Tình Cảm Là Chuyện Mưa Dầm Thấm Lâu

Chương 57: Suna (6)




"Tao nói thật mà". Sashiko thành thật nói. "Tao cứ có cảm giác lần này mày sẽ một đi không trở lại, hay là mày giả bệnh rồi trốn đi? Mắc công chết rồi tao lại không có ai để đánh"

"Quả nhiên con gấu lùn nhà mày không bao giờ có được lời hay ý đẹp"

Sashiko không nói gì cả, trong lòng chợt dâng lên một chút rối rắm.

Rõ ràng lời nói không hề tốt đẹp, nhưng rõ ràng cô là đang vô thức không muốn hắn đi vào nguy hiểm.

Đầu dây bên kia thấy cô không trả lời, liền nói. "Đừng lo quá, tao sẽ về sớm thôi. Không phải tao còn nợ mày một chầu mochi sao? Cứ yên tâm đi, tao sẽ đảm bảo mày chết vì mochi mà"

Sashiko bật cười, tiếng cười tươi tắn truyền đến bên kia đầu dây, làm ai kia nghe được cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

"Tao phải đi rồi"

"Sớm vậy à?"


"Biết sao được, công việc mà"

"Vậy về sớm nhé, tao chờ mày về mời tao ăn mochi vậy"

"Rồi rồi bà cô của tôi ơi. Tham ăn như mày, ai mà lấy phải mày chắc cũng phải giàu dữ lắm mới không bị phá sản"

"Thằng chó rách, cút mẹ mày đi"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vô cùng thoải mái, rất nhanh đã cúp máy.

Sashiko nhìn màn hình điện thoại đã tắt cuộc gọi thật lâu cho đến khi nó tắt hẳn, trở lại một cái màn hình tối đen, cô vẫn còn ngơ ngác.

Biết là đã nói vậy, nhưng vẫn cứ lo lo làm sao ấy.

Bên kia, Gaara bỏ lại điện thoại vào túi, mặc dù việc làm nhiệm vụ đông như thế này khiến hắn không thoải mái lắm, nhưng cú điện thoại kia cứ làm hắn vui vui.

Nhiệm vụ lần này là bảo vệ một đơn vị cấp cao nào đó trê một chuyến tàu đến Kanto, cả sở cảnh sát trừ Yukio ra đều phải có mặt đầy đủ. Ngoài ra, bên phía Hidan, cũng có gần cả trăm thành viên khác đi theo.


Ngồi trên chuyến tàu hỏa tốc hành đã chật cứng bởi đám đồng đội, Gaara buồn chán nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong lòng lại nhớ đến con gấu lùn hung tợn kia.

Gấu lùn hình như sắp 18 rồi nhỉ?

So với cái dáng vẻ choai choai như khỉ đột thuở mới gặp, nó của bây giờ đã biết lo lắng cho mình rồi. Dù giọng điệu thì chẳng ra sao cả.

Haizz, gấu lùn lớn rồi, sắp đến tuổi yêu rồi.

"Sư phụ?". Matsuri bên cạnh đột nhiên kêu lên. "Ngài sao vậy ạ? Cứ cười tủm tỉm suốt, bộ có chuyện gì vui ạ?"

"À không có". Gaara thu lại nụ cười, nghiêm túc nói. "Canh chừng cho đàng hoàng, tôi đi toa đầu xem một chút"

Matsuri gật đầu, bảo hắn cứ yên tâm giao hết mọi thứ cho mình.

Gaara đi ra bên ngoài, theo lối trên tàu mà di chuyển đến toa đầu. Lúc hắn đến nơi, trong phòng đã và đang xảy ra một trận ẩu đả.


Nằm dưới chân tên thanh tra đáng ghét tên Hidan kia là anh trai của hắn, Kankuro aka cục trưởng cục cảnh sát. Bên kia, chị gái hắn aka cục phó cảnh sát Temari và ông anh rể đã hứa hôn từ mấy đời Shikamaru đều đang gục ngã, trên người bọn họ đều có vết thương không nhỏ.

Con ngươi lục bảo trong mắt hắn khẽ co rút, chỉ thấy bóng người hắn vút vào trong một cái, thanh katana đã 'keng' một tiếng với chiếc lưỡi hái ba lưỡi của Hidan.

"Ồ xem ai đây này". Hidan cười với hắn. "Đội trưởng đội một của cục cảnh sát Suna, ngài Gaara đáng kính. Cậu đến đúng lúc lắm đấy, ta không phải bỏ công đi tìm cậu"

"Mày đang làm gì với người nhà của tao vậy?". Hắn trừng mắt nhìn hắn, sự lạnh lẽo trên khuôn mặt giống như Tu La bước ra từ địa ngục.

"Gaara". Temari khó khăn kêu lên một tiếng. "Mau đi ngay, đây là bẫy"
Hình xăm chữ Ái trên trán Gaara khẽ nhăn lại, nhưng không để hắn nghĩ nhiều, Hidan đã tung lưỡi hái đến, một đòn này mạnh đến nỗi đến cả Gaara cũng suýt chùn bước.

"Chà, đội trưởng ác quỷ quả nhiên không phải chỉ có hư danh". Hidan nói. "Nhóc con, so với tuổi của mình thì ngươi cũng lợi hại lắm đấy"

"Rốt cuộc mày đang làm gì?". Gaara trừng mắt nhìn đối phương.

"Đằng nào thì ngươi cũng đến rồi, thôi thì để ta kể luôn". Hidan nói. "Đơn giản lắm, cục cảnh sát Suna thật sự là nơi rất tốt để ta phát triển, vậy nên ta muốn diệt sạch cả lũ bọn bây rồi ngụy tạo thành một vụ tai nạn. Sau khi lũ các ngươi chết, ta sẽ lên làm cục trưởng, nơi này sẽ trở thành nhà mới của ta"

Gaara lạnh lẽo nhìn hắn, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà cà khịa mấy câu.

Há há há, âm mưu gì đâu mà đơn giản quá vậy? Đm cười chết tao. Cái fanfic này quả nhiên là không hợp để tạo ra mấy arc sử dụng não mà.
(Hằng: dù mày nói đúng nhưng tao vẫn muốn đánh chết mẹ mày đó Gà :") )

"Đừng lo lắng". Hidan mỉm cười. "Anh chị của ngươi bây giờ chỉ còn một hơi tàn mà thôi, mà ngươi cũng sẽ rất nhanh đi theo họ. Còn về đám nhân viên choa choai ngoài kia, ta đã đặt sẵn bom rồi. Đợi khi đến được trạm kế tiếp, chúng sẽ trở thành thịt nướng ngay.

"Vậy thì tao chỉ còn cách gϊếŧ mày trước khi đến trạm thôi". Gaara cười lạnh. "Cầu nguyện từ bây giờ là được rồi đấy, ngài thanh tra ạ"

"Vậy thì cứ thử xem nào"

Vừa dứt lời, Hidan lập tức cầm lưỡi hái lao đến. Gaara cũng không chờ đợi thêm nữa, hắn cầm chắc thanh katana, lao đến cản lại chiếc lưỡi hái kia.

Một áp lực vô hình tỏa ra từ hai người đột nhiên bao trùm lên khắp căn phòng. Gaara khẽ chau mi, tung cước nhầm gạt chân Hidan. Hidan lập tức phóng lên cao, chiếc lưỡi hái tập kích từ trên cao vừa định chém xuống, một thanh bazooka đã xuất hiện và chặn ngay trước thanh lưỡi hái của Hidan.
"Bùm"

Viên đạn bắn ra từ khẩu súng, làm cả toa tàu bị thủng một lỗ lớn. Hidan khẽ nhướng mày, nhưng vẫn nở nụ cười hướng Gaara mà nói. "Nếu không phải ta đây nhanh nhẹn, e là đã bị nướng chín rồi"

"Oiya oiya, vậy mà lại tránh được kìa". Gaara cười lạnh. "Xem ra lên được chức cục trưởng ở Sento thì mày cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ"

Chân mày Hidan liền cau lại, hắn thu lại nụ cười, không vui nói. "Sao ngươi biết?"

"Shikamaru điều tra mày kỹ lắm đấy". Gaara nói. "Sento, vùng đất nghèo khó mà đến chim cũng không thèm ở, bọn mày ở đó làm cảnh sát, e là cũng chịu không ít thiệt"

"Quả nhiên là các ngươi đã hoài nghi ta". Hidan nói, nhưng cũng không quá tức giận như dự kiến của Gaara. "Nhưng vậy thì làm sao chứ? Đằng nào thì trong 20 phút nữa, bọn mi cũng thành thịt nướng thôi"
"Vậy thì phải xem là thịt ai nướng trước đã". Gaara nói, lại dùng khẩu bazooka bắn về phía Hidan.

Toa tàu lại lần nữa bị thủng một lỗ, với tiếng động lớn như vậy, đám cấp dưới lập tức chạy đến.

"Ngài thanh tra?"

"Sư phụ?"

"Đi ngay". Gaara vừa chặn đòn của Hidan vừa nói. "Không có nhiệm vụ gì ở đây cả, con tàu này là bẫy. Đến trạm kế tiếp, bom trên tàu sẽ phát nổ, nếu không muốn thành thịt nướng thì đi hết"

"Không được để bọn chúng đi". Hidan quát lên. "Không một tên nào của cục Suna được thoát khỏi đây. Gϊếŧ hết bọn chúng đi"

"Chuyện này là sao đây?". Yukata rối loạn.

"Còn sao trăng gì nữa?". Temari lấy hết sức lực hét lên. "Đi mau"

Cục phó Temari quả nhiên không chỉ có hư danh, một tiếng hét này đã làm đám người ở Suna bừng tỉnh, lập tức vác kiếm chạy đi.
Không cần biết tình hình thế nào, cứ nghe theo lời của cục phó trước là được.

Nhưng đám người theo phe Hidan đâu có để họ đi dễ như vậy, chân trước đám Suna vừa đi, chân sau đã bị bọn chúng cản lại.

Trên con tàu đến Kanto, một đám cảnh sát vốn đang vui vẻ làm nhiệm vụ giờ đã phải lên đồ đánh nhau. Cả con tàu thoắt cái đã trở thành bãi chiến trường.

Gaara vừa cản lưỡi hái của Hidan vừa khiêu khích nói. "Đi ra từ Sento mà cũng đánh giỏi quá nhỉ"

"Thời thế sinh anh hùng mà". Hidan cười đá kháy hắn.

"Gaara". Kankuro nằm dưới đất, thều thào kêu lên. "Đi mau đi, hắn không phải kẻ dễ đối phó đâu"

"Giỡn sao?". Gaara buồn cười nói. "So với con gấu lùn kia, tên này chẳng là gì đâu"

Huống hồ, hắn đã hứa sẽ báo thù cho con nhỏ đó rồi mà.