Tình Cảm Của Em Là Gì Vậy Anh? Dịch Dương Thiên Tỉ

Chương 7: Chợ đêm




nụ cười đọc trên môi cô ko dứt. cô đang được đi chơi với thần tượng của mk và quan trọng hơn nữa là cô được thần tượng của mk cùng đi xe đạp đôi...........aaaaaaaaaaaaa. nếu nó mãi như thế thì tốt biết bao, cô thầm suy nghĩ.

Nhờ tài hóa trang của cô mà các anh ko bị nhận ra. mọi người vui chơi vui vẻ, bỏ đằng sau những gánh nặng........... Cả đám kéo nhau đi chơi công viên Bắc Hải đầu tiên. Đó là sáng kiến của cô và được Nguyên và Khải ủng hộ còn anh ko nói gì. Cô nhanh kéo tay anh vào trong, không có khoảng cách giữa thần tượng và fan hiện hữu ở đây.

Công viên Bắc Hải là ốc đảo xanh tĩnh lặng giữa lòng thành phố Bắc Kinh với nhiều bóng cây xanh. cô đi tham quan những khoảng vườn hoa tam giác mạch. mùi hương hoa làm cho người ta cảm thấy thật dễ chịu biết bao. Thoát khỏi thiên đường, cô cùng các anh đi chơi trên phố. Có vẻ như tài hóa trang của cô đã che mắt được mọi người.

Cơn gió dịu nhẹ đầu mùa đông, nó quét xuống mặt đường tinh nghịch, rung rinh những chiếc lá trên cành. Mặt trời đã dần khuất, chỉ còn những tia nắng yếu ớt của buổi chiều tà cố bám níu lấy cái thế giới chẳng muốn rời. Cô và anh đạp trên những chiếc lá nhuộm màu thu vàng dưới đất, một tay dắt chiếc xe đạp, cô cúi xuống nhìn chân cô và anh đi trên đường, đếm từng bước một, khuôn mặt ko che dấu được nụ cười thường trực trên môi.cả hai theo đuổi vùng trời riêng của mình nhưng lại cùng suy nghĩ về người bên cạnh. Bóng cô và anh ngả về phía sau, đan xen vào nhau, một khung cảnh bình yên, tĩnh lặng nhưng thật lãng mạn.

Nếu thời gian có thể ngưng đọng, con tim luôn lỗi nhịp khi nhìn thấy nhau thì.............................................................................................

Mắt anh hướng về phía trước sắp xếp lại những mảnh ghép kí ức đã như phai nhòa theo thời gian mà không tránh khỏi thở dài,rồi liếc sang phía cô. Dưới những tia nắng hoe vàng, cô đứng cạnh anh. Đôi môi cánh đào mấp máy, anh thắc mắc cô đang đếm gì vậy mà có thể chăm chú đến vậy. Những sợi tóc mai tinh nghịch rủ xuống khuôn mặt cô. Mặc dù đã hóa trang nhưng anh như nhìn thấu nó, nhìn được khuôn mặt thật dưới lớp kem đen là làn da trắng....dưới gọng kính to là đôi mắt đen nháy........trong chiếc mũ nhỏ là mái tóc dài đã được cuốn gọn......Dưới lớp quần áo rộng thùng thình là cơ thể nhỏ nhắn.......Rồi chiếc vòng cổ cỏ bốn lá sáng lấp lánh đeo trên cổ cô thu hút sự chú ý của anh..... Cô có vẻ rất quý trọng nó. Bỗng giật mk, tại sao anh lại nhiều chuyện đến vậy, lại quan tâm đến một người con gái gặp anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, người con gái anh ko biết rõ vậy. Nhưng ở cô có sự thân thuộc từ lần đầu gặp mặt. Từ cái nháy mắt tinh nghịch, từ thanh âm cao vút, từ chiếc răng khểnh, từ má lúm đồng tiền như một điều hiển nhiên hiện hữu trong anh. từ khi đâm vào cô ở phố hôm nọ, hình ảnh của cô như một điều bí mật, một dấu chấm hỏi to đùng không có sự giải đáp trong anh, liệu một lần nữa anh đã...... phải chăng đó là tình yêu sét đánh....không anh ko thể cho việc này kéo dài được hơn.

Sợ một lần nữa phải yêu.....

Sợ phải mệt mỏi ưu phiền một lần nữa....

Sợ phải bồn chồn lo lắng một lần nữa.........

Sợ cảm giác nhớ nhung một lần nữa....

Và sợ....sẽ vụt mất nhau trong biển người đông đúc này......

HÙ!!!!! Hai tên tiểu yêu vụt qua trước mặt 2 người. Nguyên dang rộng hai tay ngồi sau yên Khải hí hửng trêu đùa, còn Khải thì phải gồng mk lên đạp xe trách móc:

- nè!! về ăn kiêng đi, béo như heo vậy, đèo sao nổi.... hai người kia đi nhanh lên. _Anh lúc này đã thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man về cô. Cô cũng giật mk ngước lên mỉm cười tươi rồi giục:

- thiên ca, mau đuổi theo họ thôi. _Cô kéo kéo vạt áo anh. Anh dừng lại, hất cằm về phía sau ý bảo cô ngồi lên. Cô nhảy hẳn lên. Anh bật cười vì hành động của cô. Cô đơ ra vài giây, là một nụ cười vui vẻ..... không vướng bụi trần.....không mang lo âu, mệt mỏi....... cô cx tít mắt. Anh ngồi lên yên đạp đi. Cô mỉm cười hạnh phúc, một nụ cười thực sự, không cố gồng mk gượng ép..... Nhìn tấm lưng dài, bờ vai rộng của anh cô khẽ rung động. Nó thật thân thuộc biết bao. Đưa tay chạm nhẹ vào, anh vẫn đi xe chầm chậm không biết sự động chạm nhỏ này.

***********************************************************

Những chiếc đèn lồng sáng đủ màu treo trên sợi dây. Nổi bật trên vùng trời màu đen.

- Ăn cái này đi_ Cô vẻ mặt hồ hởi chỉ vào những chiếc hồ lô to nói. Nguyên đồng tình:

- Phải đó.

Khải lắc đầu bó tay trước hai con heo ăn tham này:

- Nè, hai đứa bao tử thủng à. Ăn bao nhiêu rồi!?!? _Nguyên cười tươi nịnh:

- Chưa đủ mà. Khải đẹp zai ko keo kiệt nhỉ?

Cô thè lưỡi, anh đứng trầm ngâm nãy giờ, nhìn thấy thì tim bỗng lỗi nhịp. Nhìn cô trân trân. Cảm nhận được ánh mắt của ai đó nhìn mình, cô xoay người lại. Sau cô là anh đang nhìn cô, ánh mắt che dấu tâm trạng cô ko đọc thấu được, cả hai nhìn nhau, ko một lời nói..... Cô cảm thấy ngại liền chạy đến chỗ anh:

- nè, nhìn gì kĩ vậy, mặt em dính gì à?

Vừa nói cô vừa kiễng chân đưa khuôn mặt của mình sát anh, đôi mắt khó hiểu. Vì hành động này của cô, má anh đợt nhiên hơi đỏ nóng ran vội kéo tay cô:

- đi... ăn hồ lô nào.

- Ơ... từ từ_ Cô bước nhanh đến phía xe bán hồ lô, Nguyên và Khải cũng đang ở đó. Trên tay Nguyên là hai cây hồ lô to, ánh mắt không dấu nổi niềm vui sướng. Khải đang tính tiền. Cô cười trừ nhảy chân sáo đến:

- chú à, cho cháu một cây nha. cô dành tặng cho người đàn ông trững trạc một nụ cười. Người bán hàng vui vẻ:

- đây của cháu_đưa cho cô một cây hồ lô. Cô quay ra, thấy anh đang ngó nghiêng, chạy đến kéo đi:

- anh không ăn à?_ Vừa đi cô vừa hỏi, dơ dơ lên.

- Không._Anh trả lời lạnh nhạt, cô thoáng buồn. Chợt nhét vào miệng anh kẹo hồ lô, mỉm cười chờ đợi. Anh bất ngờ, không phản ứng kịp, đành ăn cho hết. Vị ngọt lan tỏa vào miệng anh cùng ánh mắt chờ đợi của cô. Hay có thể nói vị ngọt đó đã lan tỏa xuống tim anh rồi.

- ukm... cx ngon đó. Anh ngượng nghịu trả lời, cô cười tươi ăn nốt. Nguyên nhảy bồ vào:

- delicious_ Mồm ngậm hồ lô và phun ra tiếng anh, nghe lạc nhịp làm cả đám cười nắc nẻ, đến cả Thiên cao lãnh cx phải quay đi cười. Nguyên mặt đen như đít nồi. Cô xua tay:

- Được rồi.... không cười nữa...._Nhưng cô không ngăn được đành ôm bụng cười, Nguyên tức khí hứ một phát rôi ngoáy mông đi thẳng. Khải chạy theo. Cô nhìn thấy một cái chìa khóa hình con gấu được đặt trong lồng kính thì tỏ ra thích thú. Đặt bàn tay lên tấm kính, đôi môi cười.

- Tử Tử. Nhanh lên. _Tuấn Khải đi đằng trước ngoái lại nhắc nhở. Cô quay qua nhìn anh rồi quay lại nhìn con gấu nhỏ, đành đứng lên chạy theo. Chợ đêm ở đây thật đẹp. Nó không được xa hoa, bày bán những đồ đắt tiền như những siêu thị, cửa hàng cô đi mua. Ở đây bày bàn những món đồ giản dị, được làm bằng thủ công. Những cửa hàng xếp cạnh nhau. Dưới ánh trăng sáng, mọi thứ lung linh. Nhiều người qua lại nhộn nhịp. Khi là một gia đình, khi là cặp tình nhân. Từng giây phút trôi qua nhẹ nhàng, như làm chậm lại nhịp sống thường ngày. Mọi người đến đây không chỉ mua đùa, mọi người đến đây để tìm giây phút yên bình nơi thành phố bon chen.

Cô đảo mắt nhìn loanh quanh, vô tình đâm sầm vào ai đó. Cô ngã nhào xuống đất. Cảm giác đau nhức ở cổ chân xâm chiếm khiến cô nhăn mặt rên khẽ:

- ai da.... đau_ Sờ đến mắt cá chân nắn bóp, đau nhức, cô đã trẹo chân rồi. Ngước nhìn lên. TRước mắt cô là một đám thanh niên, ăn mặc phong cách. Bấm khuyên, nhuộm tóc. Người đâm vào cô là một tên con trai cao ráo, khuôn mặt hiện rõ chữ: ĐỂU. Hắn nhếch mép khinh bỉ:

- cô em à, đi chơi với tụi anh không_ Nói xong cả đám ô hợp sau cười rộ lên. Cô bắn ánh mắt khinh bỉ đến, giọng lạnh tanh:

- cút ra khỏi tầm mắt của tôi._Anh ta có vẻ ngạc nhiên, rồi khom người xuống ngồi trước mặt cô, đưa tay lên nâng cằm cô:

- cô em gì mà dữ dằn vậy.

- Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra khỏi tôi_ Cô trừng mắt cứng miệng. Nếu không phải bị trẹo chân thì cái đam ô hợp này không phải đối thủ của cô. Nhưng sự thật bây giờ thì.... Đảo mắt một vòng tìm kiếm bóng dáng anh, Khải và Nguyên nhưng không thấy ai. Mọi người đi lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Bất lực hoàn toàn. Bỗng:

- Bỏ cô ấy ra_ giọng anh vang lên phía sau cô. Là anh, anh đút tay vào túi quần, khuôn mặt không chút biểu cảm. Đi về phía cô, kéo tay cô đứng dậy, bị bất ngờ cô kêu:

- đau..._Anh nhăn mặt nhìn đôi chân trái của cô, người cô đâm phải lên tiếng:

- anh hùng cứu mĩ nhân à_ Anh ta cười khà khà, tia nhìn có nguy hiểm.

- Bọn bay. lê_. Anh ta phất tay, đám ô hợp rút từ trong người ra nào là gậy gộc, dao lao đến. Anh đưa cô ra phía sau người anh. Lao đến. cô nhìn theo:

- Cẩn thận. Những cú bay người, đá, đấm chuẩn xác. Chỉ năm phút, đã tiêu diệt gần hết. Còn tầm 10 đứa. Anh thấm mệt, vẫn cố lao đến đánh tiếp, từng người một gục ngã, tên đầu xỏ lo lắng, rút trong người ra một con dao con lao đến. chiếc dao đến điểm nó cần đến.

- Phập...........................................