Tình Cảm Của Em Là Gì Vậy Anh? Dịch Dương Thiên Tỉ

Chương 16: Tôi là bạn trai cô ấy




RẦM!!!!

Cô vì lo cho anh quá nên không thèm mở cửa mà đạp tung nó ra không suy nghĩ. Gọi to tên anh:

- Thiên à! anh đâu rồi. Dì Vương ơi!_không thấy tiếng đáp trả cô vội phóng lên phòng của anh. Cô cx đạp tung cánh cửa phòng anh. Ôi không. Anh đang nằm trên giường. Khuôn mặt ccos vẻ nhợt nhạt, nhăn mặt vì tiếng ồn. Trông anh đau đớn mà trong cô bỗng giâng lên một cảm giác sót sa khó ta. Cô sà luôn vào người anh.

- á á á á! sao người anh nóng vậy. Thiên à?_Cô chạm vào khoảng da thịt anh, nóng hổi, nỗi sợ dâng cao lên. Cứ lắc cho ảnh tỉnh nhưng anh chỉ nhăn mặt không có ý định gì là tỉnh dậy. Vén tóc mái lên, áp trán mình vào anh, cô càm nhận được sức nóng đang bao trùm.Anh đang mê sản. Cô chạy đi tìm nhiệt kế rồi đo. Nhiệt kế chỉ 40 độ C làm cô sửng sốt. Với tình trạng này thì cô chưa bao giờ gặp phải biết làm gì bây giờ? Cô tự đặt câu hỏi rồi rút điện thoại ra tra.

Cô bưng một chậu nước lạnh đến cạnh anh. Dùng khăn thấm nước rồi đắp lên trán anh, cứ liên tục như vậy khoảng một tiếng thì người anh cx dần hạ sốt.cô lại đo nhiệt độ cho anh, 38 độ C. May mà giảm được. Cô trút hơi thở nặng nề ra. Nhìn anh chăm chú. Anh đang ngủ ngon, không mê sản ns mớ nữa. Chiếc khăn lạnh vẫn ngự trị trên trán anh. Bây giờ phải đi nấu cháo. May mà cô cx biết nấu cháo hành không thì..................

Sau một hồi loay hoay, nêm, nếm, cho gia vị, đồ vào một cái nồi thì đã hoàn thiện được tác phẩm của mình. Cô nấu cháo nhạt vì bệnh nhân không nên ăn mặn. Tô cháo có màu trắng tinh của hạt gạo, lắc rắc những cánh hành và thơm phức, nóng hổi đang tỏa khói trên tay cô.

cô gọi anh dậy.

- ukm..........ukm....._anh khó chịu mở mắt. Khung cảnh hiện dần từ mờ mờ đến rõ thực. Anh đang ở trong phòng anh. Đưa tay lên gõ vào đầu vì có phần hơi ong ong. Nhìn người con gái trước mặt không khỏi thắc mắc:

- Tử Di không phải em đi học r à?

- "em lo cho anh nên đã đi về" cô trả lời anh.

- Lo cho anh? _ Anh đặt câu nghi vấn.Cô gật đầu khẳng định. Anh lại nhìn bát cháo. Cô cx theo hướng đó nhìn, bất chợt mỉm cười:

- có vẻ anh đói rồi hay ăn cháo đi. Anh đang ốm nên ăn cháo_Nói rồi cô đưa thìa cháo lên gần đôi môi anh. Anh né đi, đưa tay định lấy thìa cháo thì bị cô rút lại. Sớm biết ý anh, cô ương ngạnh lắc đầu:

- anh còn yếu. Để em bón cho.

- không cần. Anh có thể tự ăn_Anh từ chối thẳng thừng làm cô hơi khó chịu. Nét thất vọng lướt qua khuôn mặt cô nhưng nhanh chóng đi:

- Nhưng...... anh hồi trước cx bón em ăn mà, có đi có lại thôi_Nhìn vẻ cương ngạnh trên mặt cô, anh bất lực thở dài:

- được_anh há mồm thật to cho thìa cháo tiến sâu vào lãnh địa khoang miệng của anh, cô cười tươi ns nhỏ "ngoan ngoãn từ đầu đỡ mất công k?"Anh không nghe rõ hỏi lại:

- em vừa ns gì anh nghe k có rõ?_Anh đã nghe cô ns nhưng vẫn cố tình hỏi lại để trêu cô. Cô vội xua tay không có lm anh cười trong lòng. "một cô gái khá là thú vị" anh suy nghĩ vậy. Cứ vẩn vơ r đến khi cô đã cho anh ăn hết cháo. Cốc nước và thuốc trong tay cô đang ở trước mặt anh, anh k để ý, cô nhắc:

- nè, thuốc đó, uống đi cho mau khỏi_lời ns mg một chút gì đó lo lắng, ân cần mà cx có giỗi hờn khi anh lm lơ cô. Vô thức đưa tay ra đón và uống thuốc. Khi cánh cửa đc khép lại là lúc anh sực tỉnh, tự gõ vào đầu mk.

Nằm xuống giường, đôi mắt anh khép lại. Anh mơ một giấc mơ cũ, đã nhiều lần như vậy, một giấc mơ có vui có buồn, nhẹ nhàng. Một bé gái và một bé trai đùa vui ở cánh đồng nhỏ. Hai đứa rượt đuổi nhau, tiếng cười vang vọng. Mờ dần, mờ dần r đến cảnh cô bé gạt nước mắt quay người bước đi. Cô bé cầm tay ba bước lên chiếc ô tô đen, lao vút đi. Thẳm sâu trong đôi mắt bé trai là một nỗi buồn khó tả. Sự đau đớn, tiếc nuối, níu kéo quấn lại vs nhau và một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cậu bé. Quay người bước đi, dáng vẻ cô độc bị hoàng hôn bao trùm.

____________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Kính coong, kính coong!! Kính coong! Chuông cửa nhà anh vang lên, đánh thức con người ngủ trên giường. Khó nhọc mở đôi mắt. Nhìn xung quanh anh thắc mắc tại sao cô không ra mở cửa. Đeo đôi dép đi trong nhà vào. Có chút khó nhọc đi xuống cầu thang.

Với tay mở cửa, lập tức một bóng đen vút vào, xẹt qua người anh như một cơn gió màu sắc. Ngạc nhiên bao trùm lấy người anh. giữ cho mk bình tĩnh anh xoay người nhìn con người trước mặt.

Một người con trai vs mái tóc hạt dẻ, trên trán dính vài sợi tóc nhỏ vì mồ hôi. Dáng người cao lớn, tầm 1m75. Nước da trắng nõn như con gái. Đôi mắt màu hổ phách đang ánh lên chút nghi ngờ cùng vs thắc mắ, đôi môi nhỏ hơi đỏ mấp máy. Chuẩn bad boy.

Anh lịch sự lên tiếng:

- xin hỏi anh tìm ai?_Anh chàng kia định ns, đôi môi mấp máy thì bỗng cô đi xuống. Cô mặc một bộ quần áo hello kitty. tay đang bận bịu vs chiếc khăn để lau mái tóc. Mái tóc màu đen rỏ từng giọt nước nhỏ xuống khuôn mặt kia. Nhìn cô vô cùng đáng yêu nha. Anh không nhịn đc nhìn cô chăm chú.

ánh mắt cô dừng lại trên người anh chàng kia r có tia sáng vụt qua đôi mắt ấy. Anh chàng kia cx vậy. Hai đôi mắt nhìn nhau chăm chú. Anh nhìn mà có chút khó chịu. Ai mà nhìn vào chắc nghĩ là tình tay ba mất. cô vụt từ cầu thang bay tới người con trai kia, không kiêng nể nhảy bổ vào. Hai tay choàng lên cổ. Đôi chân không vừa mà quấn lấy hai chân anh kia. Nhìn một cô nàng bé nhỏ "đánh đu" trên một chàng trai cao lớn rất ư là buồn cười. Không dừng ở đó, cô cọ cọ mặt vào khuôn ngực săn chắc của anh chàng, nũng nịu:

- Hán Giang à! lâu lắm ms gặp anh, nhớ anh chết được_Anh chàng không phản kháng còn rất "thâm tình" ôm lại cô. Chứng kiến cảnh này. Anh mắt chữ A, mồm chữ O. Trong lòng dậy lên cảm giác khó chịu. Có gì đó ngẹn ở trong lòng. Anh e hèm hai tiếng. Anh chàng pt ý gỡ cô ra trách móc:

- Mon à, bỏ anh ra cái coi. Nhìn em đánh đu trên anh thế này, người ta cười chết_giọng ns ôn nhu lạ thường. Cô cười hỳ hỳ, biện minh:

- tại nhớ anh quá đó.

- ờ. nhớ thg anh này mà k pt đến gặp còn cắm chốt ở đây hen_Anh ăn bơ quá nhiều. Trong lòng tức k tả siết. Nghiến răng kèn kẹt anh nhắc:

- Tử Di_Cô giật mk. Quên mất sự hiện diện của anh. Quay ng ns:

- a. xin lỗi anh. Đây là Hán Giang, là...........

- bạn trai cô ấy_k đợi cô ns hết, Hán Giang đã nhảy bổ vào. Cô đưa ánh mắt oan thán vứt cho anh, đg định giải thích thì anh quay ng, k có ý định chào hỏi mà bước lên phòng. Cô ngơ ngác nhìn bóng lưng anh, miệng cứ mấp máy:"đó là anh họ em".

Quay qua nhìn Hán Giang bằng ánh mắt không không hề thiện cảm:

- Sao anh ns vậy hử?_Anh chỉ cười trừ. Trong mắt hiện lên tia ranh mãnh. Nhanh nhẹn bám lấy tay cô, đung đưa vẻ mặt rất chi là ngây thơ, Hán Giang nịnh nọt:

-Mon xinh, Mon đẹp, anh xin lỗi mừ

-hứ, Diệp Hán Giang anh mà cx pt xl cơ_Cô lm mặt hờn. Bỗng cánh cửa bật mở. Đám loi choi đã về. Nguyên và Khải ngạc nhiên há hốc mồm, Trương Nhi và Mạn Ngọc ù vào bám lấy cánh tay Hán Giang. Khung cảnh rất ư là bựa.

Một người con trai hai tay hai chân bị lm vật đánh đu của hai cô gái.Khải và Nguyên đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Khuôn mặt biến sâc theo từng hoạt động của Mạn Ngọc và Trương Nhi.Trương Nhi thì k ns j nhưng Mạn Ngọc có vẻ thanh nhã mà sao......Khải đưa tay lên vuốt vuốt mặt. haizzz. Hán Giang khuôn mặt dở khóc dở cười. Giọng ns như vạn nài:

- hai đứa xuống ngay cho anh_Cô một bên ôm bụng cười ngặt nghẽo. Lúc này, nhận thức được sự vô duyên của mk. Mạn Ngọc và Trương Nhi trèo xuống khỏi người Hán Giang. Cô giữ bình tĩnh giải thích cho 2 con nai bên cạnh:

-giới thiệu vs hai người, đây là Hán Giang, là anh họ của em. Là anh nuôi của hai nhỏ

- Chào anh_Hán Giang đưa tay ra chào hỏi vs Nguyên và Khải. Nguyên Khải theo

- Chào anh, tôi là Vương Tuấn Khải

- Chào anh, tôi là Vương Nguyên

- Các anh là bạn của bé Mon, Min, Sin?_ Hán Giang hỏi.

- Mon, Min, Sịn?_ Nguyên thắc mắc.

- Mon là em_ Cô lên tiếng.

- Min là em_ Mạn Ngọc tiếp lời.

cuối cùng là Trương Nhi:- Sin

_à. uk Khải ns.

Chin chào mn Mon đã trở lại. XL vì lâu k đăng truyện. Đầu năm, chúc mn vui vẻ nha. Mon có ngày đầu năm rất vô vị: ăn-ngủ-lướt fb-xem fim-đọc truyện-đăng truyện.

Dù ra chap lâu nhưng mk nhất định KHÔNG DROP TRUYỆN. Ai ủng hộ, nghiền truyện Mon thì comment bên dưới. Mon pt ms có động lực viết truyện.