Tinh Cầu Mất Ngủ

Chương 10




Buổi chia sẻ vẫn đang diễn ra ở bên trong hội trường, hoạt động lần này có tới mười hai vị khách quý, không lâu nữa hoạt động này sẽ kết thúc, nhưng Lâm Nhiễm đi từ trên bục xuống trước, tìm một góc trống ở cầu thang và bấm gọi cho Lâm Quốc Hoa.

Điện thoại đã không kết nối được ngay từ lần đầu, nhưng Lâm Nhiễm cũng không ngạc nhiên, cô liền gọi lại lần hai.

Lúc này Lâm Quốc Hoa đang họp ở công ty, mặc dù người này chạy theo danh lợi, thờ ơ với mọi người nhưng lại thực sự tham công tiếc việc, cơ bản một năm phần lớn ông đều dành thời gian ở công ty.

Nếu là trước đây, ông ấy có thể đã ngắt điện thoại của Lâm Nhiễm khi đang bận công việc, nhưng gần đây tình huống có hơi đặc biệt.

Vậy nên khi thư ký đưa điện thoại tới, hỏi trả lời hay không thì ông không chút nghĩ ngợi mà tạm dừng hội nghị, vừa cầm điện thoại đi về phòng làm việc của mình, vừa nhận cuộc gọi của Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm đứng ở cầu thang bên ban công, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phía xa chân trời, máy bay băng qua mơ hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng ầm ầm của động cơ, nhưng rất nhanh thanh âm đó liền bị giọng nói nghiêm túc của Lâm Quốc Hoa che mất.

Lâm Quốc Hoa: “ Gọi điện thoại cho ba có chuyện gì?”

Lâm Nhiễm luôn nói thẳng mỗi khi đối mặt với Lâm Quốc Hoa: “Cần bao lâu mới có thể hoàn thành thủ tục chuyển nhượng quyền sử dụng đất?”

Lâm Quốc Hoa vốn tưởng Lâm Nhiễm có việc gì quan trọng, không nghĩ tới Lâm Nhiễm gọi là vì chuyện này, liền hơi tức giận ngay cả những nét bút ký trên tài liệu cũng dùng rất nhiều sức, khiến cho 70 tờ giấy lem ra không ít mực.

Ông rất muốn hỏi cô con gái lớn của mình rằng cô thật sự chỉ muốn lấy những gì mẹ cô đã để lại, hay là muốn thoát khỏi nhà họ Lâm sau khi lấy đồ và cao chạy xa bay.

Sự bất mãn của ông đã hiện rõ trên khóe miệng.

Nhưng ông là một doanh nhân, cuộc liên hôn với nhà họ Tạ trong mắt ông đã trở thành một cuộc làm ăn, và ông hiểu rõ nhất thời khắc mấu chốt này, nên nói gì và không nên nói gì.

Vì vậy khi Lâm Quốc Hoa kiểm soát được cảm xúc của mình, ông đã dứt khoát im lặng.

Lâm Nhiễm cũng không quan tâm đến sự im lặng của Lâm Quốc Hoa, cô hơi nhíu mày, đối với “thái độ bình tĩnh” của Lâm Quốc Hoa có chút bất ngờ.

Lâm Nhiễm nói một lần nữa: “Hôn sự sẽ được tổ chức trước Tết nguyên đán, và con hy vọng sẽ nhận được những gì con muốn trước khi đính hôn.”

Lâm Quốc Hoa sửng sốt một chút, hiển nhiên là cũng không biết chuyện này, ông nửa tin nửa ngờ: “Làm sao con biết.”

Ông nhận được lời mời từ nhà họ Tạ vào buổi sáng, vốn định chính thức bàn bạc về hôn lễ vào tối mai, cho nên ông ta không biết Lâm Nhiễm đang nói về điều gì.

“Vừa mới gặp Tạ Hoài Tây.” Lâm Nhiễm cũng không định che giấu chuyện này, ngược lại cô biết rằng chuyển ra ngoài cùng Tạ Hoài Tây đúng thời điểm sẽ làm một số việc tiến triển thuận lợi hơn.

Lâm Quốc Hoa cũng không còn choáng ngợp trước “niềm vui từ trên trời rơi xuống” này như lần trước nữa, thực ra gần đây ông đã nghi ngờ một chuyện—— đó chính là đứa con gái này của ông có thể có tình cảm với người con nuôi nhà họ Tạ, mặc dù đây chỉ là một suy đoán vô căn cứ.

Quả nhiên, vào thời điểm Lâm Quốc Hoa nghe được Tạ Hoài Tây, thái độ của ông dịu đi một chút, rốt cuộc cũng trả lời Lâm Nhiễm.

Lâm Quốc Hoa: “Các thủ tục đang được tiến hành, ba sẽ yêu cầu thư ký thông báo cho con khi công việc được hoàn thành.”

Chờ thư ký thông báo?

Lâm Nhiễm không khỏi nhếch khóe miệng khi nghe thấy những lời này, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai.

Hai người cha hiền con thảo giả vờ đã lâu, người cha như ông khó tránh khỏi ôm ảo tưởng của chính mình.

Ngón tay của Lâm Nhiễm gõ đều đặn trên bàn, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng lại mang hàm ý mạnh mẽ, hơi khác với vẻ ngoài thường ngày của Lâm Nhiễm, ánh mắt lướt qua cũng không cảm thấy hài hoà: “Con cần thời gian chính xác.”

Bên trong điện thoại im lặng hồi lâu, Lâm Nhiễm không nói, Lâm Quốc Hoa cũng không nói.

Lâm Quốc Hoa thay đổi nút thắt nào đó trong giây lát, Lâm Nhiễm bắt đầu đếm thầm trong đầu: 5, 4, 3, 2, 1.

Giọng điệu tức giận của Lâm Quốc Hoa tuôn ra khỏi micro mà không chút do dự: “Lâm Nhiễm, đây chính là thái độ của con khi nói chuyện sao? Chẳng lẽ con sợ ba sẽ lật lọng sao?”

Lâm Nhiễm đã không còn là cô gái nhỏ của năm đó, bây giờ đối mặt với sự chỉ trích này, cô thậm chí còn có tâm trạng nhanh chóng tiến hành phân tích hành vi tổ chức của con người trong đầu: “Quả thực là có băn khoăn, dù sao lật lọng đối với ba cũng không phải là chuyện lạ.”

“Ba, con hy vọng mình có thể đạt được thứ mình muốn trước ngày đầu năm mới, và con tin rằng ba có biện pháp để làm điều đó, nhưng con cũng không ngại nhờ ông ngoại giúp đỡ.” Những lời đầu tiên của Lâm Nhiễm khá tôn trọng, nhưng những lời sau đó không che giấu chút ý định uy hiếp.

Cuối cùng hai người không vui mà kết thúc cuộc điện thoại, chỉ trong phút chốc, phòng làm việc của tổng giám đốc khoa học công nghệ của Lâm thị trở nên hỗn loạn, tay trên bàn của Lâm Quốc Hoa đã nổi đầy gân xanh.

Chỉ sau khi Lâm Quốc Hoa nguôi giận một chút, ông ta mới bấm điện thoại lần nữa và để thư ký chờ ngoài cửa đi vào.

Không phải nữ thư ký không nghe thấy giọng nói trong văn phòng Tổng giám đốc, cho nên lúc đi vào cả người cô đều căng thẳng, sợ không cẩn thận sẽ thành nơi trút giận.

Người bên ngoài đều nói rằng Tổng giám đốc khoa học công nghệ của Lâm thị là quý ông khiêm tốn, lịch lãm, trên thực tế chỉ những người trong công ty như họ mới biết, hình tượng bên ngoài của Lâm Quốc Hoa tất cả đều là giả vờ.

Lâm Quốc Hoa không nói gì, cô thư ký nhỏ cũng không dám hỏi, cũng may không lâu sau cô liền thấy ông chủ lấy ra một đống tài liệu trong ngăn kéo, trực tiếp để trên bàn để cô làm nhanh thủ tục.

“Cầm những thứ này đến thẳng chỗ Văn phòng đất đai của lão Lý, hoàn thành trước ngày đầu năm mới, càng sớm càng tốt.”

“Dạ được, Tổng giám đốc Lâm.”

Cô thư ký cầm đống tài liệu trong tay cũng không dám hỏi nhiều, cho đến khi quay lại phòng thư ký, nhìn một chút xem có việc gì gấp mà cần cô phải tự mình đi một chuyến.

Tiêu đề của tờ giấy màu vàng có nội dung: Hợp đồng thỏa thuận chuyển nhượng quyền sử dụng đất.

Người chuyển nhượng: Lâm Quốc Hoa

Người được nhượng: Lâm Nhiễm

Nhìn xuống chút nữa, địa điểm được viết ở trên là: Số 84, khu phát triển công nghệ cao, thành phố Nghi Thành.

——

Lâm Nhiễm biết rất rõ Lâm Quốc Hoa nhanh chóng cúp điện thoại là vì thẹn quá hóa giận, dù sao mấy chuyện trong quá khứ trước đây, nói ra thì chẳng có chuyện nào là vẻ vang cả.

Nhưng Lâm Nhiễm cũng biết rằng Lâm Quốc Hoa sẽ sớm hoàn thành các thủ tục chuyển nhượng quyền sử dụng đất.

Khi Lâm Nhiễm quay trở lại khu vực chờ ở hậu trường, cô thấy Lâm Đinh khoác trên mình chiếc áo khoác màu vàng nhạt trên người, đang cầm chiếc máy ảnh DSLR với vẻ thích thú và nhìn chằm chằm vào nó.

Lâm Nhiễm ngồi cạnh Lâm Đinh: “Mặc nhiều như vậy không nóng sao?”

Lâm Đinh quay đầu, thấy Lâm Nhiễm đã về: “Chị đã đi đâu vậy, em vừa gọi điện cho chị, bên chị luôn báo bận.”

“Chị đi gọi điện thoại.”

Lâm Đinh vừa nhìn thấy Lâm Nhiễm đã theo bản năng hỏi một chút, cô nhanh chóng cắt đứt vấn đề, bày tỏ cảm xúc về phía người trong cuộc.

“Chị ơi! Chị thật sự quá tuyệt vời, chị không những học giỏi mà còn chơi game mượt như vậy, mấy đứa con trai trong lớp… không đúng, còn có mấy bạn nữ, đều muốn em xin chữ ký của chị.” Đôi mắt Lâm Đinh lấp lánh đầy sao, trong ánh mắt đều là sự ngưỡng mộ.

Lâm Nhiễm cởi chiếc áo khoác mà Lâm Đinh đang mặc trên người, mặc lại cho mình,rồi sau đó dội thẳng một chậu nước lạnh: “Trò chơi chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển, không đáng để sùng bái, em hãy quên chuyện ký tên đi.”

Lâm Đinh cúi thấp đầu “Ồ” một tiếng, Lâm Nhiễm từ chối là điều mà cô mong đợi, tuy rằng cô có vẻ như nghe lời, nhưng thật ra trong mắt đang nghĩ đến những việc khác.

Nếu như chữ ký không được… vậy thì cô không thể trực tiếp đưa người đến dưới khán đài, cơ hội “Khoe khoang” tốt như vật, cô nào chịu bỏ qua!

Sau đó Lâm Nhiễm cứ như vậy bị em gái của mình dỗ dành làm nũng kéo ra khán phòng từ sau hậu trường.

Lâm Nhiễm: “Em có chắc là khu vực lớp học của các em còn có chỗ trống không? ”

Lâm Đinh vỗ một cái vào bộ ngực chưa phát triển: “Đương nhiên, vị trí của lớp bọn em rất gần nhau, em đã giữ cho chị một vị trí tuyệt vời.”

Lâm Nhiễm nghi ngờ, nhưng lần này Lâm Đinh lại không thấy chột dạ, kéo Lâm Đinh đi theo lối đi bên cạnh thính phòng một đường đi về phía trước.

Đến khi Lâm Đinh có hơi đắc ý đưa Lâm Nhiễm đến chỗ trống phía sau ghế giám khảo, còn có chút đắc ý nhướng mày về phía Lâm Nhiễm.

Trong mắt đầy chữ viết: Nhìn xem, em không có lừa chị, vị trí thực sự tuyệt vời.

Lần này cô có chuẩn bị mà đến, vị trí này phía trước chính là ghế giám khảo, phía sau là vị trí lớp bọn họ được phân chia khu vực, vốn trống một hàng là để dành cho giáo viên tổ chức sự kiện lần này, nhưng các thầy cô rất bận rộn, chạy tới chạy lui căn bản không có thời gian ngồi ở đây. Lâm Đinh sau khi tranh được sự đồng ý của hai vị giáo sư, trực tiếp mượn hoa dâng Phật dẫn Lâm Nhiễm đến ngồi.

“Chị, thấy thế nào, vị trí này có phải rất nice hay không.”

Ánh mắt của Lâm Nhiễm đảo qua Tạ Hoài Tây đang ngồi ở phía trước cách mình một cánh tay, vươn tay xoa xoa đầu Lâm Đinh, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Chỗ ngồi rất đẹp.”

Lâm Đinh thè lưỡi, rốt cục cũng ngồi xuống, chỉ là không chú tâm nghe buổi chia sẻ như Lâm Nhiễm nói, mà một hồi giơ máy ảnh trong tay lên chụp ảnh, một hồi quay người lại âm thầm tương tác với các bạn học phía sau.

Lâm Nhiễm cũng dần trở nên chuyên chú, thật ra đối với buổi chia sẻ của trường trung học này cô khá có hứng thú, trường trung học Vân Huy vốn là một trường quý tộc, Ban giám hiệu khi mời phụ huynh học sinh cũng đều có phương pháp đánh giá nhất định, lần chia sẻ này nói chung vẫn duy trì được tính chuyên nghiệp rất mạnh trước đó, cũng coi như là không nói suông.

Chỉ là lần này, rốt cuộc cô vẫn không nhịn được nửa chừng nhìn về phía Tạ Hoài Tây vài lần.

Thời gian buổi sáng trôi qua nhanh hơn tưởng tượng, việc chia sẻ nhanh chóng kết thúc.

Buổi chia sẻ sẽ được chia sẻ lại, cho nên cũng sẽ không tiến hành một số giải thưởng ngay tại chỗ, đợi đến khi MC phát biểu xong, hoạt động lần này coi như là kết thúc tốt đẹp.

Lúc trước Lâm Nhiễm cẩn thận xem kĩ tài liệu Tạ Hoài Tây gửi tới, cho nên rất rõ ràng điểm này.

Lâm Đinh lại không biết, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối: “Không trao giải à, uổng công chờ mong nửa ngày trời.”

“Vậy chúng ta về nhà đi, hôm nay cảm ơn người chị gái xinh đẹp tốt bụng bác học đa tài thông minh!”

Lâm Nhiễm cũng không nhận lấy rắm cầu vồng của Lâm Đinh, cũng không đứng dậy: “Chờ đã, chị còn có một số chuyện.”

“Chuyện gì?”

Mọi người theo nhân viên an ninh tổ chức giải tán có trật tự, ghế giám khảo cũng trống một nửa, Tạ Hoài Tây lúc này đứng lên, nhưng không rời đi, mà xoay người đặt ánh mắt với độ chính xác cao vào Lâm Nhiễm: “Chúng ta đổi một nơi nào đó yên tĩnh để nói chuyện được không?”