Mọi ngày đều như vậy, ban ngày đưa Xảo An đến trung tâm nuôi dạy, chiều đón bé về chơi với bé đến tối.
Dĩ nhiên Kỷ Văn Hào phải đi làm, nhưng tối đến anh nhất định sẽ đến chỗ hai mẹ con cô, hưởng thụ cảm giác ấm áp của gia đình.
Ngoài mặt Tạ Thi Âm không tỏ rõ thái độ, đối với việc mỗi ngày anh đến chỗ hai mẹ con cô, cô không nói được cũng không nói không được, nhưng cô biết cô rất cảm ơn khi có anh làm bạn.
Vận mệnh thật kỳ quái, là anh tổn thương tình cảm của cô, nhưng cũng là anh kéo cô ra khỏi sự tự hận mình, cô không biết nên hận anh hay nên yêu anh.
"Mẹ..."
Ôm Tiểu An, Tạ Thi Âm không nghĩ nữa, nhìn con gái. Xảo An tự đứng trước bàn trà, hiện tại bé có thể đứng lâu được rồi.
Mà hình như Tiểu An cũng rất vui vì mình có thể tự mình đứng, bé cười rất vui vẻ, vẫy tay rồi khua tay múa chân vô cùng hưng phấn.
"Tiểu An, mẹ... có muốn ở chung với ba ba không?"
Cô thật khờ, lại đi hỏi con gái vấn đề này, nhìn vẻ mặt Tiểu An cô mới biết mình ngu, Tạ Thi Âm cười khổ.
"Ba ba..." Tiểu An bắt chước theo mẹ, gọi Kỷ Văn Hào.
Tạ Thi Âm sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, rồi ôm bé vào ngực. Lúc này đột nhiên cửa nhà mở ra, nhất định là anh.
Ngày đó anh khuyên can mãi, nửa dụ dỗ nửa lừa gạt, cuối cùng lấy được chìa khóa nhà cô, bây giờ có thể tự do ra vào. Chỗ này còn giống nhà của anh hơn nhà anh.
Kỷ Văn Hào mới vừa tan làm, trên người mặc bộ đồ vest, vừa vào nhà đã thấy hai mẹ con ngồi trên ghế. Anh lớn tiếng nói, "Tiểu An, ba ba đã về."
Bé con nghe thấy giọng nói quen thuộc, hưng phấn kêu to, "Ba ba... Ba ba..."
Kỷ Văn Hào đi đến trước mặt hai mẹ con, bỏ cặp táp trên tay xuống, vươn tay ôm lấy con gái, Tiểu An vui mừng hai chân đạp loạn xạ.
Anh hôn lên má con, đổi lấy một nụ cười duyên của bé, tiếng cười ngọt ngào làm người ta thương yêu.
"Chúng ta ăn cơm thôi!"
Tạ Thi Âm khẽ mỉm cười, "Em đi dọn cơm."
Kỷ Văn Hào nhìn, trên mặt nở nụ cười rất vui vẻ. Đây chính là sự ấm áp của gia đình, anh đã mơ ước thật lâu, cuối cùng giờ khắc này cũng đến.
"Tiểu An, ăn cơm!"
"Cơm cơm..."
Cả nhà ngồi ở trước bàn ăn, Tạ Thi Âm bới hai chén cơm cho Kỷ Văn Hào và mình, còn Tiểu An thì luôn được mẹ đút cho ăn cơm.
Tiểu An ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, Kỷ Văn Hào nhìn một chút, cười cười, bản thân mình cũng từ từ hưởng thụ tay nghề của Tạ Thi Âm.
Không khí bây giờ rất ấm áp, Kỷ Văn Hào nghĩ, nếu hiện tại anh nói ra yêu cầu, chắc sẽ không chọc cô giận. "Tiểu Âm, anh có việc muốn nói với em."
Lau lau miệng con gái, đang chuẩn bị đút miếng tiếp theo, Tạ Thi Âm nhìn về phía anh, "Chuyện gì?"
"Anh hi vọng, em và Tiểu An... theo anh về nhà họ Kỷ."
Tạ Thi Âm dừng lại, chiếc chén trong tay xém nữa rớt xuống đất, cô không thể tin được nhìn anh, mà anh đã biết trước cô sẽ có phản ứng như thế, ánh mắt chẳng kiêng dè trực tiếp nhìn cô.
"Em không về!"
Phản ứng này nằm trong dự đoán của anh, anh chỉ có thể cười khổ, cô không thèm hỏi nguyên nhân... Có thể thấy được nhà họ Kỷ đã tổn thương cô rất nhiều.
Kỷ Văn Hào không nói gì, ngược lại cô hơi kinh ngạc, chẳng qua cô chỉ không muốn quay lại nơi đau khổ đó thôi.
Buổi chiều năm đó, cô van xin mọi người trong nhà họ Kỷ, nhưng không có ai đồng ý giúp cô đưa con đến bệnh viện, con cô mới trở thành như vậy.
Cô chỉ ở đó mấy tháng khi mang thai họ đã chê cười cô đến cực điểm, bây giờ cô đã chạy trốn, cô không bao giờ... muốn quay lại đó nữa.
Nhưng mà anh chỉ nhìn cô, biết cô đang nhớ lại quá khứ, anh cũng biết có một số đoạn ký ức đối với cô rất đau khổ.
Anh như vậy lại khiến cô không biết phản ứng như thế nào. "Tại sao anh không nói chuyện?"
Kỷ Văn Hào để bát đũa xuống, thành khẩn nhìn cô, "Tiểu Âm, anh thật sự xin lỗi, những đau khổ nhà họ Kỷ gây ra cho em cũng do anh tạo thành. Vì chuyện này, anh đã cãi nhau với cha, ông nói ông không biết người giúp việc có thái độ như vậy, ông cũng rất xin lỗi."
Tạ Thi Âm im lặng, ngừng một chút lại tiếp tục đút cơm cho Tiểu An, "Mọi chuyện cũng đã qua, em không muốn nhắc lại nữa, hiện tại chỉ cần con gái khỏe mạnh là tốt rồi."
"Chính vì con gái, anh mới hy vọng đưa hai người về nhà họ Kỷ."
"Có ý gì?"
Kỷ Văn Hào nói ra kế hoạch của mình, "Anh muốn thiết kế cho Tiểu An một phòng, có thể giúp con tập đi, hoặc học tập, sau này cũng có thể mời giáo viên đến dạy Tiểu An."
Anh nhìn quanh căn phòng, "Căn nhà chúng ta đang ở quá nhỏ, không thể thiết kế như vậy được, mà thiết kế ở chỗ xa cũng không được."
Tạ Thi Âm im lặng nghe anh nói.
Kỷ Văn Hào tiếp tục chia xẻ sự sắp xếp trong lòng, "Nhà họ Kỷ rất lớn, sẽ có đầy đủ không gian cho chúng ta thiết kế, Tiểu An cần hoạt động nhiều, nhà họ Kỷ có một vườn hoa rất thích hợp, quan trọng hơn là, chăm sóc Tiểu An là một công việc rất mệt, nhà họ Kỷ có người có thể giúp chúng ta."
Tạ Thi Âm nghĩ anh nói cũng không sai, không gian căn nhà này không lớn, nhưng mà... "Những người trong nhà anh... không bắt nạt Tiểu An, mắng Tiểu An chứ?"
Anh cười cười, "Hiện tại nhà họ Kỷ do anh làm chủ, tập đoàn Kỷ thị do anh quản lý, anh nghĩ họ ngu mới đến mắng con gái anh. Hơn nữa anh có không gian độc lập ở nhà họ Kỷ, họ sẽ không đến quậy phá... Tiểu Âm anh còn một ý nghĩ muốn chia sẻ với em..."
"Cái gì?"
"Anh vẫn muốn nói cho em biết, chúng ta không thể ngăn cản tất cả lời ra tiếng vào, cho dù hôm nay Tiểu An là một đứa trẻ bình thường cũng vậy, chúng ta không thể khống chế người khác, bắt họ ra khỏi cửa không được nói những lời độc ác."
"Ở trên thế giới này, vốn có những người như thế, lấy sự châm chọc người khác làm thú vui, điều chúng ta có thể làm chính là nói với chính mình, dù có như thế nào chúng ta cũng yêu thương con gái, chúng ta không thể bị người khác ảnh hưởng được."
Tạ Thi Âm rất khổ sở, "Nhưng mà... Em sợ có một ngày Tiểu An lớn lên, bé hiểu được sẽ đau lòng!"
"Vậy chúng ta không thể làm gì khác hơn là cố gắng dạy con, để con giống chúng ta, không bị ảnh hưởng bởi những lời ra tiếng vào đó, bởi vì người thân của ngươi vĩnh viễn yêu con..."
Tạ Thi Âm ủ rũ, "Dù sao em cũng không nói lại anh!"
"Vậy là em đã đồng ý rồi sao?"
"Em có thể không đồng ý sao? Em nhất định phải đi theo Tiểu An..." Tạ Thi Âm ôm lấy con, rất tức giận nhưng lại không có cách.
Với năng lực kinh tế của Văn Hào mới có thể sắp xếp được cho Tiểu An, còn cô thì không, vì tốt cho Tiểu An, cô chỉ có thể nghe theo anh, lại xông vào hang cọp lần nữa.
Bỗng nhiên Kỷ Văn Hào nhìn cô, rất khó khăn đưa ra một vấn đề, giống như đã suy nghĩ rất lâu, lúc này mới có dũng khí nói ra, "Tiểu Âm, anh muốn hỏi em một vấn đề?"
"Cái gì nữa?" Loại này cảm giác không có cách này chuyển thành tức giận.
Anh cười cười, nụ cười mang theo chút thẹn thùng, "Cái rương kia... Cái rương chúng ta để bí mật, em để ở đâu rồi?"
Cô chuyển nhà mấy lần, anh không tìm thấy nó trong những căn nhà kia, chắc cô đã mang đi nên đành hỏi cô.
Vẻ mặt Tạ Thi Âm là lạ, hít sâu một hơi rồi trả lời anh bằng giọng không tốt lắm: "Đã mất, đã sớm mất rồi, giữ lại nó làm gì!"
Đã mất... Đã mất... Đã mất...
Kỷ Văn Hào giống như bị sét đánh, sửng sốt thật lâu, một câu cũng không nói được, cả người khiếp sợ không thôi. Một lúc lâu sau, mới miễn cưỡng nói ra một câu, âm thanh hơi khàn khàn, "Đã mất... Vậy coi như xong, mất cũng tốt, không cần nhớ lại chuyện đã qua..." Khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, rồi lại tiếp tục ăn cơm.
Anh đã sớm tự nói với mình phải nhìn về phía trước, lẽ ra không nên hỏi...
Tạ Thi Âm nhìn anh, không đành lòng, nhất là nhìn anh tỏ ra vẻ kiên cường, làm bộ như không có gì, cô cũng rất đau lòng.