Tình Cảm Sâu Lắng - Bạch Trần

Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”




Bọn họ đã đến nước Z được mấy ngày, ngoài việc bận rộn chọn đồ cưới và trang trí cho buổi lễ, thì Hoắc Tri Hành cũng công khai tin tức Kiều Tri Niệm sắp tổ chức lễ đính hôn.

Tin tức con gái rượu nhà họ Hoắc sắp đính hôn vừa truyền ra đã làm chấn động hơn một nửa giới kinh doanh. Nói là đính hôn nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rằng bọn họ không muốn làm lớn chuyện đã kết hôn, còn Kiều Tri Niệm xem như đã được gả đi yeutruyen.net rồi.

Nhiều người cảm thấy vô cùng tiếc nuối, trước đến giờ bên cạnh con trai nhà họ Hoắc không có lấy một bóng hồng, muốn nhét cũng nhét không được, cho nên tất cả đều đang nhắm tới Kiều Tri Niệm vừa thành niên. Mọi người đều muốn con của mình có thể ôm được người đẹp về, sau đó mượn lực nhà họ Hoắc duy trì cơ ngơi.

Lúc nghe tin Kiều Tri Niệm là hoa đã có chủ thì mọi người đều tiếc đứt ruột, cảm khái mình ra tay quá muộn. Kết quả thành ra thế này đành phải từ bỏ, chỉ nói bóng nói gió hỏi thăm xem chú rể là thần thánh phương nào mà có thể khiến người nổi tiếng cưng chiều con gái lại có thể sớm dựng chồng yeutruyen.net cho con như thế, chắc chắn không phải người tầm thường. Ai cũng tranh cơ hội tham dự lễ cưới để xem mặt Tần Dập.

Lễ cưới càng gần, người đến nhà họ Hoắc ngày càng nhiều.

Thân phận của Tần Dập được công bố với bên ngoài là “thương nhân người nước ngoài”. Đôi lúc có người bàn chuyện làm ăn, anh đều đối đáp trôi chảy, vô cùng xứng đáng với danh hiệu con rể nhà họ Hoắc. Thế nên không một ai nghi ngờ thân phận của anh.

Sau bữa trưa hôm nay, vợ chồng nhà họ Chu dẫn theo con trai đến nhà họ Hoắc.

Kiều Tri Niệm nhìn bọn họ thì cau mày. Vì cô là người được giáo dục tốt, bằng không đã không cho người bác này chút mặt mũi rồi.

“Bà Hoắc, đã lâu không gặp. Hôm nay tôi đến chúc mừng ngày vui.” Đỗ Viện lau đôi môi đỏ thẫm, kéo chồng và con mình qua.

Tấm ảnh mà người đàn ông nhìn thấy vào hôm đó, tuy đã chụp cách đây vài năm, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái anh đã nhận ra cậu thanh niên ngồi cạnh bố mẹ là người trong ảnh. Anh đưa tay ôm chặt eo Kiều Tri Niệm, tay dài vai rộng, dù chỉ nửa người vẫn có thể ôm trọn cô vào lòng.

Từ nhỏ Chu Đình đã thích Kiều Tri Niệm, biết tin cô sắp kết hôn thì vô cùng đau khổ. Lúc này lại nhìn thấy cô ngồi ngoan ngoãn trong lòng của người đàn ông, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Cậu ta thử trừng mắt với Tần Dập, nhưng khí chất ấy quá mạnh mẽ, chỉ mới đối diện vài giây, cậu thanh niên đã bị ánh mắt lạnh nhạt của anh kích thích buộc phải cụp mắt.

Hai tay Chu Đình đặt lên đùi, nghĩ mãi vẫn không hiểu được tại sao hai con người khác nhau lại có thể ở bên nhau.



Người đàn ông đi đằng sau người phụ nữ, quay lưng về phía cửa, duỗi tay từ từ đóng cửa.

“Cạch” một tiếng, cửa đã được đóng.

“Sao thế?” Kiều Tri Niệm cảm thấy ánh mắt của người đàn ông tối lại, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mình, đang từng bước tiến đến gần…



Tần Dập nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, các đốt ngón tay lướt qua gò má.

Cô gái nhỏ của anh có gương mặt thanh tú, dáng người xinh đẹp, khó trách lại được nhiều người thích đến vậy.

“Có phải anh Tần lại ghen rồi không?” Ánh mắt Kiều Tri Niệm vô cùng gian xảo, đôi mắt sáng ngời.

Hôm nay người nào đến vẫn tốt hơn là Chu Đình. Mấy ngày trước người đàn ông này chỉ ghen một xíu thôi, còn bây giờ thì anh đã xem cậu ta như kẻ thù.

Tần Dập nhướng mày, cụp mắt ngồi lên giường, đôi chân dài thẳng tắp duỗi về trước.

“Cậu ta thích em.”

“Làm gì có?” Kiều Tri Niệm nâng mặt Tần Dập lên, cố ý học theo giọng điệu nói chuyện thường ngày của anh.

“Khụ, anh Tần, cậu ta có nghĩ thế nào cũng không quan trọng, vì em chỉ thích mỗi anh.” Sau đó cô xoay mặt anh đối diện với tấm gương, bản thân cũng quay qua.

Hai người ở bên nhau sẽ có nét tương đồng, cô bắt chước rất giống với dáng vẻ phụng phịu của anh. Tần Dập nhìn thấy phải bật cười.

Không lâu sau, Kiều Tri Niệm buông anh ra, mỉm cười hạnh phúc: “Em là của anh, không ai có thể cướp đi, hơn nữa làm gì có ai dám cướp của anh?”

Tần Dập nhướng mày, nhớ đến chuyện của mấy ngày trước.

“Không sợ chết thì cứ thử xem.”

“Đây mới là anh Tần, một người đàn ông độc đoán và kiêu ngạo.”

Ánh mắt cô cong thành hình trăng khuyết: “Hơn nữa còn rất tốt với em.”



Hai thợ trang điểm đứng hai bên Kiều Tri Niệm, trên bàn phủ đầy dụng cụ trang điểm, phản chiếu ngay dưới ánh đèn. Cô ngồi ngay ngắn, gương mặt trắng nõn dưới ánh đèn càng trở nên trong suốt.



Làn da của cô gái nhỏ mềm mại, bình thường rất ít khi trang điểm, bây giờ cũng làm đơn giản hơn những cô dâu khác, thợ trang điểm chỉ cần vẽ chân mày là xong.

Đôi lông mày thanh tú dần hiện ra dưới ngòi bút tinh tế, môi đỏ căng mọng, đẹp như hoa nở, dịu dàng như ngọc. Đôi mắt trong veo như sóng biếc, mi dài khẽ chớp tạo nên những gợn sóng nhỏ trên đôi mắt.

Mái tóc dài được búi lên sau đầu để lộ chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh trắng nõn, bên trên được điểm xuyết bằng một chuỗi kim cương rũ xuống xương quai xanh. Trước giờ Kiều Tri Niệm không thích những loại trang sức khoa trương, cho nên trên đầu chỉ đeo một chiếc vương miện nhỏ.

Ánh đèn màu vàng ấm áp được chiếu xuống từ trần nhà, cô đứng dậy bước lên bục thử đồ, mặc chiếc áo cưới chít eo màu trắng. Chiếc váy vẫn nhẹ nhàng và tinh tế như trước, che đi cái bụng có hơi nhô lên của cô. Cơ thể người phụ nữ vốn đã mảnh mai, nay còn cố ý chọn kiểu áo lệch vai để lộ xương quai xanh hoàn mỹ. Phía trước đính những hạt kim cương lấp lánh và những bông hoa nhỏ, không rườm rà mà lại vô cùng tinh tế tao nhã. Vạt váy đổ xuống từ phần hông như thác nước, trong trẻo xinh đẹp, sáng ngời như những hạt sương đọng trên trần nhà vào sáng sớm, loại ánh sáng này nhẹ như ánh trăng, nhìn rất thoải mái.

“Đẹp quá.”

Lục Duy mặc váy phù dâu, cô ấy đang chỉnh lại váy cho cô, ánh mắt hiện lên vẻ hâm mộ.

“Vậy gả cho anh ấy đi, anh ấy cũng rất muốn đấy.”

Lục Duy bĩu môi: “Cháu sẽ không bao giờ cưới tên ngốc đó.”

“Niệm Niệm, sắp đến giờ rồi.” Bố mẹ cô đứng ngoài cửa thúc giục.

“Con biết rồi.”

Kiều Tri Niệm nhìn chính mình trong gương, cô ôm má, hai mắt mở to, thở một hơi. Cô cảm thấy chiếc váy cưới vừa người bây giờ lại ôm sát khiến cô không thể thở nổi.

Tần Dập đã về nhà vào sáng hôm qua nên anh vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ cô mặc váy cưới, không biết lát nữa anh sẽ có phản ứng thế nào?

Lục Duy kề sát vào người cô, thì thầm một câu bên tai cô.

“Đáng ghét!” Kiều Tri Niệm từ hồi hộp chuyển sang xấu hổ, cô giơ tay đánh cô ấy.

Lục Duy né tránh, ngay lúc đó cánh cửa đằng sau được mở ra.

Hoắc Chính Kỳ không tiện vào phòng trang điểm, Kiều Uyển Ninh bước vào nhìn thấy hai cô gái nhỏ được trang điểm tỉ mỉ, cảm thấy mũi hơi chua xót.

Bà nghẹn ngào nói: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”