Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương

Chương 7-2




Ngày chủ nhật rất nhanh đã đến, Tạ Thi Âm không bị ảnh hưởng, vẫn như mọi ngày chăm sóc con gái, đùa nghịch với con thậm chí còn hát nhạc thiếu nhi cho con nghe.

Kỷ Văn Hào thì một mình cô đơn chuẩn bị, thay đồ vest, đi đến nhà chính dự tiệc. "Anh đi đây, nhưng sẽ nhanh chóng về với hai mẹ con.

Tạ Thi Âm không quay đầu lại nhìn anh, ngược lại Tiểu An rất nhiệt tình nói tạm biệt với ba ba.

"Gặp mặt..."

"Là gặp lại! Không phải gặp mặt, con đang mắng ba ba đó!"

"Hi hi hi..."

Kỷ Văn Hào cười đi ra cửa, tiếng về phía con đường nhỏ u tĩnh, đi đến nhà chính. Thật sự không cách nào phủ nhận, vừa rời khỏi phòng nhỏ, tâm tình của anh liền trở nên trầm lắng.

Đi vào nhà chính, rất nhiều người tiến đến chào hỏi, trên mặt ai cũng mang theo nụ cười nịnh nọt, dù sao anh cũng là tổng giám đốc tương lai của Kỷ thị, không nịnh bợ không được.

Nhưng mà Kỷ Văn Hào đi vào đã cảm thấy bầu không khí không đúng, cha anh đã 60, tại sao lại mở tiệc mừng thọ trước ngày sinh, hơn nữa khách lại toàn thiên kim tiểu thư, ai cũng ăn mặc lộng lẫy đến dự, quả thực đã xem đây là lễ trao giải.

Anh tìm được cha mình liền hỏi ngay, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao nhiều người phụ nữ vậy, cha muốn chọn phi sao?"

Liếc con trai, "Con đang nói linh tinh gì đó!"

"Nếu không chuyện này là sao?"

"Tìm những người này đến cho con." Cha Kỷ nghiêm trang nói.

"Cho con? Cha không cần đùa."

"Con sắp ba mươi rồi, còn chưa muốn kết hôn sao? Nửa năm sau con lên chức Tổng giám đốc, sẽ bận rộn hơn rất nhiều, hiện tại không kết hôn thì đợi đến khi nào?"

Vừa nghe Kỷ Văn Hào liền cau mày, nghiêm trang đến mức không thể nghiêm trang hơn nói với cha mình: "Nếu vậy, con phải về, yến tiệc này con không tham gia!"

"Tại sao?"

"Con có con gái, cũng có bà xã, con đã nói với cha rồi."

Hiện tại đổi lại cha Kỷ nhíu mày, "Cha nghĩ con chỉ muốn chăm sóc họ, một khi đã như vậy, con không có khả năng quan tâm đến chuyện kết hôn đi! Mặc dù cha cũng rất xin lỗi hai mẹ con họ, nhưng..."

"Cha! Người nghĩ sai rồi, con yêu Tiểu Âm, cũng yêu Tiểu An, con yêu hai mẹ con cô ấy, nếu như muốn kết hôn, vợ con chỉ có thể là Tiểu Âm, ngay từ đầu đã vậy rồi."

"Nhưng mà cô ấy... Sinh ra một đứa con gái như vậy..."

Trong nháy mắt Kỷ Văn Hào liền tức giận, "Cha! Người phải rõ hơn ai khác, không phải ngay khi sinh ra Tiểu An đã như vậy, bởi vì đến bệnh viện trễ con bé mới bị viêm màng não, rồi biến thành như vậy."

"Cha biết..."

Cơn giận của Kỷ Văn Hào bốc lên thật cao, xoay người chuẩn bị rời đi, "Tối nay con không thâm gia! Ngày mai còn có cuộc họp, con về trước chuẩn bị."

"A Hào, không nên như vậy. Được! Cho dù tối nay không nói đến chuyện kết hôn, ít nhất con cũng nên ở lại, đừng làm cha mất mặt!"

Kỷ Văn Hào dừng bước, nhìn cha, thở dài. Lớn lên cũng thật khó, không thể làm theo cảm tính, còn phải làm trái lòng mình, chỉ vì không làm cha mất mặt.

Đêm đó, anh giống như chú dê chờ làm thịt, đứng ở trung tâm sảnh lớn, tùy ý để tất cả phụ nữ xoi mói, mà anh lại ngại mặt mũi của cha mình nên không thể nổi giận.

Mỗi người đàn bà đều bổ nhào vào anh, ngoại trừ vì giá trị con người anh, gia thế của anh, địa vị của anh, thì càng vì vẻ đẹp trai và dáng người hoàn mỹ và khí chất trầm ổn có trên người anh.

"Tổng giám đốc Kỷ, nghe nói ah sắp đảm nhiện chức Tổng giám đốc rồi hả ?"

Gật gật đầu, "Đúng vậy!"

Tin tức này chỉ cần xem báo tài chính và kinh tế đều biết! Thật không người đàn bà này giả ngu, hay không có đề tài nào để nói chuyện.

"Phó tổng Kỷ, nghe nói trước kia anh có tham gia nhóm nhạc, còn đảm nhiệm vị trí hát chính?"

"Thật sự! Rất đẹp trai đó!"

"Không ngờ phó tổng Kỷ lại có tài như vậy, hát chính của ban nhạc!"

"Vậy tại sao không tiếp tục? Nghe nói phó tổng Kỷ suýt chút nữa phát hành album, nếu không bây giờ trở thành nghệ sỹ rồi!" Có người tiếp tục hỏi.

" Còn trẻ không hiểu chuyện, không có gì đáng nói, hiện tại cuộc sống cả tôi cũng rất tốt." Nói thật, anh chưa từng nghĩ về vấn đề này, không chơi nhạc, cuộc sống vẫn bận rộn. Cùng lắm đôi khi anh đánh đàn ghi-ta, hát cho con gái và Tiểu Âm nghe, như vậy đã đủ lắm rồi.

"Vậy anh có thể hát thử cho chúng tôi nghe không?"

"Được đó!"

Trên đời này lại có người trắng mắt như vậy sao?

Rõ ràng không quen thuộc còn giả bộ quen thuộc, còn muốn anh hát, cô ta tưởng anh là một ca sĩ nhỏ bé đi khắp nơi hát rong sao?

Thật là quá đáng lắm rồi!

Mắt thấy con trai sắp nổi giận, cha Kỷ vội vàng chạy đến xin tha thứ, "Tốt rồi, hiện tại khiêu vũ đã bắt đầu! Mặc dù đây là lễ mừng thọ của ông già như ta, nhưng mấy người trẻ tuổi như các con khiêu vũ là tốt rồi."

Nhưng vào lúc này, Tạ Thi Âm và con gái đứng ở một góc nhìn thấy tất cả mọi chuyện, và cô cũng sớm nhận ra.

Thì ra mở tiệc mừng thọ này chẳng khác gì buổi xem mắt.

Tạ Thi Âm lại thấy châm chọc, thì ra mấy năm nay, giá trị con người anh cũng khác xa, cuối cùng còn muốn xem mắt... Anh sao có thể như vậy?

Anh xem cô là gì? Còn nói gì mà muốn bắt đầu lại với cô...

"Ba ba..."

Tạ Thi Âm không chú ý để Tiểu An đang đứng bên chân mình chạy ra ngoài, cô cả kinh, vội gọi to, "Tiểu An, quay lại..."

Tiểu An còn lâu mới để ý, bé thấy ba ba, ba ba cao cao đứng ở đó, bé muốn đi tìm ba ba, kêu ba ba hát cho bé nghe. "Ba ba..."

Kỷ Văn Hào đang không biết phải làm gì, bởi vì một đám phụ nữ vây quanh anh, đều hy vọng khiêu vũ cùng anh, anh còn chưa biết phải từ chối như thế nào, Tiểu An cứ như vậy chạy đến, ôm lấy chân anh.

"Ba ba..."

Tất cả mọi người có mặt ở đó đề thở hốc vì kinh ngạc, ai cũng mang theo vẻ mặt không thể tin được nhìn hình ảnh trước mắt ngay cả cha Kỷ.

Những thiên kim danh môn kia đều có vẻ mặt kinh hãi, giống như không thể tin được con rùa vàng trong lòng mình đã sớm làm cha!

Con gái, con đến rất đúng lúc, giải cứu được ba rồi!

Xoay người ôm con gái vào ngực, Tiểu An ngoan ngoãn dựa vào vai ở trên thân ba ba, bé không hề biết mình mới giải cứu ba khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng

"Ba ba... Ca ca..."

"Muốn nghe ba ba hát sao? Về rồi hãy nói." Anh nói nhỏ vào tai con.

Màn này khiến tất cả mọi người đều bị dọa sợ, người đàn ông này vừa rồi còn lạnh lùng, nháy mắt đã trở nên dịu dàng với con gái.

Lúc này đám đông bắt đầu xì xào bàn tán, có người nói gần đây thấy trên tạp chí lá cải đăng Kỷ Văn Hào thường xuyên đưa một đứa bé vào trung tâm giáo dục đặc biệt, nghe nói đó là con bạn gái trước của anh, càng nghe nói...

"Bị thiểu năng trí tuệ..."

Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng được truyề ra từ giữa đám đông, đương nhiên Kỷ Văn Hào cũng nghe được, mặc dù anh nhíu mày nhưng vẫn ôm chặt con.

"Xin lỗi, tôi đi trước đây."

Nhóm phụ nữ lại xôn xao, đây là sao? Nhà họ Kỷ nói bữa tiệc tối nay chính là giúp Kỷ Văn Hào xem mắt, hiện tại không nói đứa bé từ đâu xuất hiện này, nhưng Kỷ Văn Hào lại muốn đi trước, đây là sao?

"Hơi quá đáng rồi đó! Anh muốn đi như vậy sao?"

"Đúng vậy! Có gì hay ho chứ."

"Đúng vậy! Sinh con gái còn bị tiểu năng trí tuệ..."

Kỷ Văn Hào xoay người, thái độ rõ ràng tức giận, nhưng mà anh lập tức giật mình nhớ đến một chuyện, mới xoay người, đã thấy một phụ nữ lao ra.

Xong rồi! Anh biết mà.

Tạ Thi Âm lập tức xông lên, chuẩn bị lý luận với đối phương, lấy lại công đạo cho con gái. Ai cũng không thể mắng bé như vậy!

Ai cũng không thể...

"Co có ý gì? Cô dựa vào cái gì mà mắng con tôi?"

"Cô... cô là ai?"

"Tôi là mẹ Tiểu An, cô dựa vào cái gì mà mắng con gái tôi?"

"Con bé vốn bị thiểu năng trí tuệ đó thôi! Trên báo đều nói vậy, nói các người mang nó đi trung tâm giáo dục đặc biệt, nó không bị thiểu năng thì biij gì?"

"Cô..."

"Kỷ Văn Hào một tay ôm con gái, một tay kéo cô lại, ôm cô vào ngực, "Tiểu Âm, không sao đâu, không nên tức giận..."

"Bọn họ..." Cô sắp tức chết rồi.

Kỷ Văn Hào nói bên tai cô: "Em nhìn Tiểu An xem, con đang nhìn em, con không hề biết chuyện gì đang xảy ra.."

Tạ Thi Âm nhìn về phía Tiểu An, quả nhiên Tiểu An đang cười với mẹ. Cảm xúc Tạ Thi Âm liền tốt lên, hốc mắt cũng thấy ướt át.

Kỷ Văn Hào ôm chặt cô, trấn an cô, cũng bảo vệ cô.

Anh nhìn mọi người, "Đúng vậy! Con gái tôi đúng là bị thiểu năng trí tuệ, hiện tại bé đnag học tập và điều trị, nhưng so với những khuôn mặt xấu xí và dữ tợm của các vị thì bé đáng yêu hơn nhiều."

Kỷ Văn Hào cười cười, "Tôi tin rằng sau này bé sẽ không tùy tiện mắng chửi người khác bị thiểu năng, càng lộ vẻ háo sắc, không ngừng chạy theo đàn ông. Tôi xin nói với tất cả khách nữ ở đây, con gái của tôi đã rất đáng yêu! Ít nhất so với các người, tôi tuyệt đối tin tưởng."

Sắc mặt của mọi người nào đỏ nào đen, ai cũng không biết hưởng ứng như thế nào, ai cũng thấy Tiểu An ngoan ngoãn dựa vào ngực ba mình, trên mặt nở nụ cười đáng yêu.

Anh nói... đều là sự thật...

"Xin lỗi! Cha, còn có những quan khách, tôi đi trước." Nói xong cũng không để ý đến ánh măt của người khác, anh dắt vợ và con gái rời khỏi sảnh chính của nhừ họ Kỷ.

Đi trên bãi cỏ nỗi nhà chính và nhò nhỏ họ đang ở, Kỷ Văn Hào đặt Tiểu An xuống, Tiểu An rất vui vẻ, dưới ánh trăng, dưới bầu trời đầy sao, bé cao hứng nhảy dựng lên, giống như đnag khiêu vũ, sau đó từng bước, từng bước đi tới.

"Con gái, ba ba với con thi chạy nào!"

Tiểu An cười hì hì, Kỷ Văn Hào chạy trước, mới đầu Tiểu An vẫn nhảy nhót ở phía sau, sau đó hét to bắt chước ba ba chạy về phía trước.

Mặt cỏ rất, bé đi cũng không tính là mệt mỏi, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn thấm đẫm mồ hôi, bé vẫn không ngừng lại, lau lau mồ hôi trên trán, rồi chạy tiếp.

"Tiểu An, nhanh nào!" Kỷ Văn Hào đã chạy đến trước nhà, áo khoác trên người đã cởi ra, tay áo sơmi cũng xăn lên đến khuỷu tay.

"Ba ba.."

Đứa nhỏ vẫn từng bước từng bước, không tăng tốc cũng không chậm lại, bé không làm nũng bắt ba mẹ bế, cũng không ngã trên đất rồi không chịu đi.

Kỷ Văn Hào không nỡ, Tạ Thi Âm càng không nỡ, một đoạn đường ngắn ngủn, nhưng đối với đứa nhỏ lại không biết khi nào mới đến được đích.

Nhưng thân là ba mẹ đứa bé, họ đều phải nhẫn tâm để tự mình bé đi. Mà nói không chừng, họ đều không có sự dũng cảm của Tiểu An.

Vành mắt Tạ Thi Âm đỏ lên, cô phát hiện Tiểu An dạy cô rất nhiều, A Hào cũng vậy, cô tự ti lại nhỏ bé, cũng đều do hai cha con giúp cô có lòng tin.

Tiểu An đi tới, bé bước đến trước mặt ba ba, Kỷ Văn Hào ôm lấy bé, anh vui mừng hôn bé, Tiểu An cười khanh khách.

Kỷ Văn Hào nằm xuống bãi cỏ trên đất, không thèm quan tâm đến quần áo có bẩn không, trực tiếp để Tiểu An ngồi lên bụng mình, ôm bé, giới thiệu về các vì sao trên trời. "Không thể dùng ngón tay chỉ vầng trăng đó! Nếu không nó sẽ cắt lỗ tai con."

Tiểu An sờ sờ lỗ tai, kêu to, "Đau đau."

"Đúng vậy!"

Tạ Thi Âm ngồi bên cạnh họ, nhìn hai cha con vui đùa, cô nhủ thầm không được khóc. "Đây là điều anh nói sao? Dùng phương thức này đối mặt với ánh mắt của những người khác đúng không?"

Kỷ Văn Hào cười cười nhìn cô, "Có đôi khi, anh cũng không chịu nổi, rất muốn đánh họ, nhưng nếu nắm tay có thể giải quyết mọi chuyện, anh đã sớm động thủ."

Tạ Thi Âm ôm con, Kỷ Văn Hào vẫn nằm trên mặt đất như cũ, nhìn bầu trời, "Nhưng không được! Chúng ta không có cách nào bảo họ câm miệng, xã hội này vốn luôn tàn nhẫn như vậy. Những đứa trẻ giống như Tiểu An, có lẽ sẽ gặp nhiều long đong, hơn nữa họ đều là sự thật! Tiểu An... quả thật bị thiểu năng."

Kỷ Văn Hào hít hít mũi, muốn áp chế cảm giác đau lòng này.

"Từ nay về sau Tiểu An nên làm gì bây giờ..." Tạ Thi Âm che mặt khóc.

" Chúng ta chỉ có thể nói cho con biết, mặc kệ người ngoài nói con thế nào, cha mẹ vẫn mãi yêu con." Kỷ Văn Hào ung dung nói xong, "Anh đau lòng cho con, cũng biết con... không thể có một sống như người bình thường, nhưng vậy thì sao? Anh yêu con! Anh thật sự rất yêu con, mỗi lần con cười với anh, lúc ở bên anh chơi đùa, anh liền vui vẻ, có lẽ... con hơi hơi vụng về ngốc ngếch một chút, nhưng anh yêu con."

Nhìn vành mắt đo đỏ của anh, rốt cuộc Tạ Thi Âm không khống chế được, cô ôm chặt con, "Em cũng yêu con, Tiểu An..."

"Anh không chỉ yêu con, anh còn yêu..." Đột nhiên anh dừng lại, không nói hết câu, bầu không khí tốt đẹp như vậy, anh không muốn nó biến mất.

Nhưng Tạ Thi Âm chú ý tới. "Anh còn thế nào?"

"Không gì cả."

Lần này đổi lại là cô không vui, "Tại sao không nói?"

"Anh sợ em không vui."

"Anh nói! Vui hay không để em quyết định."

Anh ngồi dậy nhìn cô, "Anh không chỉ yêu Tiểu An, anh còn yêu em."

Tạ Thi Âm nhìn anh, nhìn sâu vào ánh mắt anh, ánh mắt kia vẫn trong suốt như cũ, giống chàng trai đơn thuần cô gặp ách đây nhiều năm, trong suốt không tỳ vết.

Thì ra anh có thay đổi, anh trưởng thành, thành thục, nhưng có cái gì đó vẫn không thay đổi, vẫn cố chấp, nghiêm túc như trước.

"Hiện tại đổi lại em nói chuyện!"

Tạ Thi Âm trừng mắt liếc anh một cái, không nói chuyện, chỉ ôm con, cả người dựa vào lòng anh, động tác rất mềm mại, nhưng giọng điệu lại không quá thân mật. "Em sẽ không bỏ qua cho anh nhanh như vậy đâu!"

Cười cay đắng vì lời của cô, nhưng hành động của cô lại làm cho anh rất vui vẻ, ôm chặt lấy hai mẹ con.

Rất lâu rồi họ không thân mật như vậy, cũng đã lâu không có ấm áp như vậy, ngay lúc này đột nhiên Tạ Thi Âm rất muốn nghe anh hát bài "Cô gái".

Cô nhớ rõ ánh mắt của anh, nhớ rõ ca từ gây cười của anh, nhưng nó lại làm cô cảm động, làm cô rơi nước mắt...

Cô gái...

Cô gái...

Cô gái...