Tinh Cầu Mất Ngủ

Chương 6




Lâm Nhiễm tải video xuống mà không cần suy nghĩ, sau đó lưu nó vào trong điện thoại của mình. 

Trước khi xem video này, cô từng nghĩ nội dung là Tạ Hoài Tây chia sẻ nhất định sẽ liên quan đến kinh doanh, chẳng hạn như cổ phiếu, đầu tư chứng khoán, bitcoin, những thứ liên quan đến kinh doanh.

Suy đoán này cũng không phải do cô tự nghĩ ra mà dựa trên những hiểu biết mấy năm gần đây của cô về Tạ Hoài Tây.

Lâm Nhiễm biết Tạ Hoài Tây sau khi tốt nghiệp thì ra nước ngoài học đại học kinh tế ở nước ngoài, sau khi về nước thì tiếp quản không ít sản nghiệp của gia tộc, hơn nữa những sản nghiệp sau khi qua tay anh đều rất lớn mạnh, phải nói kinh doanh chính là lĩnh vực anh am hiểu nhất.

Chỉ đến khi Lâm Nhiễm mở video này ra, cô mới phát hiện nội dung mà Tạ Hoài Tây thuyết giảng không hề liên quan một chút nào tới kinh doanh mà là tiến hành phổ cập khoa học về động vật hoang dại Châu Phi.

Video này là đoạn trích từ buổi thuyết giảng của Tạ Hoài Tây, khi ấy đang trình chiếu cận cảnh con cá sấu châu Phi.

Tạ Hoài Tây cầm một cây bút laser, giải thích thói quen tập tính của loài động vật hoang dã trong slide.

“Vào mùa khô ở Châu Phi, động vật thường chết vì bị thiếu nước, để có thể tồn tại trong điều kiện thời tiết bất lợi như vậy, cá sấu Châu Phi thường đề phòng bằng cách đào hang trữ nước trước khi mùa mưa tiếp theo đến…”

Cuối video, nhà trường còn để chữ: Bài thuyết trình được yêu thích nhất trong năm.

Mặc dù buổi thuyết trình này không sâu sắc bằng những bài báo học thuật trước đây, nhưng ưu điểm là những hình ảnh này đều do chính Tạ Hoài Tây chụp, tạo nên sự sinh động và thích thú.

Lâm Nhiễm có thể khẳng định rằng, dù Tạ Hoài Tây có thuyết giảng về kiến thức kinh doanh nhàm chán thì anh vẫn có thể nhận được danh hiệu bài giảng được yêu thích nhất trong năm. 

Vẻ ngoài của người đàn ông này rất mê hoặc, đôi môi mỏng, con ngươi sáng ngời, đường nét khuôn mặt rất tự nhiên, giọng nói lúc nào cũng bình tĩnh, khiến người khác đắm chìm vào lúc nào.

Lâm Nhiễm luôn cảm thấy Tạ Hoài Tây sinh ra đã ở sẵn vạch đích, ở con người luôn khiến người khác cảm thấy xa cách như anh, cô lại tìm thấy một tính cách có phần hoang dại, ví dụ như trong video, trong cái vòng tròn tràn ngập tiền bạc địa vị này, một con người dám đi Châu Phi tìm hiểu đây là lần đầu cô thấy.

Cô bất giác mờ video ra chăm chú xem lại nhân vật chính một lần nữa. 

Nói nào có anh, ánh mắt cô nguyện ý đứng lại một lúc.

___

Triệu Yên Nhiên hai ngày nay đi học trượt tuyết ở một thành phố có núi tuyết ở phương Bắc, cả ngày đều ngã đau lưng, trước khi đến đã nói trước với Lâm Nhiễm, đợi đến khi đến Lâm gia cũng không vào, trực tiếp gọi to, đợi Lâm Nhiễm nghe thấy xe đi xuống dưới.

Nhưng mà Triệu Yên Nhiên đã đứng gọi ba phút, rồi lại năm phút, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhiễm, cuối cùng trực tiếp đi vào bắt người.

Triệu Yên Nhiên vừa đi tới sân liền thấy Lâm Thinh ở trên ban công nhìn xuống mình chào hỏi: “Chị Yên Nhiên.”

Triệu Yên Nhiên: “Bé yêu, chị gái của em đâu?”

Lâm Thinh bĩu môi, cô mới không phải trẻ con, đáng tiếc, khẩu khí hôm nay của Triệu Yên Nhiên quá mạnh mẽ, cô không dám phản bác lại, yếu ớt duỗi một ngón tay ra chỉ lên lầu: “Ở trong phòng.”

Mặc dù chân của Triệu Yên Nhiên vừa tê vừa nhức, nhưng cô không hề chậm trễ thấy dép đi lên lầu, kết quả vừa đi vào trong phòng Lâm Nhiễm, cô liền thấy Lâm Nhiễm đang chăm chú nhìn điện thoại, giống như ở chiếc điện thoại kia có ma lực nào đó, đến nỗi cô đến gần mà vẫn không phát hiện.

Cô muốn xem cô gái nhỏ này đang xem cái gì.

Triệu Yên Nhiên không phát ra tiếng, còn có tình đi chậm lại, lặng lẽ đến bên cạnh Lâm Nhiễm, cùng xem video.

Cho đến khi Triệu Yên Nhiên nhìn thấy nhân vật chính trong video, không nhịn được mà nhíu mày, sao người này trông có vẻ rất quen mắt. Cô nhất định đã từng gặp qua, nhưng đàn ông xung quanh cô quá nhiều, cộng thêm mặt anh hơi mở, rõ ràng biết tên nhưng lại nhớ mãi không ra.

“Người này là ai?”

“Cậu đoán đi.”

“Được lắm, cậu biết tớ tới, vậy mà còn ở đây ngắm đàn ông.” Triệu Yên Nhiên cứ nghĩ mình có thể trêu Lâm Nhiễm một chút, ai ngờ người ta đã sớm phát hiện ra.

“Tớ cứ nghĩ đó là Lâm Thinh.”

Lúc nghe thấy lẹp xẹp lẹo xẹp ở cầu thang, Lâm Nhiễm cứ nghĩ là Lâm Thinh đang lên, nhưng khi Triệu Yên Nhiên vừa bước ạ vào căn phòng này, không khí thoáng qua mùi nước hoa vị bánh quy, đây chính là mùi hương quen thuộc của Triệu Yên Nhiên.

Lâm Nhiễm rất lâu rồi mới được gặp lại Triệu Yên Nhiên, lúc này nhìn thấy bộ đang 2m8, cùng với khuôn mặt đầy kiêu ngạo của cô, Lâm Nhiễm lộ ra vẻ vui mừng hiếm hoi.

“Học trượt tuyết thế nào? Là ai mà khiến cho cậu phải tốn sức lực như vậy để theo đuổi?”

Triệu Yên Nhiên xua tay, nhắc tới chuyện này cô lại buồn muốn chết: “Đừng nói nữa, là một huấn luyện viên trượt băng, tớ đây chưa từng gặp người đàn ông nào không hiểu phong tình như vậy, tớ đây vừa là con gái nhà giàu, lại biết nũng nịu, thiếu điều muốn dán lên ngược anh ta, vậy mà người này đến mí mắt cũng không thèm nâng lên.

Lâm Nhiễm không nhắc tới chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới Triệu Yên Nhiên lại cảm thấy cổ chân trái bị trẹo của cô lại bắt đầu đau.

“Quả là hiếm thấy.”

Vali mà Lâm Nhiễm chuẩn bị đã được dì giúp việc mang tới lầu một, cô cầm túi xách đặt trên bàn phòng ngủ đi cùng Triệu Yên Nhiên xuống tầng, một bên nghe Triệu Yên Nhiên “khóc lóc kể lể” cái bùa tình yêu mà hồi trước đi chùa xin chẳng linh nghiệm tí nào.

“Bị đụng vào nước?” Lâm Nhiễm thuận miệng nói, quả nhiên Triệu Yên Nhiên không nói nữa, bắt đầu tự hỏi liệu có phải đã quên mất một chuyện như vậy.

Chờ đến khi hai người mang hành lý lên xe, Triệu Yên Nhiên mới bừng tỉnh nhớ ra: “Nhiễm Nhiễm, tháng trước lúc tớ đi tắm suối nước nóng có đem theo bùa tình yêu xuống nước, bảo sao tháng này tớ lại xui như vậy, không nói đến chuyện theo đuổi huấn luyện viên kia không thành, lão Triệu còn định cho tớ một mối liên hôn, nhưng chưa kịp đợi tớ giở trò thì nhà trai đã từ chối.”

Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gửi cho Tạ Hoài Tây một cái tin nhắn, tham khảo một chút xem nên thuyết giảng về cái gì.

Đến khi tin nhắn được gửi đi thành công, Lâm Nhiễm mới ngẩng đầu lên: “Trước đó không thấy cậu nhắc đến,, nhà cậu vậy mà cũng gấp, chú Triệu chỉ có một đứa con gái là cậu, vậy mà không để cậu ở cạnh thêm mấy năm?”

Nhắc đến lão Triệu, Triệu Yên Nhiên dựa lưng vào ghế, giọng điệu có chút đắc ý: “Bố tớ hận không thể hả luôn tớ vào ngày mai, như vậy ông ấy mới bớt lo, thế mà Tạ gia lại không vừa mắt tớ, thế nên tính toán của ông ấy liền thất bại.”

Lâm Nhiễm: “Tạ gia?”

Lâm Nhiễm tương đối nhạy cảm đối với dòng họ này, bởi vì rất ít gia tộc ở Nghi Thành có họ Tạ.

“Đúng vậy, là con nuôi nhà họ Tạ, cũng không biết lão Triệu nghĩ gì nữa.”

Triệu Yên Nhiên nhìn dáng vẻ  suy nghĩ của Lâm Nhiễm, cảm thấy thật là đáng yêu, đúng là Nhiễm Nhiễm của cô không hổ danh là hoa khôi: “Nói mới nhớ, lão Triệu có ý định để tớ làm dì nhỏ của cậu, nghe nói mấy năm nữa, khu Cao Tân sẽ có chính sách hỗ trợ, Nhiếp gia làm chủ khu Cao Tân, vậy nên muốn tranh thủ.”

Nếu không phải Nhiếp Vân Đình là chú nhỏ của Lâm Nhiễm, thỏ không ăn cỏ gần hang, thì cô quả thật sẽ động tâm.

“Đang suy nghĩ gì vậy? Muốn tác hợp tớ với chú nhỏ của cậu à? Thật ra không phải không được.”

Trong mắt Triệu Yên Nhiên hiện lên ý cười, thanh âm trong trẻo như chuông, lại vì câu nói sau đó của Lâm Nhiễm mà hoá đá tại chỗ.

“Người con nuôi kia của Tạ gia, là đối tượng lần này tớ trở về để liên hôn, cậu biết đấy, là Tạ Hoài Tây ban thực nghiệm cấp ba Nghi Thành.”

___

Tạ Hoài Tây sau khi trở lại nhà cũ của Tạ gia liền đi thẳng vào phòng của Tạ Tùng Sơn, suốt một buổi sáng đều không ra cửa. 

Chỉ riêng Tạ Tùng Sơn của Tạ gia đã có bốn người con, ngoại trừ Tạ Hoài Tây là con nuôi thì Tạ gia còn có hai người con trai, người con cả là Tạ Trần Dục, người con thứ là Tạ Trần Lan, đều do người vợ quá cố của ông sinh ra, còn có một đứa con gái tên Trần An Văn, là Tạ Tùng Sơn và một nữ minh tinh của Đài sinh ra sau khi cưới nhau.

Tạ gia hiện có không ít các bất động sản và doanh nghiệp đứng tên, thế nhưng mọi người đều không dọn ra ở riêng. 

Gần tới cuối năm, mấy người Tạ gia không ít lần gặp mặt riêng bên ngoài, nhưng sáng nay khi Tạ Hoài Tây đến, mấy người này đều ăn ý ở nhà đầy đủ, không ai ra khỏi cửa. 

Trong thư phòng thỉnh thoảng sẽ truyền đến từng đợt tranh chấp, nội dung cụ thể không thể nghe rõ.

Chỉ cần có âm thanh cãi vã, toàn bộ không khí Tạ gia liền bắt đầu trở nên khẩn trương vô cùng, đến người làm trong nhà cũng không dám thở.

Tuy nhiên cuộc cãi vã này cũng khiến cho vài người đang ngồi trong phòng thả lỏng hơn.

Bọn họ cũng không phải tử tế gì, bọn họ chỉ ước gì, bọn họ chỉ ước Tạ Hoài Tây cùng ông già không hợp nhau, sau đó Tạ gia sẽ đuổi đứa con nuôi này đi, như vậy bọn họ sẽ không phải tốn tâm tư với đứa con nuôi này.

Mấy năm gần đây thế lực của Tạ Hoài Tây dần mở rộng, bọn họ không phải không cảm giác được, lúc trước không để vào mắt là vì bọn họ không muốn đứng ở đầu ngọn gió, chỉ là lần bố nằm viện, bọn họ mới phát hiện từng ấy năm qua lời nói của bọn họ còn không có giá trị bằng một đứa con nuôi. 

Nhận ra điều này làm bọn họ vừa tức giận vừa sợ hãi.

Nhưng trong trận cãi vã này, kỳ thật đa số thời gian đều là Tạ Hoài Tây yên lặng nghe phản đối của bố về cuộc liên hôn này.

Tạ Tùng Sơn nhìn chằm chằm đứa con trai đang quỳ xuống đất, trong mắt tức giận ngập trời, vô tình để lộ khí thế uy nghiêm của một con người đã nắm quyền nhiều năm, khiến người khác không rét mà run.

“Đừng tưởng bố không biết con đang suy nghĩ cái gì. Con muốn dựa vào kết hôn mà tiến vào khu sản nghiệp Cao Tân, bàn tay con quá dài, hoàn toàn không để bố vào trong mắt.”

“Việc kết hôn với Lâm gia là do con tự chủ trương, con cảm thấy nếu bố không gật đầu, con nghĩ  Lâm Quốc Hoa kia dù có cho một trăm lá gan liệu có dám gả con gái mình cho con không? Hơn nữa đầu của đứa con gái kia cũng không tốt, con đúng là có bản lĩnh, bố đây từng dạy con lại vì quyền vì thế mà không từ thủ đoạn như vậy?”

Từ khi đến Tạ gia, Tạ Hoài Tây đã quá quen thuộc với những cảnh tượng như vậy, đối mặt với cơn thịnh nộ của Tạ Tùng Sơn, anh từ đầu đến cuối đều cụp mắt không lên tiếng.

Chỉ khi Tạ Tùng Sơn nhắc đến Lâm Nhiễm, anh mới ngẩng đầu lên nhìn người bố bởi vì bệnh tật mà sắp đi đến cuối sinh mệnh.

Ngữ khí anh vẫn bình thản như cũ, anh không hiện mình cái gì cho mình, chỉ nói: “Lâm Nhiễm chỉ là bị rối loạn giấc ngủ, sinh ra đã vậy, hôn sự với Lâm gia là do con tự chủ trương, con đã quyết tâm, mong bố có thể thành toàn.”