Đêm càng về khuya, mưa càng nặng hạt, bầu trời dường như đang trút cơn mưa
tầm tã. Cơn mưa đã sớm bao phủ lấy chốn phồn hoa đô thị, chỉ có ánh đèn
neon lập lòe giống như những cặp mắt thâm sâu trong đêm tối.
Trong căn phòng sáng, trên giường là một người con gái đang say ngủ, cả thân
hình nhỏ bé vùi vào tấm chăn lớn, hàng mi đen nhánh nhẹ nhàng phủ lên
đôi mắt, mái tóc đen có chút rối xõa trên vai.
Cửa phòng được mở
một cách khẽ nhất có thể, thân hình cao lớn lạnh lùng quen thuộc kia lại xuất hiện, Thiên Kỳ đóng cửa rồi đi đến cạnh giường, hàng mày rậm khẽ
nhíu nhìn ánh đèn trong phòng, cô gái này đi ngủ cũng không thèm hạ độ
sáng đi? Đưa tay nhấn nút, ánh sáng dần mờ ảo đi, từ rực rỡ thành dịu
nhẹ.
Bàn tay to đưa ra nhẹ nhàng chạm vào gương mặt đang say ngủ
kia, gương mặt này không giống nhưng khí chất và tính tình lại rất giống người con gái đó. Cả hai đều tên Tinh Nghiên, đây phải chăng là một sự
trùng hợp?
Tinh Nghiên mơ hồ cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ mặt, cô ngửi thấy hương vị bạc hà dịu nhẹ quen thuộc trên người hắn,
Tinh Nghiên có chút tham luyến sự ấm áp này, là mơ sao? Nếu vậy hãy để
cô tham lam một lần đi.
Tinh Nghiên nằm mơ, đó là một chuỗi các
sự kiện trước giờ, từ lúc cha mẹ mất đến lúc cô bị ám sát. Tất cả như
một nút history lật ngược lại, cứ liên tục hiện ra trong đầu.
Bình minh hiện hữu, Tinh Nghiên có chút lười biếng trở người, hai tay dụi
mắt, bộ dạng không khác gì con mèo lười, trông vừa có chút đáng yêu lại
vừa trẻ con. Đối với Tinh Nghiên mà nói, khoảnh khắc lúc vừa tỉnh dậy là lúc mất mặt nhất trong 24 giờ của cô.
"Tỉnh rồi sao?"- Một âm
thanh không mặn không nhạt vang lên. Tinh Nghiên không chút đề phòng gật đầu: "Ừm?" - Nói rồi cô đưa tay xoa má mình, hai chân đá loạn xạ lên
không trung, cả người vặn vẹo như thai nhi đang nằm trong bụng mẹ lúc
sắp sinh.
Khoan đã! Đôi mắt xinh đẹp trừng lớn nhìn người đang
ngồi trên sofa xem báo. Áo sơ mi trắng phối hợp cùng chiếc quần đen dài
tôn lên thân hình cao lớn mạnh mẽ của hắn, đôi mắt đen sâu như vực thẳm
không thấy đáy. Thiên Kỳ tùy tiện chéo chân, thưởng thức ly trà trên
bàn.
"Thật đúng là anh!"- Tinh Nghiên cười nhạt, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, cô không như những phụ nữ khác, vào tình huống
này lại hoảng sợ đến không biết nói gì.
Thiên Kỳ có chút khó hiểu nhìn cô: "Thật khó tin, cô gái, cô có thể bĩnh tĩnh như vậy sao?"
Tinh Nghiên không nói gì, đứng lên đi vào tolet vệ sinh cá nhân. Cô không
phải cô nhóc 18 tuổi mù quáng lúc trước nữa. Lúc đó cho dù không sợ Tinh Nghiên cũng giả vờ sợ để mong được hắn bảo vệ, cuôi cùng thì sao? Thật
cay đắng.
Từ phòng vệ sinh bước ra, Thiên Kỳ vẫn ngồi đó, hai mắt không nhìn cô, lạnh nhạt hỏi: "Ăn gì?"
"Không cần."- Tinh Nghiên cũng dùng hai chữ trả lời, cô đi đến máy pha cafe tự pha cho mình một ly. Dạo gần đây cô phát hiện mình bị nghiện loại nước
này. Cô thường xuyên bị mất ngủ nên sáng ra phải dùng đến cafe để tỉnh
táo, dần lại trở nên nghiện lúc nào không hay. Cầm ly cafe quay lại nhìn hắn, cô hỏi: "Quách Diệp tiên sinh đưa tôi từ thành phố X đến Dubai làm gì?"
Thiên Kỳ cũng không thèm tiếp tục hỏi vấn đề ăn sáng kia,
cô ăn hay không thì tùy, cũng chả liên quan gì đến hắn. Nghe cô hỏi thì
lạnh nhạt trả lời: "Tuần tới sẽ có một buổi dạ tiệc, tôi muốn cô đại
diện Tinh thị cùng tôi tham gia."
"Tôi không hiểu ý anh."- Tinh
Nghiên khó hiểu, về vấn đề thương trường cô không rành cho lắm. Ai ngờ
Thiên Kỳ rất lạnh lùng trả lời: "Lời tôi nói cô cứ làm theo. Việc học
của cô tôi sẽ cho người sắp xếp."
Tinh Nghiên nghiến răng, sao cô lại quên điều cấm kị của Quách Diệp Thiên Kỳ là giải thích với người
khác quyết định của mình. Nhưng xét trên sự "hợp tác" của "Quách Diệp"
và Tinh thị thì chắc Thiên Kỳ không làm hại cô.
"Đêm qua đến giờ anh ở đây sao?"- Tinh Nghiên thắc mắc hỏi.
"Mới tới."- Thiên Kỳ chậm rãi trả lời.
"Tới khi nào?"- Tinh Nghiên sốt ruột nhìn hắn, lạy trời cho...
Hoàn toàn làm Tinh Nghiên tuyệt vọng, Thiên Kỳ thản nhiên lật tờ báo, mắt
không di chuyển nhìn vào dòng tin tức, cũng rất có kiên nhẫn lạ thường
mà trả lời cô, hắn nói: "Vừa lúc nhìn thấy bộ dáng đáng xấu hổ của cô."
Ách! Thôi toi rồi, còn đâu là hình với chả tượng? Tinh Nghiên trong lòng vô cùng bối rối, không biết nói gì.
Thiên Kỳ nhếch môi, rất thoải mái xem bộ dạng túng quẫn kia, vừa rồi hắn nói
dối. Thật ra từ đêm qua hắn đã ở đây, nhưng trước giờ Thiên Kỳ lên
giường với phụ nữ nhưng tuyệt sẽ không ngủ cùng phụ nữ. Trong mắt hắn
phụ nữ chỉ là thứ công cụ làm ấm giường không đáng một xu.
Thân hình cao lớn khẽ chuyển động, Thiên Kỳ đi ra cửa, lạnh nhạt bỏ lại một câu: "Theo tôi!"
"Đi đâu?"- Tinh Nghiên nhìn theo hỏi. Thiên Kỳ không buồn trả lời cô, hắn lạnh nhạt bỏ lại hai chữ: "Nhiều lời!"
Beauty salon nằm ở trung tâm thành phố, đây là cửa hàng spa có tiếng và lớn
nhất Dubai. Một ngày tiếp đón hơn 1000 người, với số lượng lớn như vậy
thì cơ sở thượng tầng phải cực kì tốt.
Thiên Kỳ từ đầu đến cuối
chỉ dùng tay ra hiệu cho cô đi theo người phục vụ, Tinh Nghiên bây giờ
lại rất không vừa mắt cái dáng vẻ tự cao tự đại đó của hắn, cô không
thèm làm theo khiến người phục vụ sợ đến run rẫy nhìn hắn.
Yêu
nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng, câu này rất
đúng. Kiếp trước cô yêu hắn, nên cảm thấy sự lạnh lùng của hắn rất phong cách, nhưng còn bây giờ ngoài sự khó chịu thì chẳng còn gì.
Thiên Kỳ không nhìn tới cô nhân viên đang hoảng sợ bên kia, hắn đưa mắt nhìn
cô thật lâu làm Tinh Nghiên bất giác rùng mình, đến khi không chịu được
nữa, cô đành phải đi theo nhân viên phục vụ.
Trên thực tế, Thiên
Kỳ chỉ có thể dùng mắt dọa cảnh cáo chứ hắn cũng không biết nói gì, từ
đó giờ chưa từng có ai dám cãi lại mệnh lệnh của hắn, hắn cũng chưa từng phải nhẹ giọng dỗ một ai nên không biết làm gì khi đối mặt với sự cứng
đầu của cô nên chỉ biết dùng đến... mắt.
Tinh Nghiên nhận bộ đồ
từ người phục vụ sau đó theo hướng dẫn mà nằm lên giường. Những thợ
chuyên nghiệp bắt đầu bước tới làm việc. Họ không ngừng động chạm xoa
bóp tay chân khiến Tinh Nghiên vô cùng khó chịu, cô vốn không thích động chạm thân thể với người khác, bị sờ mó liên tục như vậy khó tránh nảy
sinh sự bài xích.
Sau khi tắm trắng, mái tóc cũng được tỉ mỉ hấp
dầu, có gần 5 người làm cho cô, mỗi người phụ trách một bộ phận, nhìn cô bây giờ không giống gương mặt sung sướng khi được làm đẹp như những phụ nữ khác mà là một biểu cảm khó chịu, y như bị ngũ mã phanh thây.
"Cô Tinh, đã xong rồi."- Không biết bao lâu, khi Tinh Nghiên sắp ngủ gục
đến nơi thì nghe giọng nói của nhân viên phục vụ. Cô mở mắt, kinh ngạc
nhìn mình trong gương, không thể tin được vào mắt mình.
Một nhân
viên đem y phục đến, thử cho cô từng bộ một, rồi mỉm cười cảm thán:
"Dáng của Tinh Nghiên tiểu thư rất hợp với mỗi loại quần áo."
Tinh Nghiên không trả lời, lẳng lặng nhìn mình trong gương. Đây là cô sao?