Tình Chấp (P2)

Chương 11: Chạm mặt (2)




"Kính thưa quý vị quan khách, cảm ơn vì đã đến dự buổi đua xe năm năm một lần của đại hội Se Leon, sau đây trận đua sẽ bắt đầu, mời các tay đua vào vị trí."

MC vừa dứt lời lập tức không khí liền sôi nổi hơn bao giờ hết. Giải đua Se Leon là giải đua xe chợ đen kịch tính nhất, quán quân của cuộc đua lần này sẽ là một chiếc siêu xe được đặc biệt sản xuất với linh kiện và tính năng thông minh, toàn thế giới chỉ có duy nhất một chiếc.

Thiên Kỳ đứng lên định đi xuống khán đài thì phát hiện hình như mình bỏ quên gì đó, quay lại thì thấy Thiên Diệc đang tròn mắt nhìn mình, anh ngồi xuống nhìn cậu nhóc, "Sao nào, cháu có muốn tận hưởng cảm giác mạnh không?"

"Có."

Thiên Kỳ nheo mắt sau đó không nói gì, chỉ đứng lên dẫn thằng bé đi xuống khán đài. Một thằng nhóc bốn tuổi chắc chắn chút nữa sẽ sợ đái ra quần cho mà xem, anh không tin nó có gan lớn như vậy. Một phần nguyên nhân nọi người chú ý tới ngày hôm nay là có sự tham gia của Quách Diệp lão đại danh tiếng lẫy lừng nhưng điều làm bọn họ kinh sợ đó là thay vì ngồi ghế lái phụ của mấy người khác là mỹ nữ thì ngồi ghế lái phụ của Quách Diệp Thiên Kỳ lại là một thằng nhóc.

Điều này làm đám đông xôn xao bàn tán.

"Gì thế, thằng nhóc đó là ai vậy?"

"Tôi cứ nghĩ là người ngồi bên cạnh Quách Diệp lão đại sẽ là cô diễn viên X kia chứ."

"Kỳ quái thật, thằng nhóc đó là ai mà may mắn như vậy nhỉ?"

Tuấn Kiệt ôm eo một mỹ nữ nóng bỏng bước tới ra vẻ thị uy với Quách Diệp Thiên Kỳ, anh ta khinh khỉnh nhìn anh, "Thế nào lão đại, ai đây? Con rơi hả?"

Quách Diệp Thiên Kỳ không chú ý tới anh ta, anh bế Thiên Diệc lên để vào vị trí ghế lái phụ, vừa định gài dây an toàn cho thì không ngờ Thiên Diệc đã tự động gài dây cho mình.

Hơ, thằng nhóc này cũng ra dáng đấy.

Anh đi vòng qua ghế lái, mở cửa xe...

"Quách Diệp Thiên Kỳ, cậu dám không trả lời tôi?"

Quách Diệp Thiên Kỳ nổ mái để thử xe, sau khi thấy tất cả đều ổn thì nhàn nhạt nói, "Im lặng... là đỉnh cao của sự khinh bỉ."

"Cậu..." Tuấn Kiệt bị anh chọc tức đến vỏ luôn hình tượng mỹ nam dịu dàng mà đẩy cô mỹ nữ kia ra, tức giận, "Để rồi xem, ai khinh bỉ ai vẫn chưa biết được."

Tuấn Kiệt rời đi, Thiên Kỳ cũng không thèm để tâm, anh quay sang thì thấy Thiên Diệc đang bày ra bộ dáng y như nhà quê lên thành phố, thẳng nhỏ đưa tay chạm vào từng chút một trên xe rồi suýt xoa, "Quả nhiên là xe đua, thấy trên ti vi cũng không bằng chiếc này."

"Cháu thường xem chương trình đua xe sao?"

"Vâng, cháu rất thích, nhìn mấy tay lái chuyên nghiệp lúc đua xe rất oách." Thiên Diệc vô tư trả lời rồi lại tiếp tục bóc dọc từng thứ một trên xe. Chiếc Hennessey Venom GT kiểu dáng sang trọng khiến cậu nhóc vô cùng thích thú.

"Nói vậy đây là lần đầu cháu ngồi xe đua?" Thiên Kỳ hơi buồn cười với bộ dáng của thằng bé.

Thiên Diệc tỉnh bơ đáp, "Tuy là cháu đã sống hơn bốn năm trên trái đất nhưng chưa một lần được ngồi vào siêu xe, mẹ cháu noi đua xe là trò nguy hiểm hơn nữa cháu còn nhỏ không được mơ mộng đến trò này, ai da không được... nếu mẹ biết chuyện cháu đang chuẩn bị đua xe vậy thì cháu chết mất, không được không được." Thiên Diệc vừa nghĩ đến mẫu thân thì sắc mặt liền hoảng hốt, cậu tìm đường xuống xe nhưng cửa xe đã bị khóa lại, "Chú gì đó ơi, làm ơn cho cháu xuống xe đi, mẹ cháu biết được sẽ giận đó."

Thiên Kỳ nhìn quá thằng nhóc rồi nghe thấy hiệu lệnh truyền ra từ loa phát thanh, nếu bây giờ để Thiên Diệc xuống xe vậy thì sẽ rất nguy hiểm.

Trận đua sắp bắt đầu rồi.

Anh thản nhiên nổ máy một lần nữa, "Cứ ngồi ở đây, có gì chú sẽ nói với mẹ cháu."

"Chú làm sao lợi hại bằng mẹ được..." Thiên Diệc nghe vậy cũng hơi bị thích nhưng vẫn lầm bầm nhỏ, vốn là chỉ đủ để cậu nghe nhưng lại không ngờ lỗ tai của chú kia lại thính như vậy.

"Cháu nói gì cơ? Ai không lợi hại, nói lại thử để chú còn biết cách ném cháu ra cửa sổ." Thiên Kỳ bình tĩnh nói, lần đầu tiên anh bị xem thường mà người xem thường anh lại là một đứa nhóc bốn tuổi, thật không tin nổi.

"Không, không có gì đâu."

Thiên Kỳ hơi mỉm cười, "Đội nón vào đi."

Thiên Diệc tức khắc nghe lời làm theo, tiếng người dẫn chương trình bắt đầu dõng dạc vang lên giữa trường đua lớn, "Và sau đây, trước mặt quý vị là mười hai tay đua kiệt xuất của mùa giải Se leon năm nay, ngay bây giờ ngay tại đây chúng ta cùng chứng kiến cuộc so tài ngoạn mục giữa các vị tổng tài, tôi xin tuyên bố cuộc đua, BẮT ĐẦU!"

Cả hội trường rần rần tiếng hò hét cổ vũ, tiếng đếm ngược của trọng tài vừa dứt thì tiếng động cơ xe lăn bánh hùng hôn vang lên, mười hai tay đua bắt đầu xông pha chinh phục con đường khúc khuỷu phía trước.

Thiên Diệc ngồi trong xe quan sát với bên ngoài rồi lại nhìn vào đồng hồ hiển thị 200km/h, Thiên Diệc có chút không thích nghi kịp nhất thời hốt hoảng mà bám chặt vào thành ghế, Thiên Kỳ thấy vậy thì nhếch môi tiếp tục tăng tốc một lúc thì nghe thấy tiếng hò hét của Tuấn Kiệt vang lên đâu đây rồi anh lại nhìn thấy xe của Tuấn Kiệt nhanh chóng vượt mặt xe anh.

Bên ngoài là tiếng bình luận viên phấn khích vang lên.

"Chiếc xe số 6 của Tuấn Kiệt thiếu gia đã vượt lên dẫn đầu, tiếp theo là chiếc xe đua số 7 của ngài Jamie và ở vị trí thứ ba là chiếc xe Hennessey mang biển số 4 lợi hại của Quách Diệp lão đại."

"Chú mau vượt lên đi." Thiên Diệc giờ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nhìn thấy xe mình liên tiếp bị vượt lên thì nôn nóng, quên hết tất cả mà quay qua dùng ngữ điệu... gần như là ra lệnh với Thiên Kỳ.

"Bám chắt vào!" Thiên Kỳ lạnh lùng nói sau đó tiếp tục tăng tốc, vừa đúng lúc tới khúc chướng ngại vật khiến xe của Tuấn Kiệt bắt đầu lúng túng né tránh, nhân cơ hội này Thiên Kỳ liền vượt mặt khiến anh ta tức tối tiếp tục đuổi theo sau.

Thiên Diệc rất phối hợp gật đầu, cảm giác xé gió này tuy có chút đáng sợ nhưng thật phấn khích, giây phút này đây cậu đã quyết định sau này mình sẽ làm tay đua đứng đầu thế giới ngầm haha.