Tình Cảm Là Chuyện Mưa Dầm Thấm Lâu

Chương 16: Taiyou (2)




Sashiko ở Taiyou được vài ngày, nói là làm bảo vệ nhưng thực chất là làm em gái ngoan của Izumi thì đúng hơn

Izumi cho cô mặc quần áo đẹp, cho cô ăn no nê, ngủ thỏa thích, lại còn cho cô tiền tiêu văt hàng ngàu. Cho dù không trả lương cao, Sashiko cũng chẳng để tâm. Izumi đã là thiên thần cmnr, phục vụ cho một thiên thần đối xử tốt với mình hơn cả hai ông anh máu mủ chẳng có gì không được cả. Huống hồ, nội tiền ăn và tiền tiêu vặt hằng ngày cũng đã đủ ăn đứt chỗ lương ấy rồi

"Izumi-chan, hôm nay chúng ta ăn gì vậy?". Mặt trời lên cao, đã là giữa trưa, Sashiko cũng bắt đầu thấy đói

"Để xem nào". Izumi nghĩ ngợi. "Sashiko muốn ăn gì?"

"Em ăn gì cũng được". Sashiko đáp. "Nhưng thích nhất vẫn là takoyaki. Izumi-chan, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi? Em ở đây mấy hôm rồi mà vẫn chưa có cơ hội ra ngoài, mà chị thì cũng ở miết trong phòng. Hay là nhân cơ hội này, chúng ta ra ngoài dạo phố cho thư giãn chút đi?"


Khuôn mặt Izumi thoáng có chút sựng lại, nụ cười cũng trở nên gượng gạo. Sashiko lo lắng nhìn cô. "Không được ạ?"

"Sao lại không được?". Izumi giật mình, lập tức khôi phục bộ dáng hiền hòa của mình. "Vậy chúng ta đi ăn takoyaki nhé"

"Thật ạ?". Hai mắt Sashiko sáng lên như đèn pha ô tô. "Yeah, Izumi-chan là số một"

Izumi cười cười xoa xoa đầu cô, cầm theo túi tiền rồi để Sashiko dẫn mình ra ngoài

"Sashiko-chan, đi từ từ thôi em". Izumi nói, hơi buồn cười vì sự phấn khích của Sashiko

"Cô đang đi đâu đấy tiểu thư Izumi?". Một ông lão từ đâu xuất hiện làm Sashiko giật cả mình

"Lão già hói nào đây?". Cô nhíu mày

"Sashiko, đừng nói như vậy". Izumi nhắc nhở, rồi quay sang ông lão vừa đến. "Ngài Kotaro, tôi đang tính ra ngoài ăn trưa cùng với Sashiko, mong ông không trách"

"Cô biết thân phận của cô không thích hợp để lang thang ngoài đường mà tiểu thư Izumi". Lão nói. "Và ta nghe nói cô đã nhận một đứa con gái nào đó làm bảo vệ, ta đoán đây là cô bé ấy"


Lão ngắm nghía Sashiko, xong lại nở nụ cười mà theo Sashiko là chẳng có gì tốt lành

"Trông cũng xinh xắn quá nhỉ". Lão nói, vươn tay định chạm vào Sashiko

"Ngài Kotaro, xin tự trọng". Izumi lập tức chắn trước mặt Sashiko. "Đây là người của tôi"

Cánh tay đang định chạm vào Sashiko của lão già tên Kotaro dừng lại giữa không trung. Lát sau, lão thu tay về, giọng lạnh lẽo nói. "Tiểu thư Izumi, ta e là cô nên về phòng đi"

"Ta e là ông không có quyền khiến ta làm điều đó". Izumi lạnh nhạt nói

"Tất nhiên là ta không có". Lão Kotaro nói. "Nhưng mấy cô bé đó, nếu cô không chịu ở yên trong phòng, e là sẽ phải chịu khổ chút đấy"

Khuôn mặt lạnh lẽo của Izumi khẽ đanh lại, bàn tay siết chặt thành đấm, cả người khẽ run lên vì tức giận

"Tên khốn". Ánh mắt cô đầy sự căm phẫn

"Ối chà chà, một Oiran cao quý tương lai thì không nên nói ra mấy thứ đó chứ". Lão Kotaro cười châm chọc. "Tiểu thư Izumi, cô đừng quên, chỉ còn hai ngày nữa là Đêm Vàng của cô sẽ đến, đừng tự tiện hành động theo ý muốn chứ, ngài Kakuzu sẽ không vui đâu. Mà cô biết khi ngài ấy không vui, chuyện gì sẽ xảy ra mà"


Sự phẫn nộ trong đôi mắt Izumi vừa lóe lên liền bị dập tắt. Trông thấy thái độ đó của cô, lão Kotaro liền cười đầy hài lòng

"Đừng quên nhé tiểu thư Izumi". Lão nói. "Rất nhiều sinh mạng đang đặt trên vai cô, cô phải cẩn thận một chút, chỉ cần bất cẩn chút thôi là sẽ có rất nhiều người phải chết vì cô đấy"

Sashiko liếc qua Izumi, sự phẫn nộ, sự căm tức, sự bất lực đều thể hiện rõ trên khuôn mặt cô. Izumi là người luôn ôn nhu hiền hòa như nước, luôn tươi cười dù có chuyện gì xảy ra. Thái độ bây giờ của cô, đây là lần đầu tiên Sashiko được chứng kiến

Thấy thiên thần ngày ngày yêu thương mình như vậy, Sashiko liền thành công bị chọc tức

"Ê lão hói, bà nhịn ông hết nổi rồi nha". Sashiko nói. "Trời đánh cũng tránh bữa ăn nha, cản đường cản lối bọn tôi đi ăn trưa là đã quá lắm rồi, bây giờ còn bắt Izumi-chan về phòng, ông quá đáng lắm bi-"
"Sashiko-chan". Izumi cắt ngang lời Sashiko, bàn tay đang run rẩy của cô nắm lấy một tay của Sashiko

Thấy cô như vậy, Sashiko cũng ngừng ngay việc chửi rủa lão hói

"Izumi-chan?". Cô lo lắng nhìn Izumi

"Chúng ta về phòng". Izumi nói, rồi nhanh như cắt kéo Sashiko về phòng

Izumi đóng sầm cửa lại nhưng rồi lại đứng ở cửa hồi lâu. Cả người run rẩy, bàn tay siết chặt thành đấm

"Izumi-chan, chị sao vậy?". Sashiko lo lắng nhìn cô

Sự tức giận của con người một khi đã được châm ngòi thì rất khó để có thể che giấu. Sashiko đã đánh qua không biết bao nhiêu trận, số người phẫn nộ muốn gϊếŧ cô nhiều đến nỗi cô chỉ cần để ý một chút thôi là biết được tinh thần người đó có đang ổn định hay không. Mà cho dù không có khả năng đó, trông thấy một Izumi mà hằng ngày đều hiền hòa như nước bây giờ như thế, dĩ nhiên ai cũng biết là cô rất giận
"Nếu chị giận lão hói đó thì cứ nói". Sashiko nói. "Em sẽ đi đánh lão một trận"

Nắm đấm run rẩy của Izumi thoáng dừng lại rồi lại thả ra. Cô hít sâu một hơi rồi xoay người lại, cố nở một nụ cười tươi nhất mình có thể

"Không có gì đâu Sashiko, cơ mà e là chị không thể ra ngoài với em được rồi". Cô nói. "Chị sẽ cho em tiền, em chịu khó đi ăn một mình nhé"

"Không muốn". Sashiko đáp. "Em muốn đi ăn với chị cơ. Với lại, tuyệt đối không thể nào là không có gì được"

Nụ cười tươi tắn trên gương mặt Izumi khẽ cứng lại

"Chị đừng nói dối em, nhất định là có chuyện gì đó". Sashiko khó chịu nói. "Có thể em hơi khờ, nhưng những người như Izumi-chan mà nói dối, em nhìn cái là biết ngay"

Izumi im lặng, cố gắng để không rơi giọt nước mắt nào. Giữ nguyên nụ cười, cô nói. "Chị không sao đâu mà Sashiko, em đừng lo lắng q-"
"Bởi vì chị giống với mama em". Sashiko khẽ nói. "Khi mama chịu khổ, bà ấy vẫn cười như thế để nói dối em"

Nói tới đây, Sashiko nhìn thẳng vào mắt Izumi. Cùng là mắt đen như nhau, nhưng không hiểu sao Izumi lại cảm thấy kẻ sống ở bùn dơ như mình lại không có được sự mạnh mẽ và kiên quyết như một Sashiko được người nhà che chở bảo bọc

"Vậy nên, chị hãy nói cho em". Sashiko nắm lấy tay cô, ấm áp nói. "Em biết chị không ổn, đừng cười như thế, em đau lòng lắm. Dù có khó khăn cách mấy, em cũng sẽ giúp cho chị"

Ánh mắt Sashiko như có nắng, đầy sự ấm áp và thiện lương. Nơi Taiyou tối tăm lạnh lẽo này, một thứ sáng chói và ấm áp như vậy còn quý hơn cả tiền tài châu báu

Izumi đột ngột bật khóc, cô nức nở ôm chầm lấy Sashiko

"Sashiko, xin em, làm ơn hãy giúp chị". Izumi nói, nước mắt rất nhanh đã thấm ướt cả vai áo Sashiko
"Chị không thể, làm ơn, xin em hãy giúp chị"

Sashiko ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc óng mượt, giọng điệu đầy chắc chắn nói. "Izumi-chan đừng khóc, em sẽ giúp chị. Bất cứ thằng nào cản em, em sẽ đập chúng hết"

Izumi lau nước mắt, khóe môi khẽ cong lên

"Giờ thì nói em nghe đi". Sashiko nói. "Chuyện chị cần em làm ấy"

"Dưới tòa nhà này có một cái hầm". Izumi nói. "Ở đó giam giữ rất nhiều cô gái, họ đều là những người vô tội bị bắt vào đây, chị cần em cứu họ ra"

"Được". Sashiko gật đầu. "Em lập tức đi ngay"

Nói xong, cô liền xách ô lên

"Không phải bây giờ". Izumi ngăn lại. "Phải đợi hai ngày nữa cơ"

"Vì sao?". Sashiko khó hiểu

"Bởi vì hai ngày nữa sẽ diễn ra một sự kiện đặc biệt". Izumi nói. "Đến lúc đó, mọi sự chú ý đều sẽ nằm trên trung tâm sự kiện, lũ cận vệ gác hầm sẽ lơ là, như vậy em mới có thể đi cứu người
"Có phải là Đêm Vàng gì gì đó mà lão hói ban nãy nói không?". Sashiko nói. "Izumi-chan, chính xác thì Đêm Vàng là gì thế?"

Đêm Vàng, gọi cho cao sang vậy thôi nhưng thực chất lại là sự kiện địa ngục đối với những người phụ nữ ở Taiyou này. Người phụ nữ nào mà đã trải qua Đêm Vàng thì sẽ chính thức bị ràng buộc lại Taiyou này, vĩnh viễn

Chữ trinh đáng giá ngàn vàng, tên gọi Đêm Vàng cũng bắt nguồn từ đó

Đêm Vàng, đêm đầu tiên mà người phụ nữ sẽ bán đi cơ thể của mình cho người đàn ông ra giá cao nhất. Đêm Vàng, đêm của địa ngục

Izumi sinh ra và lớn lên ở Taiyou này, khác hẳn với những người khác, cô là Oiran cao cấp nhất trong số những Oiran cao cấp. Và hai ngày nữa, sẽ là sự kiện Đêm Vàng của cô

"Em còn nhỏ, những chuyện này rồi mai đây em sẽ hiểu". Izumi cười buồn, vuốt ve mái tóc Sashiko
"Izumi-chan, có phải chị không thích cái Đêm Vàng gì gì đó phải không?". Sashiko nói

"Không ai ở đây thích nó cả Sashiko". Izumi đáp. "Đối với những cô gái nơi đây, Đêm Vàng chỉ là cái tên gọi mỹ miều cho sự bắt đầu của cuộc sống địa ngục của họ mà thôi"

"Địa ngục?". Sashiko nhíu mày. "Không, không được. Thiên thần như Izumi không thể bị địa ngục làm vấy bẩn được. Em sẽ bảo vệ chị, Đêm Vàng gì gì đó, hãy để em đập nát nó"

"Đừng lo". Izumi nói. "Đời chị nó đã là địa ngục sẵn rồi, bị đày xuống thêm một tầng nữa, đối với chị đều không còn quan trọng nữa rồi"

"Nhưng m-"

"Sashiko, hãy hứa với chị". Izumi nói, chất giọng trở nên nghiêm túc lạ thường. "Rằng em sẽ cứu những cô gái dưới căn hầm đó, dù chị có xảy ra chuyện gì đi nữa, xin em hãy cứu lấy họ"
Ánh mắt đầy sự kiên quyết, phẳng lặng như một mặt hồ không có chút gợn sóng nào của Izumi làm Sashiko có chút bối rối. Hồi lâu sau, cô gật đầu

"Em hứa". Sashiko nói. "Dù có phải hi sinh một cánh tay hay một cặp giò, em nhất định sẽ cứu họ ra"

"Cảm ơn em". Izumi cười nhẹ, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mượt của Sashiko

"Sashiko, em là người tốt nhất chị từng gặp". Cô nói

"Izumi-chan cũng là người tốt nhất em từng gặp". Sashiko cũng nói

Izumi bật cười, nhưng Sashiko thật sự nhìn không ra chút vui vẻ nào trong đó

Đêm đến, cả Taiyou trở nên nhộn nhịp hẳn ra. Izumi đã ngủ, cô vốn không ngủ say nên Sashiko không dám làm cô thức giấc, rón rén leo ban công trèo ra ngoài

"Đi đâu đấy nhãi?". Jiraiya từ đâu xuất hiện làm Sashiko giật cả mình

"Đi ăn khuya". Sashiko đáp

"Tính đi cứu mấy cô gái dưới hầm phải không?". Ông nói
"Sao ông biết?". Sashiko nhíu mày

"Đừng có làm như vậy". Jiraiya thở dài nói. "Đừng để sự hi sinh của Izumi là vô ích"

"Hi sinh?". Sashiko khó hiểu

"Không biết thật á hả?". Tới phiên Jiraiya cau mày

"Biết cái gì?"

"Nhãi ranh, nhóc biết Taiyou là khu Đèn Đỏ phải không?"

"Thì sao?"

"Những người phụ nữ một khi đã bước vào đây rồi thì sẽ không có đường trở ra đâu. Đêm Vàng chính là sợi xích sẽ giam cầm họ tại đây vĩnh viễn"

"Ji-chan, rốt cuộc Đêm Vàng là cái gì thế? Tôi không hiểu nhưng Izumi có vẻ buồn khi nói đến nó"

"Lại đây rồi ta kể cho nghe"

Sashiko liền lật đật chạy qua

"Ông nói đi". Cô tò mò nói

"Trước tiên, nhóc biết vì sao Izumi lại nhịn lão già hói buổi chiều không?". Jiraiya nói. "Đáng lý ra con bé có thể bảo nhóc đập lão ra bả, nhưng Izumi đã không cho nhóc làm thế, nhóc biết vì sao không?"
Sashiko thành thật lắc đầu

"Bởi vì rất nhiều sinh mạng của người khác đang đặt lên trên vai con bé". Jiraiya nói. "Nếu nhóc đánh lão già đó, gã địa chủ của Taiyou sẽ biết và rất nhiều người sẽ chết. Và Izumi sẽ cho đó là lỗi của mình"

Sashiko khó hiểu nhìn ông, Jiraiya cũng kể hết cho cô những gì ông biết. Càng nghe, máu nóng cô càng dồn lên não

Izumi là con gái của chủ nhân trước đây của Taiyou. Thuở ấy, Taiyou không có đáng sợ như bây giờ. Tuy mang danh là khu Đèn Đỏ, nhưng nơi đây mọi người sống rất vui vẻ, nhưng cho đến một hôm, tai họa ập đến

Một tên nào đó gọi là Kakuzu đã đến Taiyou và dập tắt hết mặt trời nơi đây. Hắn gϊếŧ cả gia đình Izumi, thiết lập lại luật nơi đây, biến cả Taiyou trở thành một cái hố đen không lối thoát

Không một ai dám chống lại Kakuzu, vì không một ai có thể chống lại hắn. Sự man rợ, tàn bạo và sức mạnh khủng khiếp của hắn, cho dù mọi người có liên minh lại cũng chỉ có nước hi sinh
Năm đó, Izumi vừa được 7 tuổi. Cô tận mắt chứng kiến Kakuzu gϊếŧ chết gia đình mình, suốt 13 năm bị giam cầm nơi đây, hầu như chưa bao giờ cô thôi cảm thấy sợ hãi

Kakuzu là tàn bạo, đồng thời cũng là kẻ mê tiền. Hắn thật sự rất mê tiền, mê hơn bất cứ thứ gì trên đời. Hắn kiếm tiền bằng cách buôn bán cơ thể của những cô gái nơi đây, cho dù là muốn hay không thì họ cũng phải tuân theo hắn

Izumi là người đẹp nhất Taiyou, từ khi còn nhỏ cô đã được công nhận điều đó. Vậy nên Kakuzu đã giữ cô lại để kiếm tiền cho mình. Bằng cách đào tạo cô thành Oiran bậc nhất, đợi cô 20 tuổi rồi đấu giá Đêm Vàng cho cao, sau đó sẽ buôn bán cô với các quan chức cấp cao khác, nhất định sẽ hốt bạc

Tuy nhiên, đó cũng không phải là lý do duy nhất Kakuzu giữ Izumi lại

Cô là con gái duy nhất của chủ nhân đời trước, do đối xử tốt với mọi người nơi đây nên ai cũng yêu quý. Từ khi Kakuzu đến, người dân nơi đây luôn sống trong tuyệt vọng. Nhưng Izumi đã thắp sáng lên niềm hy vọng đó, chỉ cần cô vẫn sống, Taiyou này vẫn sẽ có cơ hội đổi chủ
Kakuzu biết rõ điều đó, vậy nên hắn đã nói với Izumi, chỉ cần cô nghe lời hắn, hắn sẽ bảo đảm an toàn cho người dân nơi đây. Nếu cô làm trái với những gì hắn muốn hoặc làm hắn không hài lòng thì từng người nơi đây sẽ phải bỏ mạng

Thuở nhỏ, Izumi không tin vào giao dịch đó, vậy nên cô cứ chống đối hắn. Nhưng khi từng người thân cận cứ dần ngã xuống trong những vũng máu tanh, cô đã biết mình không thể làm như vậy nữa

Sinh mệnh của họ phụ thuộc vào cô, cô không thể bỏ trốn cũng không thể tự sát. Vì như vậy, họ sẽ chết, những con người vô tội đó sẽ chết, vì cô. Họ không đáng như vậy, cô phải có trách nhiệm bảo vệ họ

Vậy nên, từ năm lên 7, Izumi đã nghe theo mọi sự sắp đặt của Kakuzu, hoàn toàn trở thành con rối của hắn

Cô không phải đang sống cho mình. Hàng ngàn sinh mạng khác đều đang trông cậy vào cô. Vậy nên cô chỉ có thể sống tiếp, dù nhục nhã và đau khổ tới đâu, cô cũng phải cố gắng mà sống tiếp
"Izumi là một cô gái rất tốt". Jiraiya thở dài đầy chán chường, nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp. "Lúc nhỏ nó từng nói với ta, sau này khi lớn lên, nó muốn lấy một tên kiếm khách làm chồng, bọn nó sẽ cùng nhau lang bạt, sẽ cùng nhau đi bất cứ nơi đâu. Nhưng e là mơ ước ấy sẽ chẳng bao giờ thành sự thật đâu. Sau khi Đêm Vàng diễn ra, nó sẽ mãi mãi bị trói buộc lại nơi đây"

"Ji-chan, rốt cuộc Đêm Vàng kinh khủng vậy sao?". Sashiko siết chặt nắm đấm. "Ông nói cho tôi biết đi, có phải nó sẽ đau đớn lắm không?"

Jiraiya mày hơi nhíu lại, cô nhóc này còn rất nhỏ, còn chưa hiểu chuyện lắm. Lúc nãy vì kể chuyện của Izumi nên ông cũng đã thuận miệng giải thích luôn định nghĩa Đêm Vàng là gì cho Sashiko. Một gã đàn ông trung niên lại đi giảng giải cho một cô gái mười mấy tuổi đầu không có chút máu mủ gì với mình về sự kiện tế nhị này, nghe qua dù thế nào cũng có cảm giác không ổn
"Sẽ đau, nếu như nhóc không trao cho đúng người, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng". Jiraiya nói

Nắm đấm Sashiko siết chặt đến mức cô có thể nghe được tiếng xương "răn rắc" của mình. Cô nhìn vào trong phòng, nơi Izumi đang ngủ một cách khó khăn

Giờ thì Sashiko biết vì sao Izumi lại nhíu mày khi ngủ rồi. Chẳng một ai có thể ngủ ngon sau những chuyện kinh khủng như vậy đã xảy ra cả

Izumi luôn cười vào ban ngày, nhưng nụ cười đó chỉ là để trấn an mọi người rằng cô không sao. Đâu ai biết được, khi đêm xuống, Izumi sẽ đau khổ như thế nào

"Izumi đã cố gắng để bảo vệ mọi người ở đây, nhóc đừng phá hỏng nó". Jiraiya nói, đứng dậy định rời đi. "Hãy theo kế hoạch của nó, đừng tạo thêm rắc rối cho nó nữa"

"Ji-chan". Sashiko nói

"Chuyện gì?"

"Tôi sẽ cứu lấy Izumi". Sashiko nói, làm Jiraiya có chút sửng sơ xoay người lại
Dưới ánh trăng đêm, ánh mắt cô sáng lên như một viên ngọc quý. Ánh mắt cô dường như không có lấy một chút tạp niệm nào, chỉ có mỗi sự ham muốn thuần khiết của một đứa trẻ khi muốn bảo vệ món đồ chơi quý báu của mình

"Tôi sẽ khiến cho chị ấy cười thật chân thật". Sashiko nói tiếp. "Tôi sẽ tìm cho chị ấy một tay kiếm khách thật đẹp trai, tôi sẽ khiến chị ấy có thể vô tư mà đi đây đi đó không lo nghĩ. Tôi sẽ khiến Izumi hạnh phúc, tôi sẽ cứu lấy Izumi"

"Cái này nhóc nhắm mình làm nổi không?". Jiraiya nói. "Mạng của hàng ngàn người ở đây đều phụ thuộc vào Izumi đấy, nếu nhóc muốn cứu lấy con bé thì ph-"

"Vậy thì tôi sẽ cứu tất cả mọi người ở đây luôn". Sashiko thản nhiên. "Nếu Taiyou là một cái lỗ đen, thì tôi sẽ khiến nó có lại mặt trời. Nếu Kakuzu là tên khốn ngăn cản tôi làm điều đó, tôi sẽ đập chết hắn"
Nói tới đây, cô khẽ ngước lên nhìn Jiraiya

"Ji-chan giúp tôi nhé?". Cô đưa tay cho ông. "Chúng ta sẽ cùng cứu Izumi-chan"

Jiraiya im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nở nụ cười

"Tuyên bố hùng hồ đấy". Jiraiya nói. "Nhắm làm nổi không?"

"Không làm nổi cũng phải làm". Sashiko chắc nịch nói. "Tôi nhất định sẽ bảo vệ Izumi-chan"

Jiraiya bật cười rồi nắm lấy tay cô

"Được". Ông nói. "Chúng ta cùng sút bay đít tên Kakuzu đó nào"