Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương

Chương 1-4




Từ sau lần gặp không mấy vui vẻ ấy, có một khoảng thời gian ngắn Kỉ Văn Hào không dám đến thăm cô, vì anh không hiểu, vì anh lo lắng, cũng vì…… Anh đã mệt mỏi với tình trạng hiện tại của họ.

Anh thực sự muốn hỏi cô, có phải muốn từ bỏ tình cảm của hai người? Có phải trong tương lai cô không cần anh nữa? Nếu quả thật là như thế anh mới biết mình nên làm gì.

Nhưng bởi anh không nỡ, bởi vì áy náy, hơn nữa anh yêu cô, anh không muốn buông tay, không muốn đánh mất một đoạn tình đẹp nhất của tuổi trẻ.

Mấy năm nay, anh trưởng thành hơn rất nhiều, không còn phóng đãng ngang ngạnh như lúc trẻ nữa, anh đã tiếp quản công ty của gia tộc, anh cũng không còn mặc quần jean và áo sơ mi như thời trong ban nhạc, từ lúc anh tiếp quản công ty đến giờ anh đã có 10001 bộ vest.

Anh từng nói, anh không hề nhớ nhung khoảng thời gian theo đuổi tình yêu lãng mạn kia, nhưng lại thường xuyên nhớ lại thời gian ở cạnh cô năm ấy, trong đầu luôn hiện lên dáng vẻ

của cô lúc ấy, thanh thuần lại có một chút trưởng thành, trong mỗi lời nói trầm tĩnh luôn tràn ngập sự hài hước, khiến anh cười ha ha.

Nhưng người con gái lúc ấy, hiện tại đã tìm không thấy. Chẳng lẽ sau khi cô trưởng thành sẽ trở thành người như bây giờ? Cô của năm đó đã về đi nơi nào?

Lớn lên thật phiền phức, trưởng thành cũng thật phiền, anh không hiểu nổi sự thay đổi của, không hiểu vì sao cô không bao giờ khôi phục dáng vẻ thoải mái, hài hước năm đó, trên đôi lông mày luôn có nét đau thương?

Hôm ấy anh lại tới thăm cô một lần nữa, cảm xúc của cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất khi nhìn thấy anh, cô không còn phản ứng mất tự chủ giống như lần trước nữa.

Nhưng nói thật, anh vẫn không hiểu mình đã làm sai điều gì, hay nói sai cái gì, điều này vẫn luôn khiến anh buồn bực.

Cô địu con bận rộn trong bếp, Kỉ Văn Hào ngồi ở phòng khách nhìn hết cái này đến cái kia, trong lòng thầm nghĩ, ở lại đây một thời gian cũng tốt lắm.

Để cho hai mẹ con cô sống một mình, anh không yên lòng, nhất là sau khi thấy Tạ Thi Âm không khống, anh càng cảm thấy trên người cô tồn tại một bí mật, anh muốn biết đó là gì.

Khi anh đang nhìn bốn phía của ăn phòng, trong lòng đang suy nghĩ, lại thấy một đống giấy tờ để trên mặt bàn, anh vốn chỉ tùy ý lật qua một vài tờ, giống như xem để giết thời gian, nhưng vừa cầm một tờ lên, lại lập tức bị bốn chữ trên mặt giấy thu hút!

“Lớp học đặc biệt?!” Kỉ Văn Hào mở tờ giấy giống tờ quảng cáo, giới thiệu những lớp học đặc biệt dành cho trẻ em mẫu giáo công lập mới được thành lập, thường xuyên có bác sĩ và y tá đến chăm sóc, dạy cho những đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ học các kỹ năng trong cuộc sống……

Anh hít một hơi thật sâu, nhìn về phía phòng bếp, lúc này, trong túi giấy còn có một số tài liệu khác, anh lại cầm lên xem, đó là một bệnh án.

Họ tên ghi trên đó chính là con gái của anh - Kỉ Xảo An, những thuật ngữ y học anh xem không hiểu, chỉ hiểu được mấy chữ bác sĩ viết to ở cuối bệnh án - “Thiểu năng trí tuệ”!

Kỉ Văn Hào không tự chủ được phát run, thậm chí hơi choáng váng!

Anh đứng lên, nắm chặt lấy tập tài liệu, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng bếp, đúng lúc đó Tạ Thi Âm cũng quay người lại. Dĩ nhiên cô cũng nhìn thấy anh cầm cái gì.

Cô thoáng hoảng hốt nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại. Không nghĩ tới anh sẽ phát hiện tập tài liệu này, cũng không nghĩ anh sẽ phát hiện tất cả trong tình huống này, cô không biết mình nên thở nhẹ một hơi, hay tức giận?

“Đây là cái gì?”

“……” Cô không nói, nghiêng đầu qua một bên, hai tay đưa ra phía sau vỗ về con gái.

Anh đã phát hiện ra rồi, tiếp theo nên làm gì bây giờ?

“Nói cho anh biết! Đây là cái gì?” Kỉ Văn Hào kích động hét to.

Tạ Thi Âm vẫn vỗ vỗ đứa bé sau lưng, sợ dọa đến con, nhưng cô vẫn không nói một lời. Cô còn có thể nói gì đây?

Đây là sự thật, đã qua nhiều năm, cô vẫn không thể tiếp nhận nổi, huống chi người vừa mới biết sự tình như anh! Giờ phút này có nói gì cũng đều vô nghĩa.

Kỉ Văn Hào thấy cô không nói gì, nhưng hốc mắt cô tràn ngập nước mắt, anh muốn hôn mê, lắc lắc đầu, giống như muốn nhìn rõ người trước mắt, cũng để nhìn rõ đứa trẻ sau lưng cô.

Ông trời ơi! Điều này sao có thể?

Tiểu An…… Làm sao có thể……

Hốc mắt anh cũng tràn ngập nước mắt, anh không dám tin, nước mắt cứ như vậy chảy xuống, hai tay nắm chặt, suýt nữa vò nát mấy tờ giấy kia. “Vì sao em không nói cho anh biết……”

Tạ Thi Âm cố nén nước mắt nhìn anh, giống như khinh ngạc với những gì anh vừa nói, cô cảm thấy buồn cười nói: “Nói cho anh?”

“Con…… mắc bệnh, vì sao em không nói cho anh?” Cố gắng lau nước mắt, lần đầu tiên Kỉ Văn Hào cảm nhận được loại đau đớn này.

Nói vậy nhiều năm qua, cô luôn mang nỗi đau này trong lòng, một mình chịu đựng, không muốn chia sẻ cùng người khác; Một mình chịu tất cả đau khổ.

Tạ Thi Âm cười cười, nước mắt cũng chảy xuống theo, “Anh cho rằng…… Ai là người đã hại Tiểu An thành ra thế này?”

Anh sửng sốt, nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự phẫn hận của cô.

“Tôi van xin từng người trong nhà anh, nhưng không ai nguyện ý giúp tôi, tôi cũng đã gọi điện thoại cầu xin anh, anh nói không có chuyện gì quan trọng bằng việc anh ký hợp đồng gia nhập giới ca sĩ, cho nên con được đưa vào bệnh viện quá trễ! Anh còn hỏi tôi vì sao không nói cho anh, Kỉ Văn Hào, anh thật khốn nạn!”

Nghe từng câu trách cứ của cô, Kỉ Văn Hào thiếu chút đứng không vững, toàn thân không ngừng phát run, nhớ lại từng ly từng tý trong quá khứ, trái tim giống như rơi xuống đáy vực. “Anh không biết……”

“Đừng trách vì sao tôi không nói cho anh, cũng đừng trách vì sao tôi muốn rời xa anh, nếu không phải tại anh, con sẽ không biến thành như vậy, Kỉ Văn Hào, tôi thực sự rất hận anh!”

Mở to hai mắt nhìn cô, lắng nghe những nỗi khổ trong lòng cô, toàn thân anh lạnh buốt, không biết nên phản ứng như thế nào.

Đối với cô, thậm chí đối với Tiểu An mà nói, vài năm nay giống như bi kịch. Nếu có thể, anh rất muốn quay ngược thời gian, nhưng điều là không thể……

Bọn họ chỉ có thể quay đầu nhìn lại, hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm ấy, khóc hết lần này đến lần khác, khóc hết nước mắt, khóc đứt ruột đứt gan...