Tình Ca

Chương 28




Cố Trường Tân ôm Bạch Lăng khôi phục hơi thở, anh cười đưa tay ôm lấy cô gái nhỏ bên cạnh đang thở hổn hển không ngừng vào lòng rồi nằm xuống, một tay xuyên qua vai của cô, trực tiếp dừng lại trên nơi mềm mại của cô, một tay khác chuyển động trên lưng bóng loáng mịn màng của cô. Bạch Lăng cảm thấy hạ thân dính dính khó chịu, đẩy anh một cái rồi muốn đứng dậy đi tắm.

Thời gian hai người ở cùng cũng không nhiều, Cố Đống thức dậy sớm, Cố Trường Tân còn phải nhảy cửa sổ trở về bệnh viện, lúc này sao chịu buông cô ra. Cô chống người ngồi dậy, anh cũng sống chết dựa vào, ôm hông của cô, khẽ cắn vành tai của cô, rất có muốn thử tư thế này một lần nữa. Hai người đều mới vừa nếm trải tình dục, Bạch Lăng căn bản là không chịu nổi cường độ cao của anh, lại nghĩ tới dáng vẻ mới vừa bị anh hành hạ đến thoi thóp, trong lòng cô căng lên, vội vàng hất tay của anh ra.

"Em muốn đi tắm, anh buông ra!" Bạch Lăng vừa hất tay của anh ra thì anh lại ôm lấy hông của cô, đè cô dựa vào ngực.

"Cùng tắm. . ."

"Anh điên hả? Trong nhà còn có nhiều người như vậy. . . Phòng tắm là ở giữa phòng của Vu Tinh và dì." Bạch Lăng nói xong liền đỏ mặt, âm thanh càng lúc càng nhỏ.

"Đây là nhà anh, anh có thể không biết sao?" Cố Trường Tân xấu xa cười một tiếng: "Từ nhỏ anh lớn lên ở đây, quen thuộc hơn em không biết bao nhiêu lần, yên tâm đi, sẽ không phát hiện."

Bạch Lăng vẫn còn ấp úng không muốn, Cố Trường Tân lại nắm lấy hông của cô uy hiếp, không muốn thì không được đi đâu. Cô thật sự là không nhịn được cảm giác dính dính vậy, trên người đã bị gió đêm thổi khô mồ hôi, bốc hơi lên giống như bôi một lớp muối trên da, khó chịu đến cô muốn trực tiếp dội thùng nước vào người. Cô chỉ có thể thỏa hiệp, khom lưng nhặt váy ngủ bị ném xuống giường khoác lên người, mặc anh ẳm đến phòng tắm.

Bởi vì đêm khuya, hai người sợ đánh thức những người khác trong nhà nên cũng không dám dùng vòi sen tắm, chỉ đành phải dùng thau hứng nước rồi dùng khăn lông lau sạch. Cố Trường Tân đặt cô ngồi ở mép bồn tắm, xoay người đi lấy khăn lông thấm ướt lau người giúp cô. Cô cúi đầu, nhìn thấy dáng vẻ anh cúi đầu nghiêm túc, đáy lòng mềm mại, hình như là cả trái tim bị gãi ngứa nên mềm nhũn.

"Cố Trường Tân. . ."

"Hả?"

"Khi nào anh đi?" Bạch Lăng không đợi anh trả lời, lại vội vàng nói: "Anh và em cùng đi gặp mẹ em đi. . . Anh biết dì nói muốn đính hôn không? Hình như mẹ em biết rồi, muốn em dẫn anh về nhà gặp một chút."

"Mẹ em không thích em và anh kết hôn sao?" Động tác tay Cố Trường Tâm hơi chậm lại, ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy lo lắng.

Bạch Lăng cắn cắn môi, có chút xấu hổ, đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích: "Không phải, bà chỉ nói là muốn em gả cho người em yêu mà thôi."

"Vậy ý của em là gì?" Cố Trường Tân nghe lời của cô thì chân mày nhíu chặt giãn ra, nụ cười ấm áp dịu dàng ở khóe môi hàm chứa gió xuân, trong mắt có chút hài hước hỏi cô.

"Anh biết rõ. . . Trước đây em đã nói. . ." Bạch Lăng khoác tay lên vai của anh, hung hăng bấm: "Sao luôn trêu chọc em thế, đáng ghét chết đi được!"

"Thật sao?" Anh giả bội gãi đầu, bày ra bộ dạng cố gắng suy nghĩ: "Em đã nói gì, anh không nhớ rõ. . . Haizz. . . Lần này bị thương, hình như trí nhớ cũng thấp xuống rồi, em nói lại lần nữa, anh bảo đảm nhớ!"

"Lời hữu ích không nói lần thứ hai!" Bạch Lăng ném cho anh cái liếc mắt, đoạt lấy khăn lông trong tay anh, chăm chú lau sạch. Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, Cố Trường Tân đáng thương ngồi chồm hổm trên mặt đất, cũng không làm gì mờ ám, cứ lặng yên ngồi đó. Trong lòng cô hồi hộp, không phải đầu cũng bị thương đó chứ?

Nghĩ đến đây, cô vội vàng ném khăn lông vào thau, kéo tay anh, nóng nảy đến thiếu chút nói lớn: "Em yêu anh. . . Đêm hôm đó em nói là em yêu anh. . ."

"Gì?" Cố Trường Tân dựa theo sức của cô đứng dậy, cùng ngồi ở mép bồn tắm, hơi mê mang hỏi: "Em nói gì?"

"Em, yêu, rất yêu, anh!" Bạch Lăng nhắc lại từng chữ một, chỉ sợ anh nghe không rõ.

Bỗng nhiên Cố Trường Tân cười một tiếng, nhanh chóng đưa tay lên ôm cô đang kinh ngạc vào trong ngực. Bờ môi của anh dán vào cô, âm thanh sột soạt, có cảm giác nặng nặng cũng đang nói rõ tình cảm chân thật nhất trong lòng: "Anh biết rồi. . . Nhưng hình như chưa đủ, anh yêu em, cho nên em cũng phải yêu anh."

Bạch Lăng sửng sốt một lát, vành mắt ứng đỏ, lại bấm vào cánh tay anh, nói thầm: "Cũng biết anh cố ý đùa em mà, luôn thích dụ em nói."

Cố Trường Tân cười khẽ, cằm chống lên đỉnh đầu của cô, từ từ cọ: "Ai bảo em ngốc như vậy! Còn khóc đấy. . . Ngoan, đừng khóc, ngày mai thức dậy thì mắt sưng thành thỏ thì làm thế nào?"

"Đó cũng là do anh chọc!" Bạch Lăng gân cổ lên nói với anh, đột nhiên ý thức được giọng của mình hơi lớn, lại hậm hực bụm miệng.

Anh cười nhẹ, lẳng lặng ôm cô một lát, đột nhiên thở dài một tiếng, mở miệng: "Vết thương của anh cũng sắp khỏi rồi, có thể phải đi về. . ."

"Miệng vết thương lại rách ra, mới mấy ngày mà? Hơn nữa, cơ thể còn phải dưỡng một khoảng thời gian nữa, sao vội vã muốn đi như vậy?" Bạch Lăng vừa nghe anh nói phải đi thì trong lòng gấp gáp, anh nhập viện mới bao nhiêu ngày, tại sao lại phải về bộ đội? Trên người anh là vết thương đạn bắn, không phải trầy da ... Vết thương nhỏ, tại sao có thể không thể dưỡng thương thêm mấy tháng nữa?

"Vốn là chấp hành nhiệm vụ, anh cần phải trở về. Lúc ấy bọn họ đưa anh đến bệnh viện, biết anh là người có tài ở đó nên cho anh mấy ngày nghỉ, ở cùng người nhà mấy ngày, dù sao lần này thiếu chút nữa mất mạng." Cố Trường Tân nói xong lại thấy cô giận dỗi quay mặt qua chỗ khác, vai run run, anh bất đắc dĩ thở dài, áp sát ôm lấy cô: "Bây giờ thời gian anh ở cùng em không bằng trước rồi, em giận cũng là việc nên làm. Nhưng anh cũng hết cách rồi, lúc trước anh lựa chọn con đường này cũng là vì tương lai hai chúng ta, cũng không thể giống em cố gắng học để đậu đại học vì tương lai được phải không? Anh là một người đàn ông, phải nên làm nhiều hơn. Bông nhài nhỏ à, nhịn thêm chút nữa, mấy năm sau, em vừa tốt nghiệp là anh bắt tay làm hồ sơ theo quân, đến lúc đó em tới bộ đội, mỗi ngày nấu cơm, giặt quần áo, sinh con. . . cho anh"

"Ai muốn mỗi ngày sinh con cho anh?" Bạch Lăng vuốt mặt, hung hăng mắng: "Vì tương lai thì vì tương lai, anh cứ mãi nói mấy lời này, em nghe khó chịu chết đi được! Hôm đó em nghe nói anh vì cấp trên của anh mà đỡ phát súng đó, anh không muốn sống nữa sao, em phải làm thế nào? Nếu anh. . . có chuyện gì, chúng ta còn tương lai gì nữa?"

"Thật xin lỗi. . ." Cố Trường Tân như dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ nhàng hôn lên mặt của cô, không ngừng nói xin lỗi: "Anh bảo đảm sau này nhất định sẽ coi trọng an toàn của chính mình. . . Chỉ là làm một quân nhân, vì đồng đội đỡ phát súng hoàn toàn là phản ứng bản năng, lần sau anh nhất định sẽ chú ý." Cố Trường Tân ôm cô khổ sở cười một tiếng, trong lòng anh hiểu hơn ai hết, lần sau gặp phải tình huống như thế thì anh vẫn sẽ không chút do dự nhào tới, không liên quan đến có kích động hay không, chỉ có liên quan đến phù hiệu và cầu vai trên quân trang của anh, bởi vì anh là quân nhân!

Lần này Bạch Lăng không nói gì, chỉ khóc nức nở nắm lấy tay anh, vuốt vết chai trên tay anh, đau lòng nói: "Anh nhất định phải thật tốt, nhất định!"

"Anh biết. . ." Lời Cố Trường Tân còn chưa nói hết liền bị giọng nói ngoài cửa cắt đứt, hai người lại nghe giọng nói trầm thấp mạnh mẽ đó, bị dọa sợ đến cơ thể cứng còng, cũng không dám động một cái.

"Bạch Lăng, là con ở bên trong hả?"

"Chú Cố. . . Lúc nãy con gặp ác mộng nên ra chút mồ hôi, ngủ không thoải mái nên muốn đi tắm, thật xin lỗi, đánh thức chú và dì rồi." Bạch Lăng nắm tay Cố Trường Tân, căng thẳng đến lòng bàn tay đều là mồ hôi.

"Hả? Gặp ác mộng? Có muốn dì ngủ với con hay không?" Vu Thanh Trừng có chút lo lắng gõ cửa: "Tiểu Lăng, hay là dì rót cho con một ly sữa tươi nhé, hôm nay gặp chuyện của ba con, nhất định sẽ gặp ác mộng, uống sữa tươi sẽ ngủ ngon hơn một chút. . ."

"Sữa tươi?" Cố Trường Tân cười một tiếng, mập mờ dán vào tai của cô, ép giọng thấp xuống rồi nói: "Lúc nãy anh đút em nhiều sữa tươi vậy còn chưa no sao?"

Sắc mặt Bạch Lăng đỏ lên, vội vàng đẩy ra: "Không cần, dì ơi, mọi người đi ngủ trước đi ạ, con tắm rửa rồi sẽ đi ngủ."

"Ừ, vậy con có chuyện gì gọi chúng ta nhé."

Nghe hai người đã đi về, Bạch Lăng mới thở ra một hơi, mấy phút sau mới mở một khe cửa nhìn ra một chút, thấy cửa phòng ngủ chính đã đóng lại mới mở cửa thúc giục Cố Trường Tân trở về phòng. Trải qua một trận lăn qua lăn lại mà hai người cũng không thấy mệt, ở chung một lát thì Cố Trường Tân phải đi.

"Đợi lát nữa nói không chừng ba anh đã dậy, anh đi như thế nào chứ?" Cố Trường Tân véo gương mặt của cô, lại hôn xuống môi cô: "Hôm nay đi gặp mẹ em đi, có thể ngày mai anh sẽ phải trở về bộ đội."

"Biết rồi. . ." Bạch Lăng lại đỏ mặt, gật đầu một cái, dùng chăn che kín đầu, rầu rĩ nói một câu, "Anh đi ra cửa chính mà đi đi, nhảy cửa sổ rất hù dọa người. . . Cuối cùng em cũng có cảm giác giống như. . . quan hệ bất chính ấy!"

"Người quan hệ bất chính có thể đối cử với em như vậy hả?" Anh tức giận kéo chăn xuống, đánh vào mông nhỏ của cô: "Đồ ngốc! Nói cùng không xong!"

Bạch Lăng bị đánh còn cười khanh khách, Cố Trường Tân nhìn người yêu, đè người xuống hôn rồi lại hôn, cuối cùng mới lưu luyến bước đi.

Bạch Lăng cũng dứt khoát không ngủ nữa, thức dậy thu dọn đồ đạc, xuống lầu làm bữa sáng, chờ Cố Đống cùng Vu Tinh dậy ăn, làm một mình, hai người bạn đến trường học. Đợi đến xế chiều tan học, hai người lại gặp Cố Trường Tân ở cổng trường, vô cùng ngoài ý muốn, anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản với quần đen.

Vu Tinh ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay anh chịu buông tha quân trang rồi hả?"

"Không phải buông tha, đợi lát nữa mặc quân trang đánh người sẽ không tiện!" Cố Trường Tân lạnh nhạt nói xong rồi không để ý đến Vu Tinh nữa, dẫn Bạch Lăng đi.