Convert: ???? Vespertine ????
Edit: Sam
***
Khách sạn Bạc Duyệt tọa lạc tại làng du lịch quốc tế nổi tiếng nhất ở Tây Cương, bao quanh bởi hàng cây bạch dương rậm rạp cùng với lối kiến trúc nhã nhặn và tinh xảo.
Mùa đông vừa ghé thăm, khách sạn hiển nhiên trở thành một tòa lâu đài tuyết trắng, được đứng ở trên ban công ngắm tuyết rơi, ngâm mình trong suối nước nóng thì còn gì bằng.
Trên đường đến khách sạn, cảnh tuyết trắng ngoài đường hấp dẫn cô gái nhỏ Bùi Yên, hai bao tay lông xù xù đặt lên cửa sổ, đôi mắt hạnh như hai quả nho đen nhìn không chớp.
Cô nhóc giật nhẹ ống tay áo bạn trai, ý bảo anh mau xem cảnh đẹp bên ngoài.
Cô sống ở Giang Nam, khi còn bé thường làm bạn với mưa rào, bắt gặp cảnh tượng kinh diễm như thế này quả thực rất xứng với câu: "Thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu"*.
(Hai câu thơ trích từ Thấm viên xuân - Tuyết 沁園春-雪 •
Dịch nghĩa: Nghìn dặm băng ngưng, vạn dặm tuyết rơi)
Tới Tây Cương rồi mới biết mình không thể khinh thường câu thơ tả cảnh của Mao Trạch Đông.
Lâm Dịch Phong mỉm cười, tùy ý để bé con ngắm tuyết ngoài cửa sổ, đến khi khuôn mặt nhỏ sắp chạm vào cửa kính lạnh lẽo anh liền lên tiếng ngăn cản.
Nhắc nhở ba bốn lần không chịu nghe, người đàn ông đặt bàn tay to lên cửa sổ, lòng bàn tay ấm áp bao bọc hai má bảo bối, che chở từng li từng tí.
Hương thơm tỏa ra từ mái tóc cô, phút chốc Lâm Dịch Phong hoảng hốt, một chút niềm thỏa mãn trong lòng không thể tả được.
Kiếp trước muốn đưa cô tới đây, nằm mơ cũng muốn, rốt cuộc nguyện vọng này đã được thực hiện rồi.
- --
Xe dừng ngay trước khách sạn, cô nhóc không còn quấn chặt bạn trai như trước, nhưng vẫn là lão Phật gia đày đọa anh.
Hành lý, ba lô lặt vặt đưa anh xách hết, hai tay vòng qua cánh tay anh chui vào túi áo lông vũ, biến thành mầm non nho nhỏ ủ ấp trong người anh.
Ở đại sảnh chủ yếu là phong cách châu Âu, đèn thủy tinh hoa lệ treo đầy trên trần nhà, lối cách điệu đậm chất xa hoa đập vào mắt cô.
Còn chưa kịp quan sát tỉ mỉ, một tiếng kêu kinh hỉ vang lên.
"Anh Dịch Phong, cuối cùng hai người cũng tới rồi."
Bùi Yên nghe thấy liền quay lại, đối diện là một cô thiếu nữ thanh xuân khoảng 17 - 18 tuổi, bọc mình thành cái bánh chưng, dày hơn so với cả cô nữa.
Lâm Linh phát hiện hai người đang bước qua cửa xoay, cô bé lon ton chạy tới.
Chào hỏi Lâm Dịch Phong xong xuôi, cô bé để ý người con gái bên cạnh anh, hai mắt Lâm Linh tự nhiên phát sáng.
Bùi Yên đứng thẳng người, lén đánh giá thân phận thiếu nữ trước mặt, âm thanh hưng phấn ùa vào tai cô.
"Đây là chị dâu nhỏ sao? Ôi, chị dâu thật xinh đẹp!"
Trước kia, anh họ từng cho cô xem ảnh chị dâu, nhưng khi gặp được Bùi Yên ngoài đời vẫn khiến Lâm Linh không khỏi kinh diễm.
Khuôn mặt trứng ngỗng trắng như tuyết, rất giống tiểu hồ ly nhỏ.
Cô bé là siêu cấp nhan khống, càng xem càng thích, tay nhỏ hận không thể sờ sờ khuôn mặt cô.
Khó trách làm anh họ thần hồn điên đảo.
Cô thiếu nữ nhảy nhót vui vẻ, đôi mắt trong veo nhìn về Bùi Yên không chớp lấy một cái.
Bùi Yên không biết làm thế nào, cầu xin Lâm Dịch Phong giúp đỡ.
"Đây là em họ của anh, gọi Lâm Linh."
Lâm Dịch Phong giới thiệu cho cô gái nhỏ, bắt Lâm Linh đứng sát người cô kéo sang một bên.
"Ai đưa em tới, chẳng phải em không có ngày nghỉ sao?"
"Anh Tống Từ dẫn đấy, em ngồi đợi trong phòng, thấy nhàm chán nên xuống dưới chờ mọi người."
"Anh, hai người mau làm thủ tục nhận phòng đi."
Miệng thì trả lời Lâm Dịch Phong, còn mắt thì nhìn chằm chằm cô gái nhỏ.
Rất đẹp nha....!Muốn cắn một cái lên mặt cô ấy quá!
Tuy da mặt cô hơi dày, nhưng Bùi Yên không quen bị người khác nhìn như vậy.
Cô gái nhỏ oán giận hướng về Lâm Dịch Phong đang đi phía trước.
- - Anh nói không có người nhà tới mà?
- - Người đàn ông nhướng mày, tự họ đi theo, anh cũng không biết.
- - Cô gái nhỏ hờn dỗi, còn người khác nữa sao? Em không đỡ nổi đâu.
- - Lắc đầu trấn an cô nhóc, không có, yên tâm đi.
Bùi Yên nhẹ buông gánh nặng trong lòng, chờ Lâm Dịch Phong xử lý thủ tục, quay đầu nhìn thấy cô bé hồi nãy.
Vốn tuổi hai người không kém bao nhiêu, cô gái nhỏ lại ôn nhu, tính cách hiền lành dễ mến.
Hai mắt Lâm Linh tỏa ra ánh hào quang ngắm idol, hỏi cái gì cũng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đặt ra một mớ câu hỏi ngớ ngẩn.
"Chị dâu, chị và anh họ quen nhau như thế nào?"
"Chị theo đuổi anh ấy hay ngược lại? Em đoán là anh ấy theo đuổi chị..."
Cô bé thì thầm bên tai cô.
"Tính anh ấy rất kỳ quái, thật khổ cho chị.
Nếu chị bị bắt nạt, em sẽ giúp chị gọi bà nội, không ai quản được anh ấy, chỉ có bà nội thôi."
Lâm Linh còn bày vẻ nghiêm túc, muốn gửi số điện thoại bà nội Lâm cho cô.
Ách...!
Bùi Yên bất đắc dĩ đỡ trán, cứ tiếp tục cô sẽ ra mắt trưởng bối mất.
Cô gái nhỏ lảng sang chuyện khác, hỏi tình hình học tập, sở thích, đúng lúc Lâm Linh cũng học múa ba-lê.
Hai người bắt đầu nói chuyện, chị tới em lui mãi không hết việc.
Lâm Dịch Phong trở về chỗ cô gái nhỏ, anh lắc đầu bật cười khi đứa em họ thích dính sát bạn gái anh.
"Đi thôi, lên lầu nào."
Bùi Yên lôi kéo thiếu nữ, cô rất mến cô bé này, hoạt bát đáng yêu, lãng mạ.
Trò chuyện cùng cô bé, Bùi Yên có cảm giác như được quay lại thời cấp ba.
Vì thế, cô gái nhỏ nói với bạn trai: "Dịch Phong, tối nay em muốn ở cùng Lâm Linh."
***
Tác giả có lời muốn nói: Mặt sau còn hai chương.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.