cao lớn tựa như
bao phủ cả bầu trời của cô, Tinh Nghiên có chút say mê nhìn hắn, nhưng
rồi lại cố gắng kéo lại tâm trí mình: "Anh..."
Thấy cô lúng túng, Thiên Kỳ nhíu mày nói: "Muốn gì thì nói!"
Tinh Nghiên nhìn ra ngựa phía sau lưng mình, có chút kiêng dè nói: "Tôi muốn nuôi con ngựa này!"
"Không được!"- Thiên Kỳ dứt khoát không đồng ý.
Tinh Nghiên luyến tuyết nhìn con vật to lớn kia, khó khắn lắm cô mới có hứng nuôi thú nuôi, vậy mà...
Thiên Kỳ nhướng mày nhìn cô, rồi lại đưa tay lên nâng cằm Tinh Nghiên, hỏi: "Có chuyện gì?"
Tinh Nghiên im lặng không nói gì, Thiên Kỳ không hỏi thêm, nắm tay cô rời
đi, trước giờ hắn có một quy tắc, ngựa chiến đã thua sẽ bị xem là phế
vật mà giết chết, hắn trước giờ chưa từng vì ai mà phá lệ.
"Cô và cậu ta quen nhau?"- Lên xe, Thiên Kỳ đột nhiên hỏi làm Tinh Nghiên
không hiểu câu hỏi lắm, một lúc sau mới biết "cậu ta" hắn nói là Tuấn
Kiệt, nếu đánh nhau vài lần mà cũng xem là quen biết vậy thì chắc là
quen rồi, nghĩ vậy cô trả lời bằng một cái gật đầu.
Thiên Kỳ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Bớt qua lại với cậu ta, cô sẽ tránh được 80 phần trăm phiền phức."
Tinh Nghiên không nói gì, cũng lười trả lời, cô vẫn có chút ấm ức vì việc con ngựa.
Thiên Kỳ thấy cô không chú tâm thì không vui nhíu mày: "Tôi cho phép cô không trả lời sao?"
Tinh Nghiên thấy hắn không vui thì miễng cưỡng trả lời: "Biết rồi."
Minh Triều ngồi cạnh Trần Hoàng đang lái xe, thầm nói nhỏ: "Tôi chưa từng thấy ai dám dùng thái độ đó nói chuyện với lão đại."