Tình Cảm Sâu Lắng - Bạch Trần

Chương 68: Tiếng súng lại vang lên




Dưới chân Nok là một vũng máu, Tần Dập thả lỏng tay, cơ thể anh ta lập tức ngã xuống đất, mái tóc nâu hoà vào vũng máu, những sợi tóc hút đầy máu tươi.

“Rẹt…” Tần Dập lấy ra chiếc khăn tay trong túi áo âu phục, cẩn thận lau đi vết dơ dính trên thân dao.

Anh thích vũ khí lạnh lẽo như dao hơn kích cỡ của các cây súng. Dù tra tấn hay một nhát chém chết, thưởng thức hoảng loạn trong mắt đối thủ khiến anh hưng phấn hơn khi đứng từ xa nhìn thi thể ngã xuống đất.

Lưỡi dao đầy máu đã được anh lau sạch sẽ, sáng bóng và sắc bén như cũ.

Người đàn ông nghiêng đầu, nhìn cái người dính đầy máu dần mất đi ý thức.

Trên người Nok có vô số nhát dao do anh đâm, đều ở những nơi không gây nguy hiểm đến tính mạng, thành thạo khống chế độ sâu của mỗi nhát, làm anh ta cảm nhận đau đớn lan tràn khắp cơ thể.

Nok tự mình cắn nát môi dưới, để lộ ra lớp thịt. Ý thức đã quay trở lại, anh ta cụp mắt nhìn bộ dạng thảm hại của mình.

Anh ta cố hết sức ngẩng đầu lên, người đàn ông đứng trước ngọn đèn làm căn phòng lúc sáng lúc tối.

Nok không hề yếu, chỉ là Tần Dập quá mạnh, tốc độ tấn công cũng rất nhanh. Trong tình huống bên cạnh không có ai giúp đỡ, thua dưới tay Tần Dập là chuyện đương nhiên.

Trước mắt anh ta bỗng vụt qua những hình ảnh về một đời này. Từ khi sinh ra đã mang trong mình dòng máu cao quý, gia tộc vinh quang vào thời tuổi trẻ khí phách, sau này đố kị ghen ghét Tần Dập, anh ta liều lĩnh đấu đá làm hai thế lực tưởng như sẽ không bao giờ liên quan với nhau bỗng vùng lên chém giết, cuối cùng khiến một gia tộc gần trăm năm bị tiêu diệt.

Nok nặng nề cất tiếng: “Khụ… khụ khụ mày thắng rồi.”

Anh ta cử động cơ thể: “Giết tao đi.”

Thân trên của Tần Dập trần trụi, ánh đèn hắc sáng một bên, đôi mày rậm và khuôn mặt góc cạnh tràn đầy sức sống, cơ bắp cường tráng có lực. Anh cất con dao rồi nhướng mày, ánh mắt sắc bén.

“Mày nghĩ đơn giản quá.” Nói xong, Tần Dập nắm lấy vạt áo của anh ta rồi lôi ra ngoài.



Trình Sâm lau đi vết máu trên khoé môi rồi liếm vết thương.

“Anh trai à, tình anh em chúng ta xem như chấm hết. Sau này ai đi đường nấy, không liên quan gì đến nhau.”

Người của nhà họ Tần đã khống chế thế cục, không biết Lục Duy đã ra ngoài từ lúc nào, cô đang đứng cạnh Tống Hoài Cẩn.

Mạnh Húc cũng nhìn thấy cô, ánh mắt không đứng đắn, cất giọng đầy châm biếm: “Nhìn đi, người phụ nữ mày thích đang đứng bên người khác kìa.”

Trình Sâm nghiêng đầu, cũng không nhìn qua hướng đó, chỉ lắc đầu: “Trước giờ tôi chưa từng thích cô ấy.”

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Mạnh Húc, cậu dựa vào lan can như tự nói với bản thân: “Kể từ khi dấn vào thế giới này, cô ấy là người duy nhất nhớ rõ tôi là hoạ sĩ. Tôi chỉ là muốn ỷ lại, loại cảm giác này làm tôi nhớ đến cô ấy.”

Mạnh Húc biết “cô ấy” trong miệng em trai mình là ai, lập tức hừ lạnh.

“Nó cũng chưa hề cho mày được cái gì.”

Trình Sâm quay ngoắt lại, khuôn mặt luôn bình tĩnh cũng có thay đổi. Phẫn nộ, thất vọng, đau khổ, những cảm xúc hỗn loạn ấy chồng chéo trên mặt.



“Nhưng cô ấy thật sự yêu tôi.”

Tiếng súng ngừng, thắng bại đã rõ. Cậu ta khựng lại, rút đi sự khát máu trong mắt

“Anh đi đi, đi mau đi, Tần Dập sẽ không tha cho anh đâu.”

“Tao bỏ chạy thì nó sẽ tha cho tao à?”

“Đúng là sẽ không!”

Hai người nhìn về nơi phát ra tiếng nói, thấy một người đàn ông cao lớn nguy hiểm xách theo kẻ chằng chịt vết thương đứng nơi ngược sáng.

“Rầm!”

Tần Dập buông tay, Nok mất đi lực chống đỡ, cơ thể tê liệt ngã xuống đất.

Trời đã hừng đông, bộ dạng thê thảm kinh khủng của anh ta trở nên rõ ràng hơn. Quần áo rách thành từng mảnh, miệng vết thương ứa máu, trên áo sơ mi trắng hiện lên những đóa hoa màu đỏ rực.

Mạnh Húc không giật mình khi thấy dáng vẻ của Nok. Anh ta đã đi theo Tần Dập hai năm, biết rõ người đàn ông lấy việc hành hạ người khác đến chết làm thú vui. Nếu Nok bị đưa đến phòng tra tấn của nhà họ Tần chắc chắn sẽ thê thảm hơn ngàn lần.

“A Dập, A Dập, anh…”

“Anh thật sự…”

Kiều Tri Niệm mất đi linh hồn đã sống trở lại, thành kính cảm ơn trời xanh đã chiếu cố, tìm lại được người đàn ông cô yêu thương.

Thật tốt quá.

Tần Dập khỏe mạnh đứng đó, dáng người thẳng tắp không hề bị thương hay yếu đi, làn da được nắng sớm chiếu rọi, phủ lên một màu vàng kim.

Ngồi xổm trong thời gian dài làm hai chân cô tê cứng, nhưng cô vẫn muốn đứng lên.

Hoắc Tri Hành nhận ra ý định của em gái, nhanh tay giữ chặt lại: “Không được! Vẫn còn người! A.” Anh túm lấy Kiều Tri Niệm, động tác này làm ảnh hưởng tới miệng vết thương, đau đến mức anh phải hít sâu một hơi.

“Anh, đụng đến vết thương à?” Cô ngừng động tác đứng dậy, không dám lộn xộn nữa, sợ lại chạm vào vết thương của anh trai.

“Không sao.” Hoắc Tri Hành bật cười trước bộ dạng luống cuống tay chân của Kiều Tri Niệm. Em gái trước giờ vẫn không thay đổi, cứ là áo bông nhỏ của anh. Sau đó anh quay sang nhìn người đàn ông bên kia.

“Bây giờ em không thể qua đó, không được gây thêm phiền phức cho Tần Dập.”

Kiều Tri Niệm cắn chặt môi dưới, gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở phía xa xa.

“Được rồi, em sẽ chờ anh ấy đến tìm em.”



Da đầu Trình Sâm đổ đầy mồ hôi, dù sao Mạnh Húc cũng là anh ruột, cậu ta không muốn anh chết. Nhưng cậu ta cũng biết Tần Dập sẽ không nương tay, cho nên mới bảo anh trai mau chạy đi.



Không ngờ Tần Dập lại đến nhanh như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự tính.

“Mày chỉ được mỗi xuất thân tốt.”

“À.”

Tần Dập híp mắt nhìn Mạnh Húc, đầu lưỡi đảo qua từng phần thịt mềm bên má, sau đó liếc mắt nhìn người đang nằm trên đất. “Anh ta có xuất thân còn tốt hơn cả tao.”

“Thật không?” Mạnh Húc nghiêng đầu, cặp mắt tràn đầy tơ máu đột nhiên hiện lên sát ý.

“Vậy các người đều chết hết đi!”

Mạnh Húc ta nâng tay lên. “Bằng!”

Tiếng súng vang lên, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn.

Khuôn mặt của Mạnh Húc thoáng chốc trở nên điên cuồng, vặn vẹo, trong mắt toàn là vẻ ngạc nhiên và đau đớn.

“Mày điên rồi?”

Máu tuôn ào ào ra khỏi bụng của Trình Sâm, ánh mắt cậu ta sáng ngời.

“Đủ rồi…”

“Anh đủ rồi.”

“Mày không hiểu đâu! Cả đời này, tao không muốn sống như bà ấy! Mày không hiểu gì cả!” Khuôn mặt anh tuấn của Mạnh Húc nhíu lại, khẩu súng trong tay đập mạnh vào tường, cảm xúc mất khống chế, hai tay dùng sức nắm tóc của mình.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn bọn họ.

Tần Dập cau mày đỡ lấy Trình Sâm.

Tốc độ của Mạnh Húc không nhanh, anh hoàn toàn có thể tránh được, chỉ là không ngờ đến Trình Sâm lại lao tới trước mặt.

“Anh, cứ thế này đi.”

Cậu ta đã quá mệt rồi.

Mạnh Húc nghe được lời em trai nói, ánh mắt lập tức tan ra, hai chân mềm nhũn quỳ xuốg đất.

Nok cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, người như chết bỗng nhiên cử động.

Khẩu súng của Mạnh Húc vừa vặn rơi xuống cách anh ta không xa. Không ai chú ý đến bên này, anh ta nắm chắc thời cơ, đến chết cũng muốn lôi Tần Dập theo cùng.

“Bằng!”

Tiếng súng lại vang lên, bàn tay trắng nõn bóp cò, vỏ đạn nóng hổi rơi xuống đất.