La Duyệt Kỳ và Lý Minh Hân sóng vai đứng ở hành lang chờ Mạc Duy Khiêm và Đổng Nguyên, La Duyệt Kỳ cảm thấy hơi xấu hổ, lúc ở đài truyền hình cô cũng đã nhìn ra được Lý Minh Hân để ý đến Mạc Duy Khiêm như thế nào, chỉ là không biết cuối cùng giữa hai người bọn họ có quan hệ hay không, nhưng dù thế nào thì bây giờ chắc chắn Lý Minh Hân rất ghét cô.
“Không ngờ sau khi kết thúc chuyện của Vu Đức Thăng và Trương Bội Ninh cô và Duy Khiêm vẫn còn liên hệ với nhau.” Lý Minh Hân nghiêng người nói chuyện với La Duyệt Kỳ, thái độ cũng không tốt không xấu.
La Duyệt Kỳ nhanh chóng nói: “Là vì tôi có việc muốn nhờ nên mới liên hệ với anh ấy, sau đó lại có không ít việc làm phiền, dây dưa qua lại vô thức đã đến bên nhau rồi.”
Lý Minh Hân nở nụ cười: “Lúc trước đồng nghiệp tên Phan Minh Minh ở đài truyền hình của cô nói cô rất có bản lĩnh, không ngờ cô ấy đúng là rất hiểu cô, cô vô thức mà có thể bò lên Duy Khiêm, còn tôi đã có ý định từ lâu mà vẫn bị gạt ra sau.”
Sau đó nhìn nhìn Đổng Nguyên và Mạc Duy Khiêm vẫn đang nói chuyện phía sau thì nói với La Duyệt Kỳ: “Nếu không ngại thì hai chúng ta xuống lầu trước đi?”
Dĩ nhiên là La Duyệt Kỳ không để ý quá nhiều, cùng Lý Minh Hân xuống trước, Hàn Giang và một vệ sĩ khác lập tức đi sau hai người.
“Vệ sĩ cũng cử tới bảo vệ cô? Tôi không có ý gì khác, chỉ tự than thở một chút mà thôi, lúc trước khi Duy Khiêm vừa mới đến tôi đã có hảo cảm với anh ấy rồi, sau đó anh ấy đi các thành phố trực thuộc dò xét thì tôi vẫn luôn đi theo bên anh ấy, vốn dĩ tôi đã chuẩn bị kế hoạch đi theo anh ấy đến thành phố tiếp theo sau khi vụ việc Vu Đức Thăng kết thúc, nhưng trên đường lại nhận được tin nói Duy Khiêm còn muốn ở lại Danh Tĩnh một thời gian. Sau đó tôi lại nghe được chút tin đồn, nói là Duy Khiêm đang vì bạn gái anh ấy mà điều tra vài vụ việc. Ban đầu tôi còn không tin, lại dùng mọi cách để được điều đến đây giúp đỡ, chỉ là nhìn đến tình cảnh hôm nay thì tôi không thể không tin nữa rồi.”
Nghe lời kể của Lý Minh Hân, thật ra La Duyệt Kỳ chẳng có cảm giác gì, vì tất cả chẳng có liên quan gì đến cô hết.
“Vì giúp đỡ Duy Khiêm, tôi đã sử dụng hết các mối quan hệ và ơn nghĩa của ba tôi, thầm nghĩ có thể giúp anh ấy nhanh chóng giải quyết vấn đề khó khăn, dĩ nhiên việc đó cũng có mang theo cả chút ý đồ riêng tư của tôi. La Duyệt Kỳ, tôi nói với cô những điều này là muốn cô hiểu rằng, Duy Khiêm không phải người thường, bạn gái của anh ấy phải là người có khả năng rất cao và năng lực làm việc cực mạnh, càng phải hào phóng khéo léo, thông minh ứng phó đủ loại hoàn cảnh, mà tôi và anh ấy đã hình thành sự ăn ý với nhau, khi tôi đang cố gắng tiến đến bên anh ấy thì cô lại xuất hiện quấy rầy tất cả. Đương nhiên, tôi không thể đánh giá cách làm người của cô, chỉ có thể nói là Lý Minh Hân tôi đây làm việc chưa đủ quyết đoán! Thái độ của cô đối với Duy Khiêm tôi nhìn qua cũng đã hiểu rõ rồi, tôi chỉ muốn cho cô biết rằng tôi sẽ không buông tha đâu!”
La Duyệt Kỳ mặc kệ Lý Minh Hân đang thao thao bất tuyệt, tự sửa sang lại suy nghĩ của mình, cô cho rằng đầu tiên là Lý Minh Hân đang ám chỉ cô không xứng nổi với Mạc Duy Khiêm – điều này thì không cần bất kỳ ai nói, tự cô cũng hiểu được; Tiếp theo, Lý Minh Hân hẳn là đang muốn nói cô ta trả giá rất nhiều vì Mạc Duy Khiêm, bao gồm cả việc sử dụng tài nguyên và sức lực của nhà cô ta để bán mạng vì Mạc Duy Khiêm; cuối cùng hẳn là tuyên chiến với cô rồi.
Cái này hoàn toàn không cần thiết, chỉ cần Mạc Duy Khiêm không nói buông tha thì cô phải tiếp tục báo đáp Mạc Duy Khiêm, làm hắn vui vẻ. Nếu nói Mạc Duy Khiêm thích Lý Minh Hân, vậy cô hoàn toàn có thể rời khỏi! Nhưng mà tất cả những điều này cô không có cách nào nói với Lý Minh Hân được, chỉ có thể để cô ta tiếp tục cố gắng thôi.
“Hai người đang nói gì thế, sao không từ từ chờ chúng tôi.” Mạc Duy Khiêm và Đổng Nguyên chạy lên.
“Không có gì, tôi với Duyệt Kỳ cũng coi như là có quen biết cho nên mới ôn lại chút chuyện lúc trước thôi.” Lý Minh Hân mỉm cười giải thích.
Mạc Duy Khiêm không đáp lời mà cúi đầu nhìn vẻ mặt La Duyệt Kỳ: “Trò chuyện gì vậy?”
La Duyệt Kỳ cũng không có biểu hiện gì khác thường: “Chính là nói mấy câu về chuyện thầy Vu thôi.”
Mạc Duy Khiêm cẩn thận quan sát La Duyệt Kỳ, đến khi xác định cô không có gì bất ổn mới yên tâm: “Cứ mãi nói mấy cái chuyện không vui đó làm gì, nói nhiều rồi lại đau lòng.”
Tiếp theo, đoàn người đi đến một nhà hàng có vẻ xa hoa ở cạnh đó, Mạc Duy Khiêm đưa thực đơn cho La Duyệt Kỳ: “Em xem em thích ăn gì.”
“Nhiều người như thế, cứ để mọi người gọi trước đi.”
Mạc Duy Khiêm nâng chén trà nhấp một ngụm: “Em cứ gọi đồ em thích ăn đi, không cần để ý đến người khác.”
Gọi xong đồ ăn, chờ sau khi nhân viên rời khỏi thì Mạc Duy Khiêm cũng không sốt ruột bàn chuyện công việc, vẫn quấn lấy La Duyệt Kỳ: “Sau này phải làm thế nào đây? Nếu em ngừng lương giữ chức thì sẽ không có nguồn kinh tế nữa, chẳng lẽ đợi ba mẹ em nuôi sao?”
La Duyệt Kỳ chỉ ngẩn ra nhìn Mạc Duy Khiêm, như thể rất giật mình vì câu nói của hắn, cô thốt ra theo bản năng: “Em còn tưởng anh có thể chăm sóc em chứ?”
Lúc này, đến lượt Mạc Duy Khiêm ngây dại, nhưng mà hắn lập tức đã hiểu ra hàm ý trong câu nói của La Duyệt Kỳ, không nhịn nổi ôm chầm lấy cô hôn một cái, sau đó lại cười đến cực kỳ vui vẻ, nhéo nhéo hai má La Duyệt Kỳ nói: “Sao lại ngoan như vậy chứ, biết phân biệt thân thích và người ngoài, cái này đúng rồi! Em đã biểu hiện tốt thế, anh sao có thể để em chịu uất ức chứ, anh lập tức cho em tiền sinh hoạt, em muốn mua gì thì cứ mua cái đó, vạn lần không cần lo lắng chuyện thiếu tiền, viên kim cương màu hồng cũng sắp được khảm xong, nửa tháng nữa là có thể đến đây, có vui không?”
Người này đúng là dễ dụ dỗ mà, La Duyệt Kỳ cảm thấy cô đã khám phá ra bí quyết làm cho Mạc Duy Khiêm vui vẻ rồi, đàn ông ấy mà, đều có chủ nghĩa đàn ông, thích mặt mũi, Mạc Duy Khiêm cũng không khác, chỉ cần cô hơi biểu hiện ra một chút đã khiến hắn vui vẻ như thế, ngược lại khiến cô cũng cảm thấy thành công theo.
Lại liếc mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Lý Minh Hân một cái, La Duyệt Kỳ nghĩ rằng: Cô theo của cô, tôi giữ của tôi, chúng ta ai làm việc người nấy thôi.
Đổng Nguyên ho nhẹ một chút, khẽ nói với Mạc Duy Khiêm: “Lão đại à, có chừng có mực một chút, Lý Minh Hân chắc chắn đã nhìn rất rõ ràng rồi, diễn nữa lại thành quá lố đấy!”
Trên mặt Mạc Duy Khiêm vẫn còn ý cười: “Ai bảo anh là tôi đang đóng kịch? Anh mù hay bị làm sao vậy? Sao không thấy Duyệt Kỳ làm cho người ta thương yêu thế nào chứ?”
Đổng Nguyên lập tức im miệng, thì ra ông lớn này đang biểu lộ thật lòng, xem ra về sau hắn nên thích ứng dần với sự chuyển biến này của Mạc Duy Khiêm thôi.
Đợi sau khi đồ ăn được đưa lên, La Duyệt Kỳ tiếp tục ân cần gắp những đồ ăn Mạc Duy Khiêm thích vào bát hắn, vừa gắp vừa nói: “Mạc Duy Khiêm, anh phải ăn nhiều một chút mới được, mỗi ngày đều làm việc vất vả như thế mà còn phải quan tâm đến em, em toàn gọi món anh thích ăn đấy.”
Bây giờ Mạc Duy Khiêm chỉ hận không thể ôm chặt La Duyệt Kỳ vào lòng mà điên cuồng âu yếm, mọi người nói xem, có thể gặp được cô bé hiểu biết thế này ở đâu chứ? Tìm khắp thế giới này cũng không có người thứ hai đâu!
“Duy Khiêm, tôi có thể nói phát hiện mới của tôi không?” Lý Minh Hân thật sự không nhìn nổi dáng vẻ thương yêu kia của Mạc Duy Khiêm nữa, đành phải nhắc tới mục đích mà cô ta tới tìm hắn.
Mạc Duy Khiêm xoa xoa mái tóc của La Duyệt Kỳ rồi mới chịu chuyển tầm mắt sang cô ta: “Minh Hân, tôi nghĩ Thư Dân đã nói qua với cô rồi, cô hẳn là hiểu ý của tôi chứ?”
“Tôi biết anh không muốn tôi gặp chuyện nguy hiểm, cũng hiểu được sự quan tâm của anh, nhưng tôi thật sự muốn vụ án này được giải quyết thật nhanh, nếu không Lưu Dương sẽ càng lúc càng kiêu ngạo, anh không cần lo lắng cho tôi. Lần này ba tôi gần như phải dùng hết toàn bộ quan hệ mới nghe được tin rằng, lúc trước Trương Bội Ninh được lên làm phó đài truyền hình cũng là do cục trưởng Tề của cục xây dựng giúp đỡ, nếu đó là sự thật thì mạng lưới này sẽ lan ra rất rộng!”
Mạc Duy Khiêm gật gật đầu, sau đó giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Minh Hân, con người tôi luôn không thích nói quá nhiều về cùng một việc, cho nên đây là lần cuối cùng tôi nói với cô, sau này không bao giờ được phép để cha cô tìm hiểu cái gì cả! Tôi là dùng thân phận cấp trên để ra lệnh cho cô, nếu cô không nghe chỉ đạo của tôi thì tôi chỉ còn cách để cô về đơn vị cũ mà thôi!”
Lý Minh Hân không nói dù chỉ một lời nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được cô ta đang cố đè nén uất ức, Đổng Nguyên thấy thế thì nhanh chóng đánh vỡ tình huống hơi căng thẳng này: “Đúng rồi Duy Khiêm, mấy hộ kinh doanh đều vô cùng không hài lòng với điều kiện bồi thường của công trình cải tạo, tôi nghĩ thêm một thời gian nữa, chỉ cần dẫn đường một chút thì chắc chắn sẽ bùng nổ thôi, đến lúc đó chúng ta có thể thu thập chứng cứ, đa số hộ kinh doanh đều dưới tình huống bị uy hiếp an toàn của người thân mới không thể không di dời.”
“Tốt lắm, cứ làm thế đi. Duyệt Kỳ, lúc em tới bệnh viện thì hỏi một chút xem gia đình Kim Đào có đồng ý hỗ trợ điều tra, chỉ ra và xác nhận hành tung của mấy kẻ hành hung kia, như thế thì công an thành phố cũng có thể ra mặt điều tra.” Mạc Duy Khiêm ôm vai La Duyệt Kỳ nhẹ nhàng dặn dò.
La Duyệt Kỳ lập tức đáp: “Nhà họ chắc chắn sẽ đồng ý, chuyện này quan hệ đến tổn thất tài sản và an toàn sinh mệnh của họ, dĩ nhiên là họ sẽ phối hợp rồi, cứ giao cho em, không có gì khó cả.”
“Haz, đúng là cô bé không có tâm nhãn mà, em chỉ hỏi một chút thôi, không cần phải nhiều lời, quyền quyết định là ở trong tay họ.” Mạc Duy Khiêm nói xong lại đút cho La Duyệt Kỳ một miếng đồ ăn.
Có thể đừng có sến sẩm như vậy không hả? Đổng Nguyên cảm thấy Mạc Duy Khiêm đúng là càng sống càng thụt lùi, cũng chẳng xem lại xem tuổi tác và thân phận của mình, cứ thế mà biểu diễn trước mặt mọi người sao? Không kiềm chế được đến vậy cơ à? Lại nhìn Lý Minh Hân toàn thân âm trầm, u ám đến dọa người, đây đúng là cố gắng chẳng được lòng, qua loa mà lại thắng! Hơn nữa, loại chuyện này còn phải xem sở thích cá nhân nữa, La Duyệt Kỳ hợp với khẩu vị của Mạc Duy Khiêm, dù có thế nào thì cậu ta cũng vẫn thấy tốt hết!
Cơm nước xong, La Duyệt Kỳ ở dưới tòa nhà nói với Mạc Duy Khiêm rằng cô muốn quay lại bệnh viện ngay, Mạc Duy Khiêm làm sao bỏ được, để những người khác đi lên trước còn hắn thì cùng vào trong xe với La Duyệt Kỳ, dây dưa cọ xát một hồi lâu mới chịu thả người.
Trên đường trở lại bệnh viện, mặt La Duyệt Kỳ vẫn còn nóng lên, đồng thời cũng hiểu được bản thân không nên say mê trong nhu tình mật ý của Mạc Duy Khiêm, cô phải tỉnh táo lý trí mới được.
Đến bệnh viện, La Duyệt Kỳ lập tức nói với Kim Đào về suy nghĩ của Mạc Duy Khiêm, Kim Đào lập tức đồng ý, nói đợi tình trạng cha mẹ hắn tốt lên sẽ phối hợp điều tra.
Thời gian qua rất nhanh, nửa tháng trôi qua trong nháy mắt, khi La Duyệt Kỳ và Kim Đào nhắc chuyện này với Trần Thục Phương thì Trần Thục Phương lại kiên quyết từ chối khiến người ta vô cùng bất ngờ.
“Không được, tôi không đồng ý phối hợp điều tra xác nhận gì hết, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, có thể điều tra được cái gì thì điều tra. Kim Đào, khách sạn kia con cũng mau chóng ký tên đi, một nhà chúng ta cứ yên ổn mà sống, cũng không cần đến hỏi ba con đâu, quyết định của ông ấy cũng giống với mẹ.”
“Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ và ba đã bị thương đến thế này rồi thì còn gì phải kiêng kị chứ? Mẹ yên tâm, lần này là cục công an thành phố đến điều tra, cũng sẽ có người đến bảo vệ chúng ta, mẹ đừng sợ hãi.” Kim Đào cũng không ngờ mẹ mình sẽ thế này.
Trần Thục Phương nghĩ thôi cũng đã thấy sợ, nhắm mắt lại đè nén cảm xúc mới nói: “Con thì biết cái gì? Chúng đều là côn đồ liều mạng, lúc đó chúng đã nói lần này không chỉnh chết chúng ta đã coi như là nhẹ nhàng lắm rồi, nếu còn dám chọc vào phiền phức nữa thì chúng sẽ thật sự độc ác đấy. Con, chúng ta là dân chúng bình thường, bảo vệ mạng nhỏ quan trọng hơn tất cả, không thể trêu vào loại người đó đâu, tiền so với mạng thì dĩ nhiên mạng sống phải quan trọng hơn, mẹ không nghe nữa, cái gì mà cục công an thành phố cũng vô dụng, không cần nói thêm nữa!”
Nói chuyện vài lần với Trần Thục Phương đều không có chút tiến triển nào, cha mẹ Kim Đào thật sự đã bị dọa sợ rồi, không thể chịu nổi chút gió thổi cỏ lay nào nữa!”
La Duyệt Kỳ ủ rũ đến gặp Mạc Duy Khiêm: “Em không thể hoàn thành nhiệm vụ, cha mẹ Kim Đào không chịu hợp tác.”
Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ muốn cười: “Em cũng không phải là người làm việc cho anh, không nên nói gì mà hoàn thành hay không, thái độ của họ anh cũng đã dự đoán được cho nên ngày đó mới không để em ôm quá nhiều hy vọng. Nhưng mà cũng không sao, bây giờ tất cả các hộ kinh doanh đều rất tức giận, nhiều người bị uy hiếp đã đồng ý ra làm chứng, không bao lâu nữa thì chúng ta có thể hành động.”
“Có thật không? Vậy là tốt rồi, em lo lắng căng thẳng muốn chết luôn!” Cuối cùng La Duyệt Kỳ cũng thở dài nhẹ nhõm.
“Làm cho cô bé nhà ta căng thẳng ư? Căng thẳng chỗ nào nào, đến đây, anh xoa xoa cho thì tốt rồi.” Mạc Duy Khiêm nói xong lập tức đưa tay đặt trước ngực La Duyệt Kỳ, dùng sức xoa xoa vuốt vuốt mấy cái.
La Duyệt Kỳ lập tức lùi sang một bên: “Đây là văn phòng, anh đừng quậy nữa.”
Mạc Duy Khiêm trực tiếp kéo La Duyệt Kỳ, để cô ngồi trên đùi hắn, hai người đối mặt với nhau: “Anh có chừng mực, cha mẹ Kim Đào chắc cũng không còn nguy hiểm nữa, em nhanh về đi, nếu không anh cho người đến chăm sóc họ cũng được.”
“Kim Đào sẽ không nhận người chăm sóc của anh đâu, đợi hết tuần này đi, cuối tuần này em không đến nữa.” La Duyệt Kỳ đè bả vai Mạc Duy Khiêm, nhíu mày nói.
“Hôn nhẹ anh, nếu không anh không đồng ý đâu.” Mạc Duy Khiêm bắt đầu ra điều kiện.”
La Duyệt Kỳ cười hì hì, vô cùng nghe lời cắn một ngụm lên môi Mạc Duy Khiêm.
“Bé con xấu xa, đây mà gọi là hôn ư? Có cảm giác gì đâu?” Mạc Duy Khiêm tức giận nói.
La Duyệt Kỳ lại vui vẻ ngửa đầu cười rộ lên, cần cổ tuyết trắng khiến Mạc Duy Khiêm nhìn mà hoa cả mắt, không nhịn được sán đến cắn cắn mấy ngụm.
La Duyệt Kỳ vừa sợ ngứa, lại sợ sẽ có dấu vết, nhanh chóng ngăn cản: “Anh đừng cắn em, em sẽ hôn anh cẩn thận được không?”
Nói xong lập tức đỡ mặt Mạc Duy Khiêm, thật nghiêm túc dán môi mình lên, Mạc Duy Khiêm cũng không có hành động gì, mặc La Duyệt Kỳ thăm dò, một lát sau mới khẽ tách ra khoảng cách: “Bây giờ em nói xem, có cảm giác gì nào?”
La Duyệt Kỳ sò sờ môi, nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói: “Ưm, nóng ấm, mềm mại, ăn rất ngon!”
Ánh mắt Mạc Duy Khiêm tối xuống, kéo thân thể La Duyệt Kỳ dán vào ngực mình, giọng nói vừa buồn bực vừa muốn cười: “Còn có thứ càng nóng càng mềm hơn, em lại nếm xem.”
La Duyệt Kỳ cảm nhận được đầu lưỡi Mạc Duy Khiêm đang ở trong miệng mình quẩy đảo, mút mát lại còn tỉnh thoảng ma sát cuốn lấy lưỡi cô, hơi thở nóng bỏng ướt át của hai người quyện lại với nhau.
Mạc Duy Khiêm làm mãi không biết mệt, cứ nuốt lấy môi lưỡi La Duyệt Kỳ, hơi thở hắn gấp gáp, nặng nề dần lên, một lát sau hắn kéo tay La Duyệt Kỳ ấn xuống bụng dưới của mình.
“Nếu thật sự không cho làm, thì em sờ sờ cho anh đi.”
Mặt La Duyệt Kỳ đỏ bừng: “Em không biết.”
Mạc Duy Khiêm tiến sát đến môi La Duyệt Kỳ cười cười: “Nếu em mà biết thì anh sẽ khóc luôn đấy, anh dạy em.”
Tháo dây nịt, cúc và khóa quần mình xuống, hắn kéo tay La Duyệt Kỳ đi vào từ phía trên.
“Cứ làm theo tốc độ này.”
Nói xong hắn lại luồn lưỡi vào trong miệng La Duyệt Kỳ mà đùa nghịch quấn quýt đầu lưỡi cô, phía dưới hắn nhang chóng siết chặt lấy tay La Duyệt Kỳ mà chuyển động lên xuống.
Hai người đều đắm chìm vào loại thân mật khiến người ta say mê này, toàn thân La Duyệt Kỳ đều dán lên người Mạc Duy Khiêm, môi dính chặt môi, hơi thở gấp gáp, bàn tay nõn nà liên tục xoa vuốt lên xuống lúc nhanh lúc chậm.
“Duy Khiêm, có chuyện xảy ra rồi!” Vì quá lo lắng sốt ruột, Đổng Nguyên xông thẳng vào mà không thèm gõ cửa.
Tuy rằng không thấy rõ động tác dưới thân của hai người nhưng tư thế này của họ quá sức khiêu khích, nhận được ánh mắt muốn giết người của Mạc Duy Khiêm, Đổng Nguyên lập tức lùi ra ngoài, cứng ngắc gõ gõ cửa.
Chuyện này cũng không thể trách hắn mà, đúng là hắn không gõ cửa, nhưng nơi này là văn phòng, lại là thời gian làm việc, cho dù có muốn làm chút chuyện không thể để người khác biết thì cũng phải khóa của vào đúng không? Trong lòng Đổng Nguyên tự lấy cớ cho mình.
Cửa thì cũng gõ rồi, nhưng chờ cả nửa ngày bên trong cũng không có động tĩnh gì, lo lắng đến cái mạng nhỏ của mình, Đổng Nguyên quyết định kiên nhẫn chờ đợi, bây giờ hắn lại thầm oán nhìn vệ sĩ ở cạnh cửa, vệ sĩ đáp lại bằng ánh mắt vô tội, họ cũng đâu có ngờ tới chứ.
Lại qua hơn hai mươi phút, mới nghe thấy giọng nói không mấy vui vẻ của Mạc Duy Khiêm truyền ra: “Vào đi.”
Đổng Nguyên đi vào, thấy Mạc Duy Khiêm đang vuốt ve mái đầu không thể cúi thấp hơn nữa của La Duyệt Kỳ.
“Có chuyện gì? Duyệt Kỳ, ngẩng đầu lên nào em, nếu không lát nữa sẽ đau xương cổ đấy, Không cần để ý đến anh ta, không có gì cần thẹn thùng cả.” Mạc Duy Khiêm đỡ cằm La Duyệt Kỳ, nâng mặt cô lên.
Thật sự La Duyệt Kỳ muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống, cô quá mức sơ suất rồi, phải nói là cô đã bị sắc đẹp của Mạc Duy Khiêm mê hoặc dụ dỗ mới có thể làm ra chuyện dâm đãng như thế ở văn phòng.
“Các anh nói đi, em đi đây.”
Nhìn La Duyệt Kỳ đi như chạy khỏi văn phòng của mình, đôi mắt Mạc Duy Khiêm ngập tràn ý cười không che dấu nổi.”
Đến khi nhìn lại Đổng Nguyên thì lập tức nghiêm túc: “Nói chuyện đi, cứ thế tồng tộc xông vào mà bây giờ thành câm điếc rồi sao?”
Lúc này Đổng Nguyên mới phản ứng lại: “Duy Khiêm, cậu cũng đừng trách tôi chứ, tôi đâu có nghĩ cậu sẽ làm chuyện như thế ở đây, nhưng mà tôi thật sự có việc gấp à. Lý Minh Hân đã xảy ra chuyện, bị người ta bắt cóc rạch hai nhát trên mặt rồi, bây giờ còn đang trong viện đấy!”