Tình Cảm Độc Nhất

Chương 6




Editor: Tranh

Đào Nhiên từng là học trưởng thời đại học của tôi, năm ba đại học ấy nhìn thấy phong thái của anh ấy trên sân bóng rồi, tôi liền nhất kiến chung tình. Mỗi ngày khi tan học, tôi làm bộ đi qua sân bóng rổ, chỉ vì nhìn anh một cái. Mỗi một cuộc tranh tài của anh ấy tôi đều không bỏ sót, thậm chí xin làm hậu cần của bộ thể dục... Theo anh ấy nửa năm, cuối cùng mới đem anh đuổi tới tay.”

Cô lau nước mắt, vừa trộm dò xét vẻ mặt của Cố Khinh Châu qua khe hở.

Đáng tiếc, mặt người này vẫn tê liệt như người bị ung thư giai đoạn cuối, toàn bộ quá trình chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm cô, nhìn không ra cảm xúc gì.

“Sau này, chúng tôi ở cùng một chỗ cũng không lâu, anh ấy ra nước ngoài, chúng tôi bởi vì chịu không nổi tình yêu nơi khác mà chia tay. Tôi nghe nói, anh ta ở bên kia quen bạn gái mới rất nhanh, hai người gắn bó keo sơn. Tôi rất khổ sở, giống như trong lòng anh ta tôi căn bản không có giá trị gì... Ngày hôm qua, là ngày kỷ niệm một năm chúng tôi quen nhau, bất quá tôi nghĩ, anh ta là không nhớ rõ...”

Cô than thở khóc lóc nòi, bi thảm như thế nào. Nghĩ thầm, tôi thảm như vậy, anh liền giơ cao đánh khẽ cho báo cáo của tôi được thông qua đi.

“... Anh ta không quý trọng em, là anh ta không có phúc.” Rất lâu, nghe được Cố Khinh Châu không có sáng ý lên tiếng an ủi.

Trong lòng Lệ Tử Xuyến mừng thầm, thấy anh ta tiếp lời, vội vàng cân nhắc làm thế nào để nói đến đề tài báo cáo thực nghiệm. Nhưng khi đó, Cố Khinh Châu vốn đang ngồi bỗng nhiên đứng lên, ghế dựa ma sát với sàn nhà, phát ra tiếng động thật lớn.

Đối mặt với hành động xảy ra thình lình của anh, Lệ Tử Xuyến kinh ngạc ngửa đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn như núi trước mặt.

Lúc này anh gắt gao mím môi, toàn thân căng thẳng, rủ mắt xuống, mơ hồ có thể thấy được tia tức giận.

Cô còn không biết nên phản ứng thế nào, Cố Khinh Châu nói một câu liền rời đi, “Em tiếp tục ăn!”

"Ầm" một tiếng, cửa phòng đóng chặt.

Lệ Tử Xuyến trì hoãn một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, anh ta làm sao vậy?

Chẳng lẽ là sinh khí?

Nghĩ lại, lúc trước Đàm Thiên Thiên muốn thân thiết với anh, anh đều không vui vẻ, hôm nay cô xem anh là thùng rác kể khổ cả buổi chiều, phỏng chừng là không thích nghe, cảm thấy cô phiền đi.

Ai, diễn hồi lâu, mục đích cuối cùng vẫn không đạt, lãng phí vô ích mấy giọt nước mắt của cô.

Thôi, uống vài ngụm cháo xem như bổ sung rồi.

Ngày Lệ Tử Xuyến giao báo cáo, áp suất văn phòng Cố Khinh Châu cực thấp.

Mạnh Dao và Trương Nhất Phàm một tổ, gần đây muốn làm một hạng mục mới. Lúc thực nghiệm bởi vì bước vô cùng quan trọng thất bại, dẫn đến tất cả thực nghiệm đều làm không công, tâm huyết gần nửa tháng và thành phẩm toàn bộ đều hóa thành hư ảo.

Lúc Lệ Tử Xuyến nhận thấy mình tới không đúng lúc, đã không có đường lui, chỉ có thể kiên trì đi qua.

Mặt Cố Khinh Châu không chút thay đổi nhìn cô một cái, “Em chờ một chút.”

Cô gật gật đầu.

Cố Khinh Châu tiếp tục vạch sai lầm trong quá trình thực nghiệm của Mạnh Dao và Trương Nhất Phàm, trong lúc Trương Nhất Phàm không nói được một lời, thủy chung cúi đầu, đôi mắt Mạch Dao đỏ hôgng, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.

Thực nghiệm xảy ra vấn đề không người nào muốn, huống chi cái hạng mục lại liên lụy đến vấn đề tài chính, vừa đầu tư sai đều có thể tùy lúc rút tiền.

Cố Khinh Châu không nói lời gì quá đáng, hoàn toàn bàn việc. Lệ Tử Xuyến bởi vì vấn đề báo cáo thực nghiệm, nhiều lần bị người đàn ông này đả kích, lâu ngày, ngược lại luyện thành tâm lý siêu cường. Cô hiểu được, người trước mắt này yêu cầu bản thân rất cao, hận không thể làm cho người bên cạnh cũng hoàn hảo, anh ta vốn không có ý hư hỏng, chỉ là hi vọng tất cả mọi người có thể làm đến chỗ tốt nhất.

Cuối cùng Mạch Dao không chống cự lại lửa đạn vô tình của Cố Khinh Châu, khóc.

Lúc này Cố Khinh Châu rõ ràng ngẩn ra, trầm mặc xuống.

Im lặng và áp lực, từ từ lan tràn trong không khí.

Làm người đứng xem duy nhất trong bốn người, Lệ Tử Xuyến không có chọn lựa liền đảm đương trách nhiệm an ủi Mạch Dao. Cô lấy khăn tay từ trong túi áo, đưa cho Mạch Dao, nhỏ giọng nói, “Đừng khóc, chỉ thất bại nhỏ mà thôi, nào có người nào làm thí nghiệm mà không thất bại đâu.”

Mạch Dao lấy khăn tay lau nước mắt, từ nức nở biến thành nghẹn ngào.

Lúc này Trương Nhất Phàm đứng ra phá vỡ trầm mặc, “Thầy Cố, thực nghiệm thất bại là tại em, lúc trước Mạch Dao nhắc nhở em một lần, em không nghe, cho nên phần lớn trách nhiệm để em tới gánh vác.”

Ánh mắt Cố Khinh Châu nhìn anh, dừng lại hai giây.

Ngay lúc Lệ Tử Xuyến lo lắng Cố Khinh Châu có phải muốn vạch sai lầm thực nghiệm không, lại nghe anh nói, “Cái thực nghiệm này đối với các em vẫn cao một chút, nếu nói trách nhiệm của ai, vẫn là tại tôi giám thị không thích hợp.”

Nghe vậy, Mạch Dao vội vàng lau nước mắt kinh ngạc ngẩng đầu lên, Lệ Tử Xuyến cũng kinh ngạc, Cố Khinh Châu lại gánh trách nhiệm vào bản thân.

“Như vậy đi, mấy ngày nay hai người mau chóng viết một phần báo cáo tường tận đưa cho tôi, quá trình các người thực nghiệm do tôi từng bước giám sát. Về phần vốn đầu tư, tôi phụ trách. Các người cần phải làm là chuyên tâm phân tích nguyên nhân thất bại, không cần lập lại sai lầm trong thực nghiệm tiếp theo.”

Lúc Trương Nhất Phàm và Mạch Dao rời đi, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, hẳn là cuối cùng bị Cố Khinh Châu làm cho cảm động.

Cố Khinh Châu lấy báo cáo thứ tư của Lệ Tử Xuyến, khóa mày mở ra.

Lệ Tử Xuyến đã chuẩn bị tâm lý làm tốt lại bị vứt bỏ, bởi vì tâm tình Cố Khinh Châu hôm nay thật sự quá tệ.

Nhưng lúc này, Cố Khinh Châu bỗng nhiên khép lại báo cáo của cô, không có ngẩng đầu, nửa lông mi rủ xuống, trầm thấp mở miệng, “Tôi vừa rồi, có phải quá không nể mặt rồi không?”

Qua vài giây, Lệ Tử Xuyến mới ý thức được anh ta đang hỏi cô.

“Ách...” Cô cân nhắc dùng từ, “Lần trước anh có nói qua với tôi, khoa học quan trọng nhất là chặt chẽ cẩn thận. Anh là người phụ trách, cũng không phải nhà cố vấn tâm lý. Trên vấn đề chuyên nghiệp sửa chữa sai lầm là chức trách của anh, đến cảm xúc của các học sinh như thế nào, không ở trong phạm vi quản lý của anh. Đương nhiên, nếu anh có thể sử dụng phương thức uyển chuyển hơn, là tốt rồi.”

Lo lắng nói xong những lời này, Lệ Tử Xuyến sợ Cố Khinh Châu mất hứng, thẹn quá thành giận phát tiết trên bản báo cáo của cô.

Nhưng hình như cô suy nghĩ quá nhiều.

“Tôi biết rõ.” Anh ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú cô, “Nếu không có việc em về trước đi, báo cáo của em chút tôi lại xem.”

Anh đã nói như vậy, Lệ Tử Xuyến cũng sẽ không tiếp tục đui mù ở lại chỗ này, hưởng thụ áp suất thấp.

Gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng của anh.

Lúc đóng cửa lại, vẫn nhịn không được nâng mắt nhìn phản ứng của anh.

Cửa sổ sau lưng là một mảnh màu hồng quả quýt của ánh nắng chiều, Cố Khinh Châu nhắm mắt hãm chính mình ở trong ghế. Ánh nắng ấm áp nhu hòa trái ngược với anh, quanh thân anh tản ra cảm giác trong veo mà lạnh lùng tịch mịch, giống như thuyết minh định nghĩa cô độc.

Lệ Tử Xuyến hiểu được họ làm anh có bao nhiêu áp lực, Mạch Dao đều vì thực nghiệm không quan trọng thất bại mà khóc, có thể nghĩ, gánh nặng trên vai Cố Khinh Châu nặng bao nhiêu. Không biết có phải bởi vì quá lâu không nghe thấy âm thanh đóng cửa lại, bỗng chốc, Cố Khinh Châu mở to mắt.

Tầm mắt tới và tầm mắt không kịp né của cô gặp nhau, ủ rũ trong mắt anh vẫn che dấu vô cùng tốt, liền đánh thẳng vào mắt cô.

Tay Lệ Tử Xuyến run lên, tay chân luống cuống khép cửa.

-

Bởi vì có Cố Khinh Châu tham gia, thực nghiệm của Mạch Dao và Trương Nhất Phàm mười phần thuận lợi, không tới hai tuần, có kết quả không tệ.

Mạch Dao và Trương Nhất Phàm đều thật cao hứng, hai người quyết định bỏ tiền ra mời mọi người ăn một bữa.

Trong đầu Lệ Tử Xuyến hiện ra bộ dáng của Cố Khinh Châu ngày đó, hỏi, “Chúng ta có mời thầy Cố đến không?”

Đàm Thiên Thiên không phải chủ trì, đương nhiên nhìn Mạch Dao.

Mạch Dao chần chờ nói, “Tớ cũng muốn mời thấy Cố, bây giờ anh ấy nổ lực nhiều hơn chúng ta, còn có nơi đầu tư nữa, nếu không có thầy ấy thay nhóm người chúng tớ dọn dẹp, tớ và Trương Nhất Phàm còn không biết phải bận rộn bao lâu nữa. Đúng là... Nói thẳng ra chúng ta cũng không tiếp xúc gì với thầy Cố, sợ thầy ấy không muốn tới.”

Lệ Tử Xuyến nghĩ nghĩ, nói “Thầy ấy tới hay không là chuyện của thầy ấy, nhưng lễ phép vẫn không thể thiếu.”

Đàm Thiên Thiên đồng ý, “Không sai, mấy ngày nay các cậu hành hạ giày vò thầy Cố đến thảm, mời người ta ăn một bữa để tạ ơn cũng không quá phận.”

Trương Nhất Phàm do dự mở miệng, “Tớ biết rõ, nhưng là... Thật không dám đến văn phòng của thầy Cố, tớ có bóng ma.”

Trương Nhất Phàm là một người đàn ông, lộ ra biểu tình nhát gan, làm cho Đàm Thiên Thiên và Mạch Dao đều nở nụ cười.

Lệ Tử Xuyến cũng không nhịn được, bình tĩnh một hồi, nói, “Các cậu ở chỗ này chờ tớ, tớ biết bây giờ thầy Cố ở đâu. Tớ bị anh ta ngược riết thành quen, tớ không sợ nhìn đến gương mặt đông lạnh kia.”

Mạch Dao và Trương Nhất Phàm đều lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, “Tử Xuyến, ân lớn không lời nào cảm ơn hết được.”

Lệ Tự Xuyến nháy mắt mấy cái với bọn họ, “Nhớ kỹ là các cậu nợ tớ một nhân tình là được.”

“Được.”

Lệ Tử Xuyến đi tới phòng thí nghiệm, liếc thấy phòng thí nghiệm của bọn họ phát sáng.

Cửa phòng thí nghiệm mở ra, Cố Khinh Châu mặc đồ thường, kiểm tra một lần cuối cùng.

Ban đêm hành lang mười phần yên tĩnh, tiếng bước chân của Lệ Tử Xuyến có thể nghe rõ ràng, Cố Khinh Châu ngẩng đầu, vừa vặn lúc đó cô dừng trước cửa.

“Bạn học Cố, anh xong việc chưa?” Cô ló đầu, cười hì hì hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

“Chúng tôi đang ở phòng được bao sẵn, chắc anh cũng chưa ăn cơm chiều đâu? Cùng nhau, như thế nào?”

Cô chưa nói bữa cơm này là đặc biệt chúc mừng bọn Mạch Dao làm thực nghiệm thành công, cũng chưa nói chính mình cố ý mời anh, để cho anh cho rằng đây là liên hoan thông thường mà thôi, không muốn anh có áp lực gì.

Cố Khinh Châu kỳ quái nhìn cô, tựa hồ không dự đoán được cô sẽ mời mình, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ, giật mình, “Hóa ra đã trễ thế này rồi.”

“Đúng vậy, tôi biết anh chắc vẫn chôn mình ở phòng thí nghiệm không ăn cơm, cho nên không cần tìm lí do từ chối tôi...! Các bạn học đã chờ chúng ta ở dưới lầu, bạn học Cố, anh sẽ không để cho một mình tôi đi xuống chứ, như vậy tôi sẽ rất mất mặt.”

Nói xong, Lệ Tử Xuyến lấy hai tay tạo thành chữ thập, để ở môi dưới. Hôm nay cô chải đầu cột tóc dài thành đuôi ngựa, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.

Lúc này, hai mắt chớp chớp, tội nghiệm giống như muốn nói "Làm ơn, làm ơn."

Cố Khinh Châu chăm chú nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên, cười cười.

“Được.”