Tình Cảm Sâu Đậm Gửi Gắm Nhầm Người

Chương 7




Nước mắt giống như hạt châu đứt dây, tràn mi rơi ra.

 

Người thân duy nhất của ta trên đời này, cũng bỏ ta mà đi.

 

Niên gia không còn ai nữa.

 

Mưa càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi gió dần dần bình ổn, cảm xúc cũng chầm chậm ổn định, ta mới hỏi rõ nguyên do.

 

Lão ma ma nói đứt quãng rõ ràng mọi chuyện trước sau.

 

Có một người áo đen xông vào trong phòng tổ mẫu trong đêm, tốc độ cực nhanh, đ.â.m tổ mẫu một đao rồi vọt ra khỏi cửa sổ chạy trốn.

 

"Có nhìn thấy rõ dáng vẻ của người kia không?"

 

Lão ma ma nhớ lại nói: "Ban đầu ta tưởng rằng là nữ tử, bởi vì trên lỗ tai người kia có một chiếc khuyên, nhưng nhìn thân hình lại rất cao lớn, giống như một nam nhân…"

 

Ta vội vàng cẩn thận xem xét vết thương của tổ mẫu, phía trên có một ám khí hình chim đen.

 

Trong n.g.ự.c dấy lên một luồng hận thù mãnh liệt.

 

Ta không khỏi siết chặt nắm đấm: "Tổ mẫu… Ta nhất định sẽ báo thù cho ngài."

 

Tổ mẫu qua đời, tuyên bố với bên ngoài là c.h.ế.t vì bệnh.

 

Bởi vì dù sao tổ mẫu cũng là cáo mệnh, một khi bị phát hiện là ám sát, trong triều không thể thiếu loại trừ.

 

Mà ta cũng không muốn việc này ầm ĩ dư luận xôn xao, cản trở ta báo thù.

 



Ngày đưa tang, khí thế to lớn.

 

Ta cho rằng ta sẽ nhìn thấy Xích Ô, không ngờ lại chờ được Hoắc Sanh.

 

8

 

Hoắc Sanh biết được tổ mẫu ta c.h.ế.t bệnh cũng không kinh ngạc.

 

Hắn ta chỉ lạnh nhạt nói: "Tuổi tác lớn rồi, đột nhiên qua đời cũng là bình thường."

 

"Nếu như là do người làm thì sao?" Ta nhìn chằm chằm vào hắn ta, thử thăm dò.

 

Mí mắt hắn ta giật một cái, ngược lại hừ lạnh hỏi lại ta.

 

"Xích Ô ám sát sao?"

 

"Sao ngươi biết?"

 

Hắn ta chà xát ban chỉ, trầm tư một lát mới nhỏ giọng nói:

 

"Hắn là thiếu chủ Ám Sát các, nàng đã nói hắn muốn g.i.ế.c một người là chuyện dễ như trở bàn tay.”

 

“Ta phỏng đoán hắn ám sát lão phu nhân tất nhiên là vì muốn khiến nàng xuất hiện, dù sao hắn cũng đã tìm nàng suốt mấy tháng rồi, mãi không tìm được bất cứ hành tung gì của nàng. Hơn nữa, lúc ấy lão phu nhân tham dự vào chuyện bí mật của Hoắc gia ta, năm đó Xích Ô bị đưa ra ngoài, trong lòng đã sớm sinh oán hận, hắn chỉ lan tràn nỗi hận đến trên người lão phu nhân thôi."

 

Ta cắn thật chặt môi.

 

Bàn tay dưới ống tay áo run rẩy không thể kiểm soát.

 



Hoắc Sanh nhìn thấy dáng vẻ này của ta, trong mắt xẹt qua cảm xúc đạt được mục đích.

 

Hắn ta thuận thế ôm ta vào trong ngực, khẽ vuốt phía sau lưng của ta.

 

"Đừng sợ, ta sẽ che chở cho nàng, cũng sẽ bắt lấy Xích Ô, đến lúc đó để nàng tùy ý xử lý, có phải rất tốt không?"

 

"Tốt…"

 

Sau khi ta mềm giọng đồng ý, cắn chặt hàm răng mới ngăn cản được lửa giận trong ngực.

 

"Bây giờ nàng lẻ loi một mình, không bằng về Hoắc gia tạm thời ở lại đi? Viện tử trước đây của nàng, ta vẫn luôn cho người quét dọn…"

 

"Ta muốn trông coi tổ mẫu ta…"

 

Hắn ta than nhẹ một tiếng: "Thôi, ngày sau hãy nói."

 

Ta nhìn bóng lưng hắn ta rời xa, siết chặt nắm đấm.

 

Tiết Diễm vẫn luôn giúp ta lo liệu cho tang sự của tổ mẫu, lúc này hắn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh ta, than nhẹ một tiếng.

 

"Cô nương… Lão phu nhân từng nói để ta chăm sóc ngươi, ngày sau cô nương có gì dặn dò, Tiết Diễm nhất định xông pha khói lửa…"

 

Hắn còn muốn nói thêm cái gì, bị ta cắt ngang: "Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, hôm nay ngươi về Kiều Nguyệt lâu, bảo vệ tốt nơi đó giúp ta."

 

Tối hôm đó, ta tắt nến, mở nửa cánh cửa sổ, lẳng lặng ngồi bên giường chờ đợi.

 

Trong lòng thầm nghĩ, Xích Ô à, ta hiện thân rồi, ngươi đừng để ta chờ quá lâu.