Tinh Cầu Mất Ngủ

Chương 7




Tạ Hoài Tây nhìn cánh tay đầy gân xanh, lồng ngực phập phồng ngày càng mạnh của ông lão trước mặt, ánh mắt anh vẫn kiên định, khuôn mặt không hề dao động, mãi đến khi ông lão nặng nề họ khụ khụ hai tiếng, lúc này anh mới có chút dao động: “Bố, bác sĩ nói người không được thực giận, nếu không trái tim sẽ không trụ được.”

Tạ Hoài Tây hiểu rõ Tạ Tùng Sơn, và người hai mươi mấy năm chèo lái Tạ gia cũng hiểu rõ đứa con trai này. 

Tạ Hoài Tây bề ngoài bình thản khiến người khác không thể nắm bắt được sơ hở gì nhưng thật ra bên trong rất tàn nhẫn, không khác gì ông năm đó, chuyện khác còn có thể thương lượng, nhưng đây là chuyện hôn nhân, nếu nó không muốn, nếu cuối cùng bắt buộc phải thỏa hiệp thì nó cũng sẽ cố gắng tìm mọi cách để đạt được.

Huống chi ông là bố của nó, ông cũng không muốn ép buộc con trai, bởi vì hiện tại Tạ gia đã khác năm xưa, chuyện liên hôn cũng chỉ như dệt hoa trên gấm, không cần thiết.

Chỉ là uy quyền vào năm qua hôm nay lại bị khiêu chiến, vào ngày lúc ông yếu nhất, ông cảm giác mọi thứ đang vượt khỏi tầm kiểm soát của ông khiến ông vô cùng bất lực.

“Ra ngoài.”

Tạ Hoài Tây không đứng dậy cũng không cử động, anh không phải không nghe ra Tạ Tùng Sơn đang dần đồng ý, nhưng anh muốn nghe được câu trả lời khẳng định: “Bố, con muốn liên hôn với Lâm gia.”

Tạ Tùng Sơn nhất thời không lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tạ Hoài Tây, tựa hồ đang nhìn anh, nhưng lại giống như thông qua Tạ Hoài Tây nhìn người khác.

“Bố, nếu như bố lo lắng con sẽ lấy gia sản của nhà họ Tạ, vậy bố cứ yên tâm đi, con từ đầu đến cuối chưa bao giờ có bất kì suy nghĩ không an phận nào đối với tài sản nhà họ Tạ.”

Tạ Tùng Sơn nghe xong những lời này của Tạ Hoài Tây, không những không hoà hoãn chút nào mà ngược lại ho khan vài tiếng, đến khi cổ họng trào ra máu, Tạ Hoài Tây mới nhanh chóng đứng dậy, đỡ ông xuống ghế ngồi.

Một lúc sau, Tạ Tùng Sơn tuổi đã già mới ngăn không cho bàn tay được run rẩy, giọng nói già nua nhưng lại mang theo sự khẳng định đầy chân thật: “Tạ Hoài Tây, con nghe rõ đây, cho dù một ngày nào đó bố chết thì con vẫn là người của Tạ gia, dòng máu đang chảy trong người con cũng là của Tạ gia, dù bố chết, con tự lập nghiệp thì vẫn không thể chối bỏ được.”

___

Lúc Lâm Nhiễm nhận được tin nhắn phản hồi của Tạ Hoài Tây thì đã là giữa trưa, cô vừa mới cùng Triệu Yên Nhiên ăn cơm xong, đang tìm một nơi để đi mát xa chân. Dọc đường Triệu Yên Nhiên đang tận dụng mọi khả năng để hỏi về chuyện Tạ Hoài Tây.

Về cơ bản thì từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ được cô ấy hỏi qua một lần, Lâm Nhiễm cũng rất bình tĩnh, hỏi gì đáp nấy.

Thời điểm hai người bọn họ đang nói về chuyện khi nào tổ chức hôn lễ thì Lâm Nhiễm nhận được một file tài liệu do Tạ Hoài Tây gửi, bên trong là một danh sách còn tít mít hơn của Lâm Thinh gửi cho.

Lâm Nhiễm nhìn lướt qua một chút, phát hiện bên trong không chỉ có một số vấn đề cụ thể của buổi thuyết trình, mà còn bao gồm cả những điều phụ huynh phải làm sau khi buổi thuyết trình kết thúc, ví dụ như sau khi thuyết trình xong, phụ huynh nên để lại một vật gì đó làm kỷ niệm để trường học sẽ sử dụng để trưng bày ở lần thuyết trình tiếp theo.

Điều này Lâm Nhiễm chưa từng nghĩ tới.

Lâm Nhiễm: “Cảm ơn anh, không nghĩ tới hiện tại mấy hoạt động của học sinh cấp hai lại chuyên nghiệp như vậy.”

Tạ Hoài Tây: “Tôi được mời làm giám khảo của buổi thuyết trình năm nay, nếu còn vấn đề gì nữa thì cứ hỏi tôi.”

Lâm Nhiễm ban đầu cũng chỉ định tìm hiểu đơn giản một chút, thế nhưng nghe Tạ Hoài Tây nói vậy, cô bắt đầu hỏi thêm một số vấn đề khác. 

Lâm Nhiễm vô cùng chuyên chú, lúc Triệu Yên Nhiên nhìn sang mà cô cũng không phát hiện, mãi đến khi Triệu Yên Nhiên tấm tắc bảo lạ, cô mới nhìn thấy ghế mát xa đối diện đã không còn ai ngoại trừ người nhân viên đang ngồi đợi bên cạnh. 

“Không nghĩ tới hai người các cậu đã mấy năm không gặp nhau, về nước cũng chỉ gặp quả một lần mà đã thân thiết như vậy.”

Lâm Nhiễm trả lời tin nhắn, sau đó quay đầu nhìn công chúa Triệu Yên Nhiên kiêu ngạo.

“Cậu không mát xa chân à? Không phải vừa nãy còn nói với tớ chân cậu đau?” 

“Ôi, người tớ đâu có chỗ nào đau nhức chứ? Nhưng mà đột nhiên tớ thèm ăn dưa quá.”

Triệu Yên Nhiên thấy cuộc nói chuyện giữa hai người đã kết thúc, đành phải chậm rì rì bước về ghế đối diện, người nhân viên ngồi cạnh bắt đầu giúp cô xoa bóp chân.

“À vừa nãy nói đến đâu rồi? Khi nào thì các cậu đính hôn? “

“Tớ cũng không rõ, nhưng chắc sẽ không gấp lắm? Có lẽ là năm sau.” Lâm Nhiễm nhìn xung quanh căn phòng, lơ đãng nói.

“Cậu không sợ bố cậu mang cậu đi bán?”

“Sẽ không đâu, Lâm Quốc Hoa đã đồng ý cho tớ mảnh đất mẹ để lại, đây là điều kiện để tớ kết hôn.”

Mặc dù liên hôn với Tạ Hoài Tây, nhưng miếng đất kia là điểm mấu chốt cô phải giành được trước khi kết hôn.”

Triệu Yên Nhiên nghe thấy Lâm Nhiễm nói vậy, không còn rối rắm chuyện kết hôn với Tạ Hoài Tây nữa: “Thật? Bố cậu đồng ý để lại mảnh đất đó cho cậu? Tần Nhã thì sao? Mẹ kế cậu cũng đồng ý?”

Mẹ kế của Lâm Nhiễm, Triệu Yên Nhiên đã nghe thấy rất nhiều từ miệng Lão Triệu, là con gái nhỏ của Tần gia, hồi học đại học không màng người nhà phản đối, cưới một quan chức cấp cao ở thành phố bên, rất giàu có, nhưng sau đó quan chức bởi vì bị lộ ra tội tham ô, nhận hối lộ mà ngã ngựa, bị phán đi tù chung thân; người đàn bà này cuối cùng cũng từ bỏ, sau đó không biết dùng cách gì mà gả cho Lâm Quốc Hoa, trở thành mẹ kế Lâm Nhiễm.

Chỉ riêng việc đã trải qua từng ấy chuyện đã biết người phụ nữ này có bao nhiêu mạnh mẽ.

“Đồng ý, còn lại tớ cũng không rõ lắm.” Lâm Nhiễm nói.

Chuyện của Lâm gia, cô không muốn tìm hiểu kĩ, chỉ cần một nhà bọn họ còn có thể duy trì bề ngoài hoà bình thì cô cũng có thể giả vờ làm một đứa con ngoan.

Nhưng Lâm Nhiễm vẫn nói thêm một câu: “Tay của Tần Nhã cũng không thể duỗi xa như vậy.”

Triệu Yên Nhiên gật đầu hiểu rõ: “Nhưng dù sao cậu cũng không ngốc, Nhiễm Nhiễm, cậu yên tâm, chị đây sẽ bảo bễ cậu khỏi những người đàn bà tâm địa rắn rết.”

Triệu Yên Nhiên vỗ vỗ ngực mình.

Cô nói loanh quanh một vòng, mãi sau mới bắt đầu vào vấn đề chính: “Cho nên, em gái yêu quý, cho chị đây xem rốt cuộc Tạ Hoài Tây như thế nào? Tớ nhớ hồi còn đi học cậu ta cũng khá đẹp trai, nhưng ánh mắt tớ năm đó lại bị Hướng Tầm thu hút , sau mới biết anh ta là cái đồ lăng nhăng, hừ.”

Lâm Nhiễm biết hiện tại chủ đề nói chuyện của cô với Triệu Yên Nhiên kiểu gì cũng không thể tránh khỏi Tạ Hoài Tây, cô liền cười một cái, đưa video cho Triệu Yên Nhiên xem.

Triệu Yên Nhiên nhận lấy đi động, đầu ngón tay viết đầy hai chữ hưng phấn.

Cô có thể tự nhận mình là người hiểu rõ Lâm Nhiễm nhất, cũng biết rõ đã bao năm như vậy Lâm Nhiễm chỉ thích đúng một người là Tạ Hoài Tây, nếu như không nói đến gia thế, chỉ nói về tình cảm thì Tạ Hoài Tây là lựa chọn tốt nhất, còn hơn là kết hôn với một người xa lạ.

Triệu Yên Nhiên chăm chú xem hết video một lần, cô đa cảm đoan, thời điểm cô hẹn hò cùng tiểu minh tinh hồi trước còn không xem kĩ như vậy.

Triệu Yên Nhiên một bên xem, một bên lại không nhịn được mà cảm thán: “Giá trị nhan sắc đúng là không có gì để chê cả, mấy người họ Tạ tớ đều đã gặp qua, một đám người dưa vẹo táo nứt*, may mà Tạ Hoài Tây là con nuôi, nếu không đúng là không thể tưởng tượng nổi.”

Lâm Nhiễm thờ ơ nói chuyện, giống như đang nói về chuyện không liên quan đến mình: “Có khi hôn lễ này kết thúc, mấy người ở Nghi Thành lại nói hai người này xứng đôi.”

Chắc hẳn không ít người muốn xem màn kịch vui giữa cậu con trai nuôi và cô con gái nhà giàu có vấn đề tâm thần.

Triệu Yên Nhiên biết Lâm Nhiễm đang nói đến mấy lời đồn đại của Nghi Thành, nhưng cũng không để ý đến, trả lại điện thoại, cô nhéo má Lâm Nhiễm: “Cậu ấy, lúc nào cũng chỉ biết trốn tránh.”

___

Lâm Nhiễm sống trong căn hộ nhỏ của Triệu Yên Nhiên hai ngày, sau khi đi giúp việc quét dọn sạch sẽ căn hộ ở gần trường học, cô liền dọn qua đó.

Trong khoảng thời gian này Lâm Quốc Hoa có gọi hai lần, một lần là hỏi chuyện cô chuyển nhà thế nào, một lần hỏi chuyện về mảnh đất kia, có lẽ do biết mọi chuyện đã định thì không thể thay đổi được nữa nên lần này trở về nước, cũng không làm khó cô, không còn bắt cô trở về nhà.

Nói tóm lại, Lâm Nhiễm lại một lần nữa bắt đầu cuộc sống thanh tịnh một mình.

Trường học ở bên kia đã học gần tới cuối kỳ, Lâm Nhiễm ở Nghi Thành đại học được phân tới lớp mà giáo sư đó vừa vặn là học trò của của giáo sư Mạn bên kia, cũng xem như là một nửa đàn chị của Lâm Nhiễm, cho nên cũng không bắt cô phải đến báo cáo, chỉ nói cô có thể ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, chờ đến học kỳ sau khai giảng thì viết luận án tốt nghiệp.

Khó có khi được nghỉ ngơi, vậy nên Lâm Nhiễm dành hai ngày trước cuối tuần để làm việc, ngoại trừ ở nhà xem Xuân Vãn, thì cô dành thời gian chính cho buổi thuyết trình kia.

Thời gian rất nhanh đã tới thứ bảy, Lâm Thinh biết cô sẽ dọn về Cẩm Tú Sơn Thuỷ, cho nên đã là hét chú Trần tới đón cô, lần này cô cũng không từ chối. Xe của cô để ở hầm, hai năm qua chưa từng sử dụng, mấy ngày hôm trước đã đưa đi bảo dưỡng, mà cô còn phải mang theo một ít vật kỷ niệm cho trường học nên quả thật không có phương tiện đi.

Lâm Thinh hôm nay vô cùng hưng phấn, tính cách mãi không lớn được, trên cổ còn treo một cái máy ảnh: “Chị, chị yên tâm, em nhất định sẽ chụp ảnh đẹp cho chị.”

Lâm Nhiễm vạch trần một cách vô tình: “Ống kính còn phủ đầy bụi kìa.”

Lâm Thinh ngượng ngùng cười, giảo biện nói: “Chị, tuy kỹ thuật chụp ảnh của em không tốt lắm, nhưng có thể đảm bảo chụp chị xinh như chị Đồng Nhuỵ.”

Con bé còn vô cùng chu đáo giải thích: “À, Đồng Nhuỵ là lớp trưởng của chúng em, năm nay chị của cậu ấy cũng tham gia thuyết trình… Chị, mau nhìn đi, chúng ta đã đến trường học.”

Lâm Nhiễm nhìn theo hướng Lâm Thinh đang chỉ, đập vào mắt chính là một hàng cây xanh um cao ngất ngưởng, toà nhà trắng tinh ẩn hiện phía sau cành lá, mơ hồ còn có thể thấy toà tháp bằng kim loại, đây là kiến trúc nổi tiếng ở Nghi Thành, gọi là tháp Thăng Thiên, xây ở trong trường học, chỉ cần nghe tên đã có thể đoán được ẩn ý đằng sau nó.

Trường học của Lâm Thinh gọi là trung học sơ sở Vân Huy, trường quý tộc hàng đầu Nghi Thành, năm xưa nếu Lâm Nhiễm không khăng khăng học ở trường trung học Nghi Thành, có lẽ cô cũng sẽ học trường này 6 năm học.

Lúc Lâm Nhiễm đến cửa trung học Vân Huy, vừa vặn là 9 giờ sáng, cổng trường giờ này rất ít học sinh tới, cơ bản đều là phụ huynh tới tham gia các hoạt động của con mình. Chờ đến khi Lâm Thinh đưa cô ngồi xuống chỗ dành cho khách quý, cô mới phát hiện không phải học sinh nào cũng bị lựa chọn phải tham gia hoạt động này.

Lâm Nhiễm nhìn nhóm người đang được tiếp đãi một hồi vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tạ Hoài Tây.

Lâm Thinh cũng không trở lại lớp mình mà chọn ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhiễm, con bé xấu xa này tuy còn nhỏ nhưng lại vô cùng nhạy bén, Lâm Nhiễm chỉ thỉnh loảng nhìn nơi tiếp khách rồi lại nhìn ra cửa đã bị Lâm Thinh phát hiện: “Chị, chị có phải đang tìm người quen? Vừa nãy lúc ngồi trên xe em thấy một anh trai cứ luôn nhìn chị.”