Trong phòng rộng lớn, trên giường là đệm mềm mại, màu sắc trong phòng nhu hòa, tất cả tạo thành bầu không khí ấm áp, bốn phía lắt đặt rất nhiều thiết bị phòng hộ, tạo thành những khu vực riêng, giống như khu tập đi sẽ được lót thêm bông vải, tránh cho người sử dụng bị thương, đủ thấy người thiết kế tốn tâm sức như thế nào.
Hai bên vách tường gắn song sắt giúp người sử dụng đứng thẳng, góc thì để búp bê và những món đồ chơi khác, tất cả đều do giáo viên đề nghị, có thể trợ giúp những đứa trẻ đặc thù học tập.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, Xảo An rất vui vẻ, từ khi dọn về đây, hình như ngày nào bé cũng đến đây luyện tập.
Ban ngày Tạ Thi Âm sẽ ở cùng bé, buổi tối Kỷ Văn Hào ở cùng hai mẹ con cô, ngày nghỉ anh thường ở đây, vừa làm việc vừa làm bạn với hai mẹ con.
Đây là ngôi nhà hai tầng nhỏ nằm phía sau nhà chính, trước kia không có người ở, anh mất một thời gian để trang trí lại, đổi mới từ trong ra ngoài, sơn lại tường, đổi mới vật dụng, cuối cùng cũng hoàn thành.
Nơi này cách nhà chính một đoạn, thậm chí phía sau còn có một vườn hoa nhỏ, khi ở trong phòng nghịch mệt rồi có thể đến vườn hoa giải sầu.
Anh tuyển được mấy người làm từ nhà chính, những người này đều rất giỏi, nhưng không có bộc lộ ra bên ngoài, Kỷ Văn Hào nói rõ tình trạng của Tiểu An cho họ biết, thậm chí còn thỉnh cầu, "Tôi cần mọi người giúp tôi chăm sóc đứa con này đến khi bé lớn."
Có lẽ vì Tiểu An luôn làm cho mọi người yêu thích, miệng luôn mỉm cười, đứa bé như vậy không có ai không thích, cuối cùng những người làm này đều thích Tiểu An.
Hôm đó là chiều thứ bảy, buổi sáng Kỷ Văn Hào đến công ty xử lý công việc, buổi chiều về nhà, dù như thế anh vẫn một đống công việc về nhà.
Một thời gian nữa anh lê Tổng giám đốc rồi, thật ra hai năm qua cha kỷ đã buông tay, tất cả đều giao cho anh.
Từ đầu anh hơi bài xích, thậm chí muốn nói với cha, mình không muốn làm người lãnh đạo công ty, có lẽ nhiều năm rồi anh vẫn chưa thể hoàn toàn từ bỏ khát vọng tự do.
Nhưng kể từ khi biết tình trạng của Tiểu An, anh để tâm vào công việc hơn, nhanh chóng nhận ra giá trị của mình.
Có lẽ trong vô thức anh tự nói với mình, anh muốn vì Tiểu An và Tiểu Âm cố gắng kiếm tiền, tạo ra hoàn cảnh sinh hoạt tốt nhất.
Anh ngồi trên cái đệm, nhìn Tiểu An chơi đùa, mặc dù bé vẫn đi chưa vững, nhưng trong tay vẫn cầm điện thoại bàn công việc.
"Tôi đã xem qua hợp đồng, nhưng vẫn còn nhiều điều kiện cần phải bàn lại... Đối tác không đồng ý? Vậy để tôi đến gặp họ bàn lại... Nói cho họ biết chúng ta có thành ý muốn hợp tác, nhưng tuyệt không ký loại hợp đồng không bình đẳng này... Khi cần thiết thì nói với họ đối thủ của họ cũng đang muốn hợp tác với chúng ta... Tôi nghĩ... Ôi! Tiểu An, con làm gì thế?"
Xảo An ôm một con rối gỗ, tập tễnh đi đến trước mặt ba ba, giơ cao tượng gỗ trên tay rồi thả xuống người ở trên thân ba ba, làm rớt tất cả tài liệu trong tay anh.
"Phó tổng, có chuyện gì không?" Đầu bên kia điện thoại ân cần hỏi thăm.
Anh cười cay đắng, "Không sao! Con gái của tôi! Được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi lại, sau khi sửa lại hợp đồng tôi sẽ fax cho anh."
Vừa để điện thoại xuống, lập tức ôm lấy con gái, hôn lên gò má của bé, chọc cho Tiểu An cười ha ha. Anh nói to, "Tiểu An, con không cần ức hiếp ba ba!"
"Ba ba..." Lúc này đột nhiên Tiểu An đứng lên, gọi Kỷ Văn Hào, còn bé đi đến góc tường dùng hết sức kéo một cái rương ra.
Kỷ Văn Hào nhìn thấy vậy, vui mừng nở nụ cười, sau khi Tiểu An học được cách tự mình đi, thì đối với bé mọi thứ đều là bảo vật, đi khắp nơi, nhìn mọi thứ, giống như đang thám hiểm.
Bác sĩ, hiện tại Tiểu An năm tuổi, nhưng trí lực của bé chỉ giống như đứa trẻ một tuổi, sau khi trải qua học tập, tình huống tốt nhất là Tiểu An có chỉ số thông minh của một đứa trẻ từ tám đến mười hai tuổi.
Bất kể như thế nào, Kỷ Văn Hào chỉ hy vọng Tiểu An có thể độc lập, ít nhất trên phương diện sinh hoạt, như ăn mặc tắm rửa sẽ không cần người khác giúp đỡ.
Anh và Thi Âm sẽ cùng nhau cố gắng...
"Ba ba..."
"Đây là cái gì?"
Tiểu An kéo ra một cái rương nhỏ, mở ra bên trong dĩ nhiên là đàn ghi ta đồ chơi, hình như cây đàn ghi-ta này có thể gấp nhỏ lại được.
Kỷ Văn Hào cầm lên, cười cười, đặt tài liệu trong tay xuống đất, "Đây chắc là đồ chơi! Có thể phát ra âm thanh không?"
Gảy thử, quả nhiên có âm thanh, hơn nữa còn giống hệt như đàn ghi-ta thật. Kỷ Văn Hào cười cười, rất lâu không đụng đến vật này rồi... "Tiểu An, ba ba hát cho con nghe nhé!"
"A..."
Biết bé vui vẻ, chứng minh bé đã đồng ý. Anh nhẹ nhàng gảy đàn, hát ra vài ca từ và nhịp điệu trong đầu, dù không nhiều lắm.
Bảo bối nhỏ của ba, nụ cười của con thật đẹp, ba rất muốn nói cho toàn bộ thế giới biết.
Bảo bối nhỏ của ba, mặc dù hiện tại con rất mệt, nhưng sẽ có một ngày con vươn cánh bay xa.
Tiểu An là bảo bối nhỏ của ba, con là người đẹp nhất trong lòng ba...
Đột nhiên anh ngừng lại, nói một câu, "Đương nhiên mẹ là đẹp nhất!" Tiểu An bật cười khanh khách.
Nhưng có một ngày, con sẽ bay xa, thật mong đợi ngày đó, ba ba sẽ cảm thấy an ủi...
Tạ Thi Âm đứng ở ngưỡng cửa, nghe thấy anh hát bất giác mỉm cười sáng lạn, bao lâu rồi cô chưa nghe anh hát?
Rất nhiều năm đi!
Những năm này, cô luôn không chấp nhận anh, hận anh, như vậy mới không bức tử chính mình. Nhưng chỉ mấy tháng ngăn snguir này, cô lại đón nhận anh, thậm chí đã quen với sự tồn tại của anh.
Anh làm được chuyện cô không làm được, hoàn cảnh hiện tại mới tốt nhất cho Tiểu An, cô không nói gì, không lời nào diễn tả được kích động trong lòng, chỉ có thể cảm ơn.
Kỷ Văn Hào thấy cô, trong thời gian này, cô kiên quyết ở lại phòng anh chuẩn bị cho Tiểu An, trong lòng anh lại mong chờ không biết khi nào họ mới có thể trở thành vợ chồng chân chính.
Anh sẽ không buông tay, anh rất tin tưởng, anh sẽ dùng thời gian để đổi lấy sự tha thứ của cô, chờ đến ngày đó, cả nhà họ sẽ có được hạnh phúc chân chính.
"Tiểu An, ba ba còn có một bài hát đó!" Gảy một dây đàn, lại hát lên, lập tức khiến Tạ Thi Âm mặt đỏ, ôm con gái ngồi một bên.
Có cô gái, nụ cười thật đáng yêu.
Em không biết tôi luôn nhìn em
Trong giây phút, em cười với tôi.
Tim của tôi, đành phải bán đi
Vẫn chưa hát xong, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ngõ cửa, Kỷ Văn Hào cau mày, lẩm bẩm, "Ai?" lại chọn ngay lúc này mà gõ cửa chứ?
Trọng điểm nằm ở câu sau, không thể để anh hát hết câu sau à!
Buông đàn ghi-ta, đứng lên, "Chờ một chút."
Tạ Thi Âm ôm con gái, gật đầu với anh, cô muốn che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, điều này làm cô nhớ lại năm đó khi làm ở nhà hàng, sớm chiều tiếp xúc với anh.
Rất lâu rồi cô không muốn nhớ lại chuyện đã qua, thì ra... Bọn họ đã từng hạnh phúc như vậy, khờ dại đơn thuần như vậy, rất lâu rồi...
Đi ra ngoài Kỷ Văn Hào nghe người làm nói với anh, cha anh đang ở bên ngoài, anh nhướng mày đi nhanh ra ngoài.
Vì cảm xúc Tiểu Âm, anh yêu cầu tất cả mọi người ở nhà chính không thể tùy ý đến đây, đương nhiên cũng bao gồm cả cha anh. Cho dù có người vì vậy mà câu oán hận, anh cũng bất chấp, phải làm như vậy.
Tiểu Âm ở đây đã chịu tổn thương rất sâu, bây giờ cô chịu vào đây đã là may mắn lắm rồi, anh không thể để cô lại tổ thương.
Sau khi nói chuyện với cha, quay lại cả hai mẹ con đều nhìn anh, anh cười cười xin lỗi.
"Tối mai, cha mở tiệc bên nhà chính, bảo là muốn mừng thọ trước ngày sinh, ai biết ông ấy muốn làm gì? Rõ ràng còn hơn một tháng nữa mới đến sinh nhật của ông ấy..."
"Cho nên anh muốn đi?"
Kỷ Văn Hào gật gật đầu, thân là con trai, lại là Tổng giám đốc tương lai của công ty, không thể không đi. Nhưng anh nhìn vợ, "Nếu em không muốn anh đi, anh sẽ không đi."
"Đi đi! Dù sao đó cũng là cha anh... Còn có, lần sau mời cha nah vào đi, không cần đứng ở bên ngoài."
Kỷ Văn Hào nở nụ cười, "Vậy hai người có muốn đi với anh không?" Anh cho rằng cô đã nghĩ thông suốt.
Ai ngờ cô lập tức ôm lấy con gái, bên ngoài mạnh miệng, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi như cũ. "Không đi! Chúng tôi đến đó làm gì?"
Kỷ Văn Hào cười cay đắng, thở dài, "Anh biết rồi." Anh tiến lên hôn con gái, nhưng mặt Tạ Thi Âm cũng ở gần đó, anh chịu hết nổi cũng hôn trộm cô một cái.
"Anh..."
"Xin lỗi!"
Chu môi trừng mắt, Tạ Thi Âm cảm thấy bất lực, Tiểu An trông thấy mẹ như vậy, cũng bắt chước nét mặt của mẹ, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Gia đình ấm áp hạnh phúc này, họ không muốn mất đi nữa.