(02-11: Hôn rồi. ^_^)
Lệ Tử Xuyến hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là giờ phút này dưới người cô một vật cứng đang cộm lên, khiến cho cô rất không thoải mái, cho nên mới trằn trọc tỉnh lại.
Nháy mắt mấy cái, lập tức nhìn thấy trước mắt xuất hiện một bóng đen to lớn.
Lệ Tử Xuyến bị dọa, phản xạ có điều kiện nhảy từ trên ghế salon xuống, ai ngờ vậy mà bóng đen lại ngây người không trốn tránh, khoảng cách của hai người có thể nói là gần trong gang tấc, thế rồi, cứ như vậy đường hoàng tiếp xúc thân mật một cái.
Môi của cô nhẹ nhàng sượt qua anh, không, nói chính xác hơn, là sượt qua khóe môi của anh.
Nhiệt độ trên môi anh có chút mát, xúc cảm mềm mại, giống như là gạo nếp hấp chín thơm ngào ngạt.
Trong giây lát này, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Cô vẫn đang dùng khuỷu tay chống lên ghế sofa, duy trì tư thế buồn cười như vậy, bởi vì khoảng cách quá gần, cô thấy rõ ràng Cố Khinh Châu cũng bởi vì kinh ngạc mà dần dần mở to hai mắt, đôi đồng tử đen như mực phản chiếu lại khuôn mặt giật mình đầy ngái ngủ của cô.
Lệ Tử Xuyến vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ, trước khi cô nghĩ ra cách đối phó, bỗng nhiên Cố Khinh Châu đẩy vai cô ra, cô không phòng bị, lại ngã xuống ghế sofa mềm mại.
Cố Khinh Châu đỏ mặt, đứng lên, ở trên cao nhìn chăm chú xuống cô một lúc, một giây sau, anh không quay đầu mà cứ thế trở về phòng ngủ.
Nghe thấy cửa phòng phát ra tiếng vang cực lớn, cuối cùng Lệ Tử Xuyến mới lấy lại tinh thần, nhìn phương hướng anh rời đi, ngón tay nhẹ nhàng chạm nhẹ môi mình, lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất...
Bờ môi của người nào đó thật là mềm nha...
Từ sau sự việc nho nhỏ lúc sáng, Cố Khinh Châu vẫn không nói với cô một câu nào, mấy lần Lệ Tử Xuyến muốn phá vỡ bầu không khí lúng túng, thế nhưng đều bởi vì bộ dạng tránh xa người cả ngàn dặm của anh mà từ bỏ.
Đến cả lễ vật cũng không có cơ hội tặng.
Lệ Tử Xuyến cực kỳ bất đắc dĩ, nói thế nào cũng đều xem như anh chiếm tiện nghi của cô mà? Sao vẻ mặt của anh giống như cô trêu đùa anh vậy? Thật sự là không giải thích được.
Công việc đêm qua của Cố Khinh Châu đã kết thúc đầy hoàn hảo, đối phương cùng nhân viên mời anh ăn cơm coi như là buổi tiệc chia tay. Tối ngày thứ hai, hai người lên máy bay trở về nước.
Lúc máy bay bay lên không trung thì cũng đã mười giờ đêm.
Từ cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài, dường như những đám mây đều được nhuộm thành màu đen, hòa cùng một thể với màn đêm. Thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một vài ngôi sao nhỏ, nhưng bởi vì tầm nhìn gặp trở ngại, cho nên không lâu lắm liền bị mây mù che kín, cuối cùng một chút ánh sáng cũng phai mờ theo đó.
Lệ Tử Xuyến thu lại ánh mắt bên ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời lại không ngủ được, chậm rãi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Anh thật đúng là không giờ phút nào không làm việc mà.
Cố Khinh Châu bật một ngọn đèn nhỏ ở chỗ ngồi, trên sống mũi đeo một cặp kính nhỏ, từ bên cạnh có thể nhìn thấy lông mi của anh rủ xuống, chỗ đuôi mắt lại hơi nhếch lên. Bộ dạng lúc anh nghiêm túc đọc sách, trầm tĩnh mà quyến rũ.
Ánh mắt Lệ Tử Xuyến chầm chậm rơi trên môi anh, nhớ tới sự đụng chạm ma xui quỷ khiến lúc sáng.
Cô thật kỳ quái, lúc ấy anh tới gần cô như vậy, cô cũng không phải cố ý, sao anh phải tức giận lâu như vậy? Rốt cuộc vì sao anh lại chú ý như thế, chẳng lẽ...
“Bạn học Cố, chuyện đó... Không phải là nụ hôn đầu của anh chứ?”
Tay Cố Khinh Châu đang cầm sách nhất thời cứng đờ, Lệ Tử Xuyến lập tức đoán được câu trả lời của anh.
Lúc này, bỗng nhiên anh khép sách lại, hung ác nhìn về phía cô, có chút tức đến mức hổn hển nói: “Em không thể quên chuyện kia đi được sao!”
Lệ Tử Xuyến vô tội, nói, “Xin anh, câu này hẳn phải là tôi nói với anh mới đúng! Từ buổi sáng anh vẫn so đo đến bây giờ, tôi dỗ anh anh cũng không để ý đến tôi. Chỉ là hôn một cái thôi mà, tôi là con gái cũng không nói gì!”
Giọng nói của cô có hơi lớn, người Châu Á ở bên cạnh đang đeo bịt mắt ngủ bỗng bật cười một tiếng, hiển nhiên là đã nghe được đoạn đối thoại của họ.
Lệ Tử Xuyến che miệng lại, cảm thấy rất xấu hổ.
Cố Khinh Châu thở hổn hển liếc cô một cái, một lần nữa mở sách ra đặt lực chú ý vào trang sách, không còn để ý tới cô nữa.
Nhưng Lệ Tử Xuyến lại nhìn thấy dường như da mặt anh còn đỏ hơn so với khi say rượu ngày hôm qua...
Cô biết cô khiến anh mất mặt, cho nên không dám nói tiếp nữa.
Chẳng qua một lát sau...
Lệ Tử Xuyến nhẹ nhàng dùng cánh tay đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh, hạ thấp giọng nói xuống thỏa hiệp: “Xin lỗi, anh đừng giận nữa.”
Cố Khinh Châu vẫn không nói một lời.
Cô thở dài, nói: “Tôi cũng không cố ý, ai bảo lúc ấy anh tới gần tôi như vậy... Hơn nữa, anh không nói, tôi không nói, bạn gái tương lai của anh hẳn là sẽ không biết chuyện này. Nếu không được, coi như anh hôn một con lợn đi, hôn lợn chắc sẽ không coi như mất nụ hôn đầu chứ?”
Abby nói người này có first love, xem ra giờ vẫn còn yêu rất nhiều. Anh nhiều tuổi như vậy mà vẫn còn giữ nụ hôn đầu, chắc là muốn giữ lại nụ hôn đầu đó cho mối tình đầu của anh, cho nên mới không muốn bị cô trộm mất.
Đối với sự hổ thẹn của anh dành cho first love, Lệ Tử Xuyến đành phải hạ thấp mình trước để cầu xin sự tha thứ của người đàn ông này.
Nhìn xem, cô còn tự xưng mình là lợn, cô hi sinh vĩ đại cỡ nào cơ chứ!
Cố Khinh Châu hít sâu, ngực lên xuống kịch liệt, một giây sau, lại một lần nữa nặng nề khép sách lại: “Ngủ!!”
Lệ Tử Xuyến giật mình nhìn chăm chú lên mặt anh, thật đúng là đắp chăn lên nhắm mắt lại, không thèm để ý đến cô?
Hai tay cô nắm chặt thành quyền, giận dữ giơ quả đấm về phía anh, nhưng cũng không dám đánh anh thật, cuối cùng sau khi tức giận xong, cô cũng xoay người nằm xuống ghế, ngủ thì ngủ, ai sợ ai!
Chờ cô cuối cùng cũng an phận, người đàn ông đang nhắm nghiền mắt từ từ mở mắt ra, nghiêng mặt qua nhìn chăm chú phía sau cái gáy đen nhánh của cô, ánh mắt dần dần mềm xuống, đôi môi nhỏ bé nhàn nhạt cong thành một đường.
***
Mười một giờ sáng, máy bay đáp xuống đất.
Lệ Tử Xuyến ngủ một giấc trên máy bay, sau khi tỉnh lại thì choáng váng. Cố Khinh Châu chịu trách nhiệm xách hành lý của hai người, để đống hành lý lên xe đẩy.
Lệ Tử Xuyến thừa dịp này đi mua hai ly cà phê cho tỉnh táo, chờ anh làm xong liền đưa một cốc cho anh.
“Tôi không...”
“Không thêm sữa đâu.” Cô nói.
Anh nhìn về phía cô, đôi mắt hẹp dài lộ ra ý cười, nhận lấy.
Cuối cùng Lệ Tử Xuyến nhẹ nhàng thở ra, cái này đã tính là làm lành chưa?
Hai người cùng nhau đi đến lối ra, Lệ Tử Xuyến nhấp một ngụm cà phê, hỏi: “Bạn học Cố, anh cứ như vậy trực tiếp về trường, hay là đến chỗ ông Trương trước?”
Cố Khinh Châu đẩy xe hành lý, áo khoác đen của anh mở rộng, lộ ra áo lông cừu màu xám đậm bên trong, anh đáp: “Về trường trước, ngày mai sẽ đến văn phòng của phó viện trưởng.”
“A.” dienndannleequyydonn
Đi ra khỏi sân bay, bên ngoài gió lạnh rét mướt, Lệ Tử Xuyến giang hai cánh tay, nhắm mắt lại hít thật sâu: “Haizz, không khí ở nước ta vẫn là tốt nhất!”
Cố Khinh Châu lắc đầu, chờ tại khu dừng của xe taxi.
Lệ Tử Xuyến chạy ra phía sau anh, thân hình của đàn ông cực kỳ cao, cho nên dễ dàng cản một ít gió lạnh cho cô. Ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cổ của anh, chợt nhớ tới còn có một món quà chưa kịp đưa cho anh.
“Bạn học Cố...”
Cô vừa mở miệng, điện thoại di động trong túi Cố Khinh Châu vang lên, anh nghi ngờ nhìn cô, Lệ Tử Xuyến cười khoát tay: “Anh nghe trước đi.”
Anh gật gật đầu, lôi điện thoại di động ra, lúc nhìn thấy dãy số hiện ra trên màn hình, đột nhiên hai đầu lông mày thanh tú nhíu chặt lại.
“Alo.” Anh nhận điện, âm thanh lạnh lùng, nghe bên kia nói vài câu, chỉ thấy lông mày anh nhíu chặt hơn.
Chờ anh cúp điện thoại, Lệ Tử Xuyến hỏi: “Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Trong nháy mắt Cố Khinh Châu đã xuất thần, nghe được giọng nói mới ngước lên nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của cô, chốc lát, anh nhẹ nhàng gật đầu: “Bệnh tình của cậu tôi đang nguy kịch, hiện tại phải chuẩn bị cấp cứu.”
Nhịp tim Lệ Tử Xuyến đập chậm một nhịp: “Vậy chúng ta nhanh chóng tới bệnh viện!”
“Em...” Anh có chút kiêng dè.
“Đừng để ý, chúng ta bắt xe đến bệnh viện trước, còn lại chờ lát nữa hẵng nói.”
Cố Khinh Châu gật gật đầu.
Rất nhanh, bọn họ đã bắt được xe.
Sau khi Cố Khinh Châu nói địa chỉ cho tài xế thì liền trầm mặc.
Bầu không khí vừa mới nhẹ nhõm đã sớm không còn, Lệ Tử Xuyến nhìn anh có vẻ hơi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cho dù ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nhất định sẽ rất lo lắng?
Trên đường không bị kẹt xe, sau hai mươi phút, cuối cùng xe taxi cũng đến bệnh viện.
Cố Khinh Châu không biết đã thuyết phục y tá như thế nào, cuối cùng gửi hành lý ở chỗ xem bệnh của bệnh viện, Lệ Tử Xuyến vẫn luôn đi theo anh, hai người vào thang máy đến phòng giải phẫu.
Bước chân Cố Khinh Châu vẫn luôn bình ổn, duy chỉ có lúc thang máy mở ra, mới thấy anh vô thức tăng tốc độ, để lộ ra sự vội vàng.
Đèn phòng phẫu thuật sáng rực, Lệ Tử Xuyến thấy hai mẹ con ngồi trên hành lang, Cố Khinh Châu nhanh chân bước về phía bọn họ.
“Sao rồi?”
Nghe được âm thanh, đứa bé gái ngẩng đầu lên trước, bộ dáng giống như mười lăm mười sáu tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, trên người còn mặc đồng phục. Lúc nhìn thấy Cố Khinh Châu, vành mắt đỏ ửng của cô bé trong nháy mắt lại chảy nước mắt.
Lúc này, người phụ nữ bên cạnh cô bé đứng lên: “Khinh Châu, cuối cùng cháu cũng tới, bệnh tình của cậu cháu lại chuyển biến xấu, vừa mới đưa vào phòng phẫu thuật...”
Cố Khinh Châu gật gật đầu, nhìn cửa phòng giải phẫu đóng chặt, dường như muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ vỗ vỗ bả vai cô bé.
Lệ Tử Xuyến bước nhẹ, đi tới cạnh anh, dịu dàng nói: “Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Thân thể của anh hơi chấn động một chút, ánh mắt mười phần chậm chạp, lại có mười phần nóng rực đối mặt với cô.
Lệ Tử Xuyến hiểu, điều anh muốn nói, chắc là câu này. Chỉ là làm khoa học quá lâu khiến người đàn ông này trở nên nghiêm khắc hơn, anh không cách nào bảo đảm mọi chuyện, cho nên tuyệt đối sẽ không dễ dàng hứa hẹn.
Hơn nữa, ngôn từ của anh cũng không tốt.
Anh không nói nên lời, cô lại đơn giản đi tới, không phải để an ủi hai mẹ con, mà chính là hy vọng có thể an ủi anh.
Cách hai mẹ con hai hàng ghế, Cố Khinh Châu ngồi xuống, Lệ Tử Xuyến cũng ngồi cạnh anh.
Cả người Cố Khinh Châu lạnh lẽo, hơi khom người, cánh tay đặt trên đầu gối, hai tay nắm lại một chỗ.
Trầm mặc một lúc, anh mở miệng: “Em về trước đi, không cần chờ ở chỗ này với tôi.”
Lệ Tử Xuyến lắc đầu: “Trở về cũng không có việc gì, ngược lại còn lo cho anh hơn, còn không bằng chờ cùng anh. Chí ít, tôi muốn thấy cậu anh bình an vô sự.”
Cố Khinh Châu không nói tiếp, có lẽ là ứng phó qua loa, cũng có lẽ là hiểu rõ tính cố chấp của cô.
Bốn người lại lâm vào yên tĩnh đến phát hoảng.
Lệ Tử Xuyến nhìn anh, nhớ tới anh từng nói qua, người nhà của anh không có nhiều, người yêu anh càng ít hơn. Lúc này, ở trong lòng cô cầu nguyện, nhất định cậu của anh phải vượt qua gian nan, đừng cướp thêm người thân vốn đã không nhiều của anh nữa.