Tình Ca

Chương 20




Cố Trường Tân viết xong thư thì cẩn thận đọc lại mấy lần mới nằm xuống giường. Tiết Nham ở cùng ký túc xá lén lút đến gần, chợt vỗ vai một cái. Cố Trường Tân cả kinh, mở mắt ra, làm tư thế phòng bị.

"Tôi có chuyện muốn hỏi cậu một chút." Tiết Nham thấy dáng vẻ anh cảnh giác thì không thể nín cười.

"Cậu nói đi." Cố Trường Tân thấy nụ cười của anh thì trong lòng ít nhiều có chút bài xích. Mặc dù hai người cùng một ký túc xá nhưng cũng không phải quá quen thân, nói cũng không nói được mấy câu.

"Trong nhà của cậu có phải có một cô gái tên Vu Tinh hay không?" Lúc Tiết Nham hỏi rõ ràng có chút ấp úng.

Cố Trường Tân suy nghĩ chốc lát, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Triệu Bác bị anh đánh một súng ngã ngữa lúc đang diễn tập trên chiến trường, trầm tư một hồi, đối diện đôi mắt đen sâu của Tiết Nham, thành thật trả lời: "Ừ, em họ tôi."

"Hèn gì." Tiết Nham lẩm bẩm một câu rồi rời đi, lại quay người lại, có chút ngượng ngùng nói, "Lát nữa tôi cũng viết một lá thư, cậu có thể cho tôi địa chỉ của Vu Tinh không?"

"Sao cậu biết con bé?" Cố Trường Tân trầm ngâm cả buổi mới hỏi.

"Vẫn luôn biết, lúc ở nướ Mỹ." Tiết Nham cười khổ, nhưng cũng không nói gì nhiều.

Dĩ nhiên Cố Trường Tân không đưa địa chỉ nhà mình cho anh, chỉ nói anh đưa thư cho mình, cùng gởi về, nếu Bạch Lăng nhận được thì giúp đưa cho Vu Tinh.

Đêm đó chuyện Bạch Lăng ở nhà của Cố Trường Tân nên vẫn còn hơi mất tự nhiên. Vu Thanh Trừng thấy cô vào cửa, mặc dù không có nói gì nhưng cử chỉ cũng tương đối thân thiết dễ gần, nhưng nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt, Bạch Lăng cũng chỉ có thể làm bộ không nhìn thấy. Cho đến khoảng chín giờ Cố Đống mới trở về, vừa vào cửa thì Vu Thanh Trừng đã cười tủm tỉm nghênh đón.

Cố Đống để cặp công văn xuống, cơm cũng chưa ăn đã nói với Vu Tinh một câu: "Con và Bạch Lăng đến phòng sách của dượng một chút" rồi đi lên phòng sách trên lầu. Vu Tinh cùng Bạch Lăng liếc nhìn nhau một cái rồi vội vàng đi lên theo. Vu Thanh Trừng cầm bát đũa đứng tại chỗ, có chút mờ mịt nhìn lên lầu một chút.

"Mọi chuyện đừng nói cho dì hai con biết!" Vu Tinh cùng Bạch Lăng mới vừa vào phòng sách là Cố Đống đã dặn dò, giọng nói như thở dài, đảo mắt nhìn Bạch Lăng đứng có chút lo lắng đứng bên cạnh, nói: "Bạch Lăng, bắt đầu từ hôm nay, con ở nhà chúng ta đi, đợi lát nữa chú gọi dì Vu dọn phòng giúp con."

"Ba con, ông ấy. . ." Ông ấy không cần mình nữa sao?

"Tố rồi, sau này chúng ta cùng học, cùng nhau về nhà, thật tốt!" Vu Tinh nghe thấy thì vui mừng nhảy lên cao ba thước: "Chỉ là bên dì hai phải nói thế nào?"

"Thành tích của con không tốt chút nào, dượng tìm gia sư dạy kèm ở nhà, hai người các con cùng lứa, thành tích Bạch Lăng lại tốt hơn, mời con bé làm gia sư là chuyện không thể tốt hơn. Chỉ là đợi lát nữa các con cũng đừng nói gì, dượng tự nói với dì hai con. Từ nay về sau, chuyện này coi như kết thúc, sau này cũng đừng nhắc lại nữa." Cố Đống bóp mi tâm, lại phất tay với hai người: "Đi đi, gọi dì hai con đến đây đi."

Hai người gật đầu một cái, đi đến cạnh cửa thì Cố Đống vẫn gọi Bạch Lăng ở lại: "Bạch Lăng. . . Chuyện của con và Cố Trường Tân. . . đừng nói với người ngoài, bao gồm mẹ của nó."

"Con hiểu." Bạch Lăng gật đầu đồng ý, mặc dù nói không biết rốt cuộc Cố Đống đang làm gì, nhưng trong mơ hồ cũng có thể tưởng tượng, nhất định là bỏ ra cái giá rất lớn, nếu không Bạch Chí Thanh tuyệt đối không thể nào buông tay. Bây giờ nghe ý Cố Đống là cô phải ở lại, Bạch Chí Thanh hoàn toàn đuổi cô ra khỏi nhà họ Bạch rồi sao?

Lúc Vu Tinh gọi Vui Thanh Trừng lên lầu thì lại kéo Bạch Lăng vào phòng gần đó, sau khi khóa cửa thì nói: "Nhà của chúng ta vốn có rất nhiều phòng, nhưng không cần tới đâu, sau này đã, hiện tại cũng chưa có phòng dư, đợi lát nữa nói trước mặt dì hai, giúp cậu giành phòng của anh hai."

"Không được đâu." Bạch Lăng liếc mắt nhìn ra cửa, cẩn thận một chút nói: "Như vậy dì sẽ hoài nghi. . . Tiểu Tinh, mình muốn về thăm nhà."

"Cậu về làm gì?" Vu Tinh vừa nghe cô phải đi về thì trực tiếp nhảy từ trên ghế xuống: "Cậu trở về sẽ tiếp tục bị đánh? Bây giờ sống ở đây không được sao? Sau này cậu gặp mặt anh mình cũng là quang minh chánh đại rồi, cậu còn sợ gì?"

"Mình thật sự muốn trở về xem một chút, sao ba mình có thể dễ dàng thả tay như vậy. Huống chi. . . Cuối cùng thì mình không thể nào ở đây cả đời, nhà mình ở đâu, mình vẫn phân biệt rõ ràng." Tay Bạch Lăng siết chặt vạt áo, sắc mặt tái nhợt.

"Ở cả đời thì thế nào? Sau này cậu gả cho anh mình thì đây chính là nhà của cậu!" Vu Tinh đi tới hộc tủ, cầm bộ quần áo ngủ của mình ra, nhét vào trong tay Bạch Lăng: "Đi tắm, sau đó ngủ!"

Mặc dù hai người tò mò Cố Đống sẽ nói chuyện này với Vu Thanh Trừng thế nào, nhưng cuối cùng cũng không ai có lá gan đi hỏi. Sauk hi tắm rửa, dĩ nhiên Bạch Lăng trở về phòng của Vu Tinh, không ngờ chính là Vu Thanh Trừng cũng ở đó. Cô có chút căng thẳng đứng ở cửa, tiến lùi không được.

"Vào đi, đứng ở đó lạnh lắm." Vu Thanh Trừng cười kéo cô vào, lấy tay phẩy phẩy tóc của cô, khẽ trách cứ nói: "Sao không lau tóc, ướt như vậy dễ bị cảm."

"Không sao ạ, hơi lạnh một chút." Bạch Lăng xấu hổ cười một tiếng, cũng không dám nói thêm gì.

Vu Thanh Trừng tìm khăn lông, đắp lên đầu cô, giúp lau, sau đó mới nói: "Sau này an tâm ở nhà chúng ta, đừng quan tâm những chuyện khác. Bây giờ con còn nhỏ, đừng vì vài chuyện bất nhân mà bận tâm, dạy Tiểu Tinh thật tốt, nó phải học tập chỗ con rất nhiều."

Chuyện bất nhân? Trực giác Bạch Lăng cho biết Cố Đống che giấu Vu Thanh Trừng một vài chuyện, nhưng lúc trước Cố Đống đã lên tiếng nên cô cũng không dám trực tiếp hỏi, chỉ có thận trọng trả lời vấn đề của bà. Lúc trước Vu Thanh Trừng không phải rất thích cô, chuyện này Bạch Lăng rất rõ ràng. Bây giờ cô lại đang ở nhà họ Cố, thái độ Vu Thanh Trừng cũng thay đổi một tram tám mươi độ, cô nghĩ không ra nguyên nhân trong đó, chỉ có cẩn thận đi từng bước, chỉ sợ phạm phải sai lầm.

"Nếu là ở lâu dài thì cũng không nên ở cùng phòng với Tiểu Tinh, dì đi xem phòng anh hai nó đã được dọn dẹp rồi chưa." Vu Thanh Trừng thấy tóc cô không nhỏ nước nữa thì cũng bỏ khan lông trên tay xuống.

"Dì không cần phiền phức như vậy, tùy tiện dọn dẹp một nơi người có thể ngủ là được rồi ạ." Bạch Lăng nghĩ đến có thể phải ở phòng Cố Trường Tân thì đỏ mặt.

"Dì hai, vẫn nên lấy phòng của anh hai cho Bạch Lăng ở. . ." Nãy giờ Vu Tinh vẫn ỉu xìu bên cạnh, lúc này vừa nghe muốn sắp xếp phòng thì tinh thần lập tức tỉnh táo, vẻ mặt rõ ràng lộ ra sự hưng phấn, còn thiếu nhảy lên nhảy xuống: "Dì xem, anh lớn vốn không thường trở lại, bây giờ quan hệ càng ngày càng xa cách với gia đình, nếu dì đưa phòng của anh ấy cho người khác ở, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?"

Lúc đầu Vu Thanh Trừng có ý định dọn phòng con trai lớn cho Bạch Lăng ở, chỉ là nghe Vu Tinh nói như vậy thì hình như cũng có chút đạo lý: "Vậy Trường Tân về thì làm thế nào?"

"Anh ấy ở quân đội lâu dài có thể trở về mấy lần?" Vu Tinh cười cười, lại né Vu Thanh Trừng nháy mắt ra hiệu với Bạch Lăng: "Mỗi lần anh trở lại đều chỉ ở lại hai ba ngày, anh ấy là một quân nhân mà chẳng lẽ còn so đo với một cố gái như Bạch Lăng thì thật hư đúng không? Anh ấy tùy tiện chịu đừng một đêm là được rồi?"

Vu Thanh Trừng suy nghĩ chốc lát, cảm thấy Vu Tinh nói cũng hợp lý nên liền gật đầu, đi ra khỏi phòng.

Trong phòng, Vu Tinh kéo Bạch Lăng cười thật lâu, còn nhỏ giọng nói đùa: "Haizz, đây gọi là gì? Trước khi vào cửa đấy nhỉ? Còn nằm trên giường chồng tương lai đấy. . ."

Bạch Lăng ngượng ngùng đến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, làm bộ nhào tới che miệng cô, sau đó lật người cuộn vào chăn, trùm đầu thật chặt, Bạch Lăng vội vàng tiến lên kéo xuống. Hai cô gái ầm ĩ trong phòng, âm thanh hi hi ha ha truyền sang căn phòng sát vách, truyền đến tai Vu Thanh Trừng, lát sau, một tiếng thở dài bay ra.

Còn nhỏ tuổi đã bị nhà vứt bỏ, thật đúng là đáng thương. Vu Thanh Trừng nhớ lại lời Cố Đống nói lúc nãy – nhà Bạch Lăng cũng coi như có tiền như người ta, nhưng từ nhỏ bởi vì là con gái nên bị người trong nhà vứt bỏ, ba mẹ đi nơi khác, chỉ chừa một khoản tiền miễn cưỡng cũng chống đỡ sinh hoạt hàng ngày của cô. Chính bởi vì như vậy nên Cố Trường Tân muốn giúp đỡ cô đi học đọc sách, bận tâm lòng tự ái của đứa nhỏ này mới lấy chuyện làm gia sư ngụy trang.

Vu Thanh Trừng đang cảm thán trong phòng, Cố Đống cũng âm thầm trầm tư trong phòng sách, nếu như Vu Thanh Trừng phát hiện chân tướng của sự thật sẽ như thế nào? Ông lừa vợ cũng chỉ là tùy cơ ứng biến, tương lai Cố Trường Tân muốn cưới Bạch Lăng vào cửa, chuyện này sẽ không có khả năng giấu diếm. Lúc nãy ông cũng chỉ muốn lừa Vu Thanh Trừng hiện tại, để bà đừng ác cảm với Bạch Lăng nữa, giữ người lại, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng. Nhưng bây giờ nghĩ tới lại cảm thấy không ổn, nếu Vu Thanh Trừng phát hiện tất cả mọi người đều đang gạt bà, có thể dưới cơn nóng giận trút hết bực tức lên Bạch Lăng hay không?

Đổi lời nói dối thì cũng rất không có khả năng, xe tới trước núi tất có đường, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Cố Đống nghĩ như vậy thì thở ra một hơi, trở về phòng ngủ.

Trên giường Cố Trường Tân đầy mùi vị của anh, Bạch Lăng ôm chăn mới lăn mấy vòng ở trên giường, lại buồn rầu. Từ đây cô phải ở lại rồi, nói cách khác cũng đã không thể trở về nhà mình. Rốt cuộc Cố Đống nói gì với Bạch Chí Thanh? Chỉ là Bạch Chí Thanh yêu tiền như vậy, nhất định Cố Đống cho không ít tiền, lúc nãy nghe Vu Tinh nói hình như Cố Đống còn phải trả tất cả học phí của cô, như vậy số tiền kia cô phải làm gì mới rõ ràng được đây?

Bạch Lăng nghĩ tới nghĩ lui cũng không được kết quả gì, tính toán tới lui rồi vẫn cảm thấy ngày mai nên về nhà một chuyến, hỏi rõ lời trong lòng cũng tốt.

Ngày hôm sau đến trường, mặc dù bạn cùng lớp kinh ngạc tại sao thầy đã tuyên bố Bạch Lăng nghỉ học rồi mà sau đó cô lại tới, nhưng cũng không nói thêm gì. Mọi người chỉ nhiều chuyện thắc mắc, nhìn thấy cô và Vu Tinh cùng từ trên một chiếc xe xuống thì vẻ mặt trở nên kỳ lạ.

Trong lòng cô có chuyện nên cũng không nghĩ nhiều vậy, sau khi tan học, cô để Vu Tinh đi về trước rồi về nhà mình lấy chút đồ. Vu Tinh sợ cô bị thua thiệt nên đòi phải đi theo, cô không có cách nào nên chỉ đành phải đồng ý.

Cô để Vu Tinh chờ ở dưới lầu, lên nhà ngang rất lâu, vừa lúc Bạch Chí Thanh cũng ở nhà, thấy cô mở cửa đi vào thì đầu tiên là giật mình, rồi sau đó cau mày quát: "Trở về! Trở về! Mày đến đây làm gì?"

Cô về nhà cô, thế nhưng ông nói với cô "trở về"?