Tình Cảm Của Em Là Gì Vậy Anh? Dịch Dương Thiên Tỉ

Chương 17: Anh hờn




ní hảo ^^____________________________________________________________________________________________________________________________________________

Anh lúc này ở trên phòng. Tức khi ở dưới nhà phát ra những tiếng ns rôm rả. Sự hiện diện của anh trong căn nhà như không. Tưởng tưởng lại cảnh của cô và Hán Giang mà lòng anh dâng lên một cảm giác tức tối khó tả. "Ny của cô" trong đầu anh lập đi lập lại trong đầu khiến trái tim kia, nhói lên từng hồi. Đặt tay mk lên tim, cảm nhận. Chẳng nhẽ, thứ tình cảm của mk là tình yêu s? Có thể s? Cười chua sót. Kể cả nó là tình yêu thì s? cô là hoa đã có chủ r. Khuôn mặt anh đau đớn. Chùm chăn, anh cố xua tan cảm giác đó.

______________________________________________________________________________________________________________________________________________

Cả đám đg ăn ở trong phòng ăn. Trên bàn là một đống thức ăn do Mạn Ngọc nấu để chiêu đãi Hán Giang. Khuôn mặt Hán Giang vui vẻ, ns hết chuyện này đến chuyện khác. Cứ gợi lại quá khứ của 3 cô. cả 3 cô đều cúi mặt lắng nghe. Nguyên vs Khải thì cười lăn cười bò. Trích đoạn:

- Các em không biết đâu. Hồi bé á. Bé Min ( tức là Mạn Ngọc) tầm 3 tuổi thôi. Nhìn mặt ngu ngơ hết ns. Anh đg tắm mà nó chui vào đòi tắm cùng. Thông cảm, thời đấy ngu ngơ có biết gì đâu. Nó chỉ chỉ vào "trym" của anh mà rằng: Ka ka, đó là gì vậy? Vs khuôn mặt ngây thơ hết sức ns của bé Min, anh không nỡ nhuộm một màu đen tối vào óc nó cho nên anh ns: "đó là hỏa lưc đấy". Nó a một tiếng r nó lại hỏi:" ơ thế đi tắm, đi ngủ, đi VS anh cx mang hỏa lực đi à? " Anh gật gật đầu. Hai đứa biết tiếp theo như nào không_ Khải và Nguyên chăm chú nghe mà bật cười vì cái "hỏa lực" của Hán Giang. Cùng lắc đầu. Cô thì cười nham hiểm, Trương Nhi thì thích thú nghe Hán Giang ns tiếp. Mạn Ngọc dấu tức trong lòng, trừng mắt nhìn Hán Giang.

- e hèm. Nghe tiếp này. Hôm sau, anh ra sau vườn thấy bé Min đg nghịch cát, anh chạy đến, thấy nó đút cát vào hay cái túi nhỏ hình tròn, đặt sát nhau, ở giữa là củ cà rốt hình như Min chôm đc trong nhà bếp, nó chỏ chỏ vào: "ka ka, em cx có hỏa lực như anh nhưng sao không gắn vào người đc á. " còn kế tiếp thì tự suy diễn nhé.

Hán Giang dừng chuyện, cả đám ôm nhau cười. Nguyên và Khải bò hẳn xuống sàn nhà nằm lê lết. Cô và Trương Nhi thì cố nín cười nhìn chằm chằm vào Mạn Ngọc như có ý: "bọn t không ngờ m lại, chậc chậc". Mạn Ngọc nhịn không đc rượt đuổi Hán Giang khắp nhà.

Cô bất giác giật mình vì để quên anh rồi. Anh không xuống ăn tối cùng.

Cô vào bếp lấy ít cháo trong nồi hâm nóng lại cho ra bát rồi mang lên phòng của anh. Đứng trước cửa phòng. Cô một tay bê khay cháo, một tay vặn nắm cửa đi vào, chỉ thông báo vs anh:

- em vào đây_ Từ bao giờ cô tự cho mk quyền vào phòng anh tự do.Anh nằm quay lưng về phía cửa. Chăn đắp hờ. Cô đặt khay cháo xuống đến cạnh anh lay nhẹ người anh:

- dậy ăn cháo còn uống thuốc đi anh_Anh nghe thấy tiếng cười đùa dưới nhà mà không tránh đc sự tức giận. Mọi người nỡ lòng bỏ rơi một ng còn ốm như anh như này. Hờn như trẻ con, anh ns:

- thôi anh không ăn đâu, em xuống chs vs mọi người đi_Cô trố mắt ngạc nhiên nhìn a O.O " cái gì đây, anh trẻ con dữ vậy". Cô nhìn anh vậy lm anh càng khó chịu.Nhìn bát cháo trên tay cô anh nuốt nước bọt cái "ực" nhưng vẫn tỏ ra kiểu "anh không quan tâm, k đói".

Cô bỗng dưng bật cười, hạ dọng năn nỉ:

- " thôi anh ăn đi mà. Em đã mất công nấu cho anh đấy. Rất quan tâm nha." _ Liếc bát cháo rồi lại nhìn cô đang chắp hai tay lại luôn miệng xin lỗi, anh giả vờ còn hờn:

- "Được, là do em hối lối đó nha" _ Không chờ cô ns tiếp anh rướn người đến bên cạnh cô lấy bát cháo múc ăn

Cô xững người. Anh vs cô vừa rất gần. Hơi thở của anh phả vào cổ cô khiến cô hơi ngứa. Mùi hương nam tính quấn lấy anh còn vương vấn không khí quanh cô. Cô hô hấp có phần khó khăn hơn. Thứ đồ chơi bốn ngăn trong ngực đang đập kêu gào như: " cho tôi ra ngoài".

Nhìn cô tha thẩn, anh hỏi vu vơ:

- cái anh Hán Giang kia vẫn còn ở đây à?_ bừng tĩnh, tiêu hóa vấn đề xong cô trả lời:

- ukm....anh ấy đg ở dưới nhà_ sao tự dưng anh ghét cái giọng cô thế nhỉ, ngọt lịm khi nhắc đến người con zai nhận là bạn trai cô. "Anh ấy" cơ! Tâm trạng chợt chùng xuống. Anh nhìn cô, cô ns nhẹ, ấp úng:

- thực ra...ukm...ukm... Hán Giang anh ấy là anh họ em _ anh chăm chú nghe đến tên Hán Giang mà muốn đạp đổ hết đồ trong tầm mắt mk nhưng vế sau câu ns của cô sao anh lại chợt thấy tâm trạng mk đi lên thế nhỉ. Không phải bạn trai cô ấy. Anh suy nghĩ mà lòng nở hoa. Giật mk vì đâu có gì liên quan đến mk. Anh vờ không quan tâm:

- thế à. _ cô nhìn anh. Lúc nãy còn ngờ rằng anh ghen nhưng chỉ là cô ngộ nhận mà thôi. Nhói! Đau quá. Cô tự chấn tĩnh mk. Như một tảng đá lớn đè trong lòng cô. Hơi thở trút ra. Nhìn anh k ns cô quay ng đi ra thẳng khỏi cửa.

Anh cx k chú ý vì đg lâng lâng.

________________________________________

Bõm... thân hình tràn đầy sức xuân ẩn hiện trong bồn tắm đầy cánh hồng trên mặt nước. Làn da trắng nõn nổi bật. mái tóc búi cao. Hơi nước bao trùm phòng tắm mờ ảo.

Cô nằm trong bồn tắm thư giãn. Sau khi đi về từ phòng anh, cô về thẳng phòng vào phòng tắm.

Tâm tình cô như hơi nước giải tỏa theo từng làn hơi nước. Khép đôi mi vào, ngân nga vài khúc nhạc tự chế. Nhìn vào chiếc gương, trong gương phản chiếu một cô gái vs dáng người đày đặn, khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần. Hai má phớt hồng.

*

*

*

*

____________________________________________________________________________________________________

Ở một căn biệt thự khác. Trong căn phòng nhỏ, hai cô gái. Một người ngồi trên ghế xoay lưng lại, k nhìn cô gái kia, nói chuyện:

- Có chuyện đó nữa sao?_ Cô gái kia quỳ dưới đất, ngẩng mặt lên trả lời:

- vâng, có chuyện đó._ Cô gái ngồi trên ghế, rút một điếu thuốc trong bao ra, dơ dơ điếu thuốc, người con gái quỳ hiểu ý, lấy trong túi áo ra cái bật lửa.

Cạch......Phụt.

Sau đó là làn khói mờ. Cô gái ngồi trên ghế nhả từ từ khói ra. Khuôn mặt xinh đẹp, đôi moi khẽ nhếch lên. Cô gái kia vẫn quỳ gối, e dè hỏi:

- vậy....cj định sử nó như thế nào? Hay......

- Kệ nó đi chưa đến lúc...nó còn ve vởn Thiên Thiên của cj thì chỉ có nước chết mà thôi_ Chưa đợi cô gái quỳ dưới đất kia lên tiếng, cô gái ngồi đã ngắt lời, sau đó là một giọng cười to:

- hahahahahahahahahahahahahahaha......... anh chỉ có thể là của em thôi Dịch Dương Thiên Tỉ à!!

______________________________________________________________________________________________________________

oáp oáp ~~~~~

ukm...... cả đám ngái ngủ đứng trong bếp. Trương Nhi dụi dụi mắt. Nguyên quần áo xộc xệch. Thiên hơi mất hình tượng chút vs mái tóc rối bung. Cô thì cứ dựa dựa vào người Hán Giang, coi Hán Giang là gấu bông. ( hôm qua vì nghịch nhau khuya quá, lười lái xe về nên Hán Giang ngủ luôn ở đây).

- Trời à, sao gọi dậy sớm quá vậy! _ Cô mắt nhắm mắt mở trách móc

- Thương cục cưng quá à. Thôi hai anh em mình đi ngủ tiếp vậy_ Hán Giang dở giọng dỗ ngọt. Kéo cô đi đến cầu thang rồi thì một giọng ns man rợn:

- đứng lại cho em_ Mạn Ngọc. Hán Giang nuốt nước bọt quay lại cười hề hề lại kéo cô về đứng cùng cả đám. Chuyện có hơi lạ đó là hôm nay Mạn Ngọc và Khải bỗng dưng cùng nhau chuẩn bị bữa sáng. Hai người tự nấu trong bếp và bây giờ đang dọn thức ăn ra bàn. Cả một đống đồ ăn thơm phức. Trương Nhi ngái ngủ:

- Hôm nay dở chứng à?

- Người ta vừa nết na, vừa giỏi nấu ăn thế kia, chậc chậc nhìn cô mà xem.....haizzz_ Nguyên nhìn thấy thức ăn là vội lấy lòng đầu bếp. Không kiêng nể gì hạ thấp Trương Nhi.

- kệ tôi, ảnh hưởng gì đến anh._ Trương Nhi ns lại.

- cô.....

bala

bala

bala

- im_anh bây giờ mới lên tiếng. Sáng sớm ngày nghỉ mà đã bị làm phiền, đã thế lại òn bắt gặp cảnh cô vs Hán Giang nữa, tức sẵn rồi nên không nhịn được. Sát khí tỏa ra từ người anh làm mọi người sởn gai ốc. Cô giật mk đứng thẳng người.

_

_

__

Hết r chúc mn tối hảo a~

Mon đi đây bye bye