Lúc Cố Đống tìm được hai người, Vu Thanh Trừng đã không nhịn được, hình như Vu Tinh bị bà dạy dỗ nên cúi thấp đầu, dáng vẻ ủy khuất. Cố Đống bật cười, vốn định tiến lên an ủi đôi câu, nhưng nghĩ đến con bé này lại giúp đỡ Cố Trường Tân gạt bọn họ lâu như vậy nên cũng bỏ đi ý nghĩ đó, chỉ cho rằng vì cô nhận chút đau khổ cũng là việc nên làm.
"Chuyện đã giải quyết xong rồi hả?" Vu Thanh Trừng vốn có chút men say, cho nên lúc trách cứ Vu Tinh thì có hơn phân nửa là mượn tác dụng rượu cồn, sau đó lại thấy cô hồng hồng vành mắt, bộ dạng sắp khóc thì trong lòng lại có chút hối hận. Lúc này thấy Cố Đống tới thì thuận thế tìm một bậc thang xuống, cho qua chuyện này.
"Ừ, đi thôi." Cố Đống gật đầu một cái liền đi về hướng nhà mình.
"Hả?" Vu Tinh nghĩ cũng không có bao nhiêu thời gian, ai biết Bạch Lăng đã đi chưa, vì vậy lại muốn trì hoãn chút thời gian: "Còn sớm mà, mới đi có hai vòng, đi tiếp đi ạ."
Vu Thanh Trừng vừa nghe thì lại tức, đang chuẩn bị xoay người lại quở mắng vài câu, chỉ thấy Cố Đống nhíu mày nói: "Tiểu Tinh, một bạn học của con tới nhà đấy, sao lúc trước con không gọi cho người trong nhà, lúc này còn đi dạo bên ngoài nữa à? Để khách chờ đó không tốt lắm đâu. . ."
"Ai?" Vu Thanh Trừng thấy đã trễ thế này còn có người đến tìm Vu Tinh, trong lòng lại có chút cảnh giác.
"Một cô bé nhìn rất đơn thuần, tên là Bạch Lăng."
"Ừ, cố bé đó à? Em đã gặp hai lần . . ." Vu Thanh Trừng như có điều suy nghĩ: "Tiểu Tinh, dì hai đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không nên tiếp xúc quá gần với con bé đó mà."
"Tại sao vậy?" Vu Tinh bất mãn cau mày, trách móc nói: "Cô ấy có chỗ nào không tốt? Con vừa mới chuyển đến đây, chỉ thấy cô ấy đơn thuần nhất, long không có ý gì xấu, con thích chơi chung với cô ấy, kết giao bạn bè thôi mà?"
"Không phải dì nói con bé không tốt. . ." Vu Thanh Trừng thấy bộ dáng này thì trong lòng cũng không thoải mái: "Gia thế cô ấy như vậy, xuất thân như vậy, cả ngày con đi chơi với con, giống gì chứ?"
"Dì biết gì chứ? Dì căn bản cũng không hiểu cái gì gọi là bạn bè! Dì cũng chỉ biết coi trọng nhà người ta có tiền thế nào thế nào, nhà người ta có quyền thế như thế nào. Giống như Dư Thu tối hôm nay vậy, vừa nhìn chính là một người hư vinh, nhưng cho tới bây giờ Bạch Lăng đều không hư vinh!" Vu Tinh càng nói càng tức giận và phẫn nộ, dứt khoát không để ý tới hai người sau lưng, đi thẳng.
"Con bé là có thái độ gì?" Vu Thanh Trừng nhìn bóng lưng Vu Tinh, tức giận đến toàn thân phát run.
Thật ra thì lần này Vu Thanh Trừng thật sự đánh giá thấp địa vị của Bạch Lăng trong lòng cô. Lúc cô mới vừa trở về nước, chưa thật sự hòa nhập, lại nói tiếng Anh tiêu chuẩn, có tò mò, lại thấm phong cách của những người Tây cả ngày xoay quanh cô, mặc dù trong lòng cô không thích nhưng cũng không nói gì. Cho đến khi Cố Trường Tân tìm cô để đến gần Bạch Lăng, cô mới hiểu được thì ra bạn bè là như vậy. Cô ấy thiện lương, cô ấy đơn thuần, cô ấy chỉ xem cô như một người bạn tốt chứ không phải một tiểu thư có tiền từ nước Mỹ trở về nhà. Cô ấy thật lòng lui tới với cô, không hề giống những người khác có mục đích ích kỷ và rõ ràng.
"Thanh Trừng, hôm nay em nói như vậy là không đúng rồi." Cố Đống nói xong thì thấy sắc mặt của Vu Thanh Trừng càng khó coi, lại nhỏ nhẹ nói lời mềm mại, bắt đầu giảng giải đạo lý cho bà nghe: "Trước tiên chưa nói đối phương chỉ là một đứa trẻ, dù là một người lớn, nghe em coi trọng gia thế người ta thì cũng không tốt. Chúng ta có thể có ngày hôm nay thì đó cũng là dựa vào ông bà đã dốc sức ra làm, không có ai là người trời sanh quyền quý cả."
Cảm thấy Cố Đống nói rất có lý, Vu Thanh Trừng cúi đầu, sắc mặt không tốt lắm. Một hồi lâu, Cố Đống cầm tay của bà tiếp tục nói: "Thanh Trừng, chúng ta có hai đứa con, đứa lớn coi như là lớn lên trước mặt chúng ta, nó chưa bao giờ làm cho chúng ta bận tâm. Nhưng Trường Tân không giống vậy, anh rất ít khi dạy dỗ ngay trước mặt nó, anh lo lắng nó sẽ cùng giống như mấy đứa nhóc quậy phá. Cho nên, chỉ cần sau này nó thật sự có thể có thành tự, có thể một mình phụ trách cuộc sống, bất luận nó có quyết định gì, anh nghĩ chúng ta cũng nên ủng hộ."
"Sao anh thần bí như vậy?" Vu Thanh Trừng thấy Cố Đống nói nghiêm túc thì nhịn không được bật cười, "Đừng lộn xộn đề tài, chúng ta đang nói chuyện Vu Tinh cùng người bạn học của nó mà, sao mà lôi qua tới Trường Tân rồi?"
Cố Đống cười cười, không có nói rõ nguyên nhân, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: "Về thôi, qua chín giờ rồi. . . Đợi lát nữa nhìn thấy cô bé kia, nói chuyện với em thì chú ý một chút. . . Anh thấy con bé không tệ, Vu Tinh chơi cùng người như vậy cũng không tệ đối với tính tình sau này của nó đâu."
Cố Đống nói đến mức này, dù thế nào Vu Thanh Trừng cũng không muốn phản bác. Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái thì cũng sẽ không đọng lại trên mặt.
Vu Tinh giận đùng đùng trở về nhà, thấy Bạch Lăng ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon th đi qua đó kéo cô lên phòng trên lầu. Cố Trường Tân vốn cảm thấy tối nay hai người ở cùng chưa đủ, Vu Tinh vừa xuất hiện, trong lòng anh buồn bực biết bao nhiêu: "Vu Tinh, em làm gì đấy?"
"Không muốn để mẹ anh về lại ức hiếp cô ấy nên kéo cô ấy về phòng với em." Hốc mắt Vu Tinh hới đỏ, lúc nói lời này thì vẻ mặt lại có chút tức giận, Bạch Lăng nhìn thấy lại bắt đầu sợ hãi.
"Vậy. . . Vậy mình trở về thôi."
Cô vừa dứt lời thì đã nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, đi cũng đã không kịp rồi, cô có chút hoảng hốt quay đầu lại, vừa đúng đối diện với ánh mắt Cố Đống. Bị ông chăm chú nhìn mấy giây, nhớ tới lúc nãy, Cố Trường Tân cùng mình làm mấy chuyện đó ở trong phòng, cô lại mặt đỏ tới mang tai cúi đầu xuống.
"Mẹ. . ." Cố Trường Tân nghe Vu Tinh nói thì dù sao cũng hơi lo lắng, bây giờ thấy Vu Thanh Trừng trở lại, phản ứng đầu tiên chính là ngăn ở trước mặt Bạch Lăng.
"Chịu trở về rồi?" Vu Thanh Trừng liếc mắt nhìn con trai: "Mẹ còn tưởng rằng con đủ lớn rồi nên không muốn về nhà ngủ đấy."
"Mẹ. . ." Cố Trường Tân kéo dài âm điệu, làm như oán giận xoay người lại, ý bảo Vu Tinh mau đi lên lầu: "Con đi lên ngủ trước đây, cả ngày mệt nhọc rồi, Vu Tinh, tiếp bạn học thật tốt đấy."
"Dạ." Vu Tinh cũng hiểu ý của anh, ăn ý gật đầu.
"Cô tên là Bạch Lăng đúng không?" Vu Thanh Trừng nghĩ tới lời khi nãy của Cố Đống, lúc này cố gắng làm mình ôn hòa hơn: "Mệt không? Lúc này đã muộn rồi, ở lại một đêm đi, mệt thì để Vu Tinh dẫn con trở về phòng ngủ."
"Dạ cũng tốt ạ." Bạch Lăng thấy ở Thanh Trừng không giống với ánh mắt nhu hòa lần trước, tim run lên, theo bản năng quay đầu lại nhìn Cố Trường Tân đứng ở trên lầu hai chăm chú nhìn vào tình hình bên dưới.
Thật ra lúc Cố Trường Tân nghe Vu Thanh Trừng gọi tên cô thì cũng đã hối hận vì lên lầu. Anh biết tính tình mẹ của anh là gì, Bạch Lăng nhát gan, đợi lát nữa sẽ không biết bị dọa sợ như thế nào. Chỉ là người cũng đã lên, cũng không thể tìm lý do xuống kéo người lần nữa đúng không?
Cố Đống liếc mắt nhìn Cố Trường Tân nhíu chặt chân mày, bất đắc dĩ nhếch khóe môi, đi tới gọi Vu Thanh Trừng trở về phòng: "Bọn trẻ ngủ khá muộn, em để tụi nó chơi thêm một lát đi, dù sao ngày mai cũng không cần đi học. Người lớn chúng ta ở đây, họ cũng không buông ra, ngày mai chúng ta còn phải đi làm, đi ngủ trước đi."
"Vâng. " Vu Thanh Trừng đáp một tiếng, nụ cười đầy mặt nói với hai người: "Vu Tinh con tiếp đón Bạch Lăng thật tốt nhé, trái cây không đủ thì trong tủ lạnh còn. . . Chúng ta nghỉ ngơi trước đây."
"Dạ." Vu Tinh thấy ở Thanh Trừng thay đổi quá nhanh, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp.
Bạch Lăng nhẹ giọng nói cảm ơn, lại rất là nghi ngờ nhìn Cố Trường Tân trên lầu. Người đó cười cười trấn an cô rồi vào phòng.
"Tiểu Lăng, mình cảm thấy dì hai mình như trúng tà một trận rồi ." Vu Tinh chọn một quả táo từ trong đĩa trái cây, tiện tay xoa xoa rồi cắn một miếng lớn: "Lúc nãy ở bên ngoài bà ấy không phải như thế? Cậu không thấy lúc nãy bà ấy mắng mình đâu, oa, hoàn toàn khác với, hai tính cách người đàn bà đanh đá cùng bà chủ danh môn dịu dàng."
Bạch Lăng biết Vu Tinh nói chuyện luôn luôn hơi phóng đại, cũng không để ý, chỉ trò chuyện những chuyện khác, đẩy đề tài này đi không dấu vết.
"Cậu biết không, mình vừa vào cửa đã nhìn thấy áo của cậu ở trên ghế sa lon, cũng sắp bị hù chết!" Vu Tinh mút lấy lõi táo, hai mắt sáng lóng lánh, bi thảm nhìn Bạch Lăng: "Ngươi cần phải nói tốt về mình ở trước mặt anh của mình một chút nha."
"Cho nên cậu biết mình ở đây sao? !" Bạch Lăng ngạc nhiên hỏi, nhận thấy đây là phòng khách nhà họ Cố nên nhỏ giọng nói: "Vậy sao cậu không nhắc nhở bọn mình?"
"Mình ở đây thì nhắc nhở hai người thế nào?" Vu Tinh liếc mắt, ném lõi táo vào thùng rác, lại tìm khăn tay lau nước dinh ở ngón tay: "Cho nên mình chỉ có cách lừa họ đi ra ngoài nha, mình muốn ở bên ngoài đi mấy vòng, cậu cũng về nhà rồi, đến lúc đó mình lại cùng dì hai trở lại. Nhưng ai biết dượng hai về sớm."
"Nếu cậu ho khan thì cũng nhắc nhở bọn mình, cũng sẽ không. . . Sẽ không bị chú Cố bắt được. . ." Vừa nghĩ tới ánh mắt Cố Đống rõ ràng đã biết tất cả, cô liền xấu hổ, đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Dượng hai phát hiện hai người?" Vu Tinh liếc cô một cái, thấy sắc mặt cô đỏ bừng liền hiểu, có chút trêu ghẹo hỏi: "Hai người làm gì trên lầu? Ai da, sao mặt của cậu đỏ bừng vậy? Lỗ tai cũng đỏ. . . Có phải các người thật sự đang thân ái hay không?"
Vu Tinh nói xong câu này thì Bạch Lăng vội vàng nhào tới che miệng của cô lại: "Cậu nhỏ tiếng một chút!"
Vu Tinh chớp mắt, bộ dạng "mình biết ngay các cậu thân ái rồi." Nét mặt đó làm Bạch Lăng có chút bối rối nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Cậu ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, không phải vậy. . . Mình nói với Cố Trường Tân."
Anh vừa khéo từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy một màn này thì giả bộ nghiêm túc hỏi: "Các em làm gì ầm ĩ ở đây vậy hả?"
Bạch Lăng hoảng sợ vội vàng rút tay về, Vu Tinh mập mờ cười bước lên, tiến tới bên tai Cố Trường Tân, nói: "Đang nói anh thân thiết quá với cô gái nhỏ nhà người ta đó."
Mặt Cố Trường Tân xanh mét, Vu Tinh sợ đến vội vàng chạy lên lầu. Bạch Lăng đứng ở bên cạnh sa lon có chút luống cuống, Cố Trường Tân đi tới kéo người vào trong phòng bếp bên cạnh, thuận tiện khóa cửa luôn.
"Anh làm gì đấy?" Bạch Lăng kinh ngạc động tác của anh, quay mặt, cố ý không nhìn anh.
"Trước lúc ngủ đến hôn chúc ngủ ngon, cô bé ngoan. . ."
Lời vừa dứt thì môi của anh đã rơi xuống. .