Nguyễn Thư cùng với Ôn Tửu đi ra khỏi tiệm, Ôn Tửu nói: “Cậu về đi. Mình đi làm.”
Nguyễn Thư bất mãn than thở: “Lúc mình
thất tình mỗi ngày gọi điện thoại cho cậu, lúc cậu thất tình thế nào lại không tới tìm mình, tốt xấu cũng cho mình một cơ hội làm bậc thầy yêu
đương a.”
Ôn Tửu không khỏi trêu chọc: “Với trình
độ của cậu? Vài năm cũng chưa biết rõ rốt cuộc Cố Mặc thích cậu hay
không, còn có thể làm bậc thầy tình yêu? Mình thấy Cố Mặc nhà cậu còn
được, đủ phúc hắc.”
Bị vạch trần khuyết điểm Nguyễn Thư bĩu môi nói: “Mình đây đi rồi, lúc nào gọi điện thoại cho mình.”
Ôn Tửu vẫy vẫy tay: “ừ, hẹn gặp lại.”
Vừa về tới văn phòng, nhìn đến bó hồng Champagne kia, Ôn Tửu bất tri bất giác lâm vào trầm tư.
Từng ly từng tý kể từ khi quen biết Yến
Luật đến nay tràn vào trong đầu, bởi vì thời gian ngắn ngủi, từng đoạn
ngắn đều rõ ràng như thế. Từ sự lãnh ngạo của anh lần đầu tiên gặp mặt,
đến các loại săm soi khi chỉnh sửa lại thỏa thuận, thời gian thấm thoát
trôi qua, các điểm nhỏ nhặt này của anh dần thay đổi.
Ôn Tửu nhấc bút, vô thức xuống trang giấy hai chữ Yến Luật, ngơ ngác say mê nhìn hai chữ này.
Nguyễn Thư ngồi ở trên xe taxi, suy nghĩ cả buổi, vẫn là quyết định làm người tốt đến cùng, lấy ra di động tính
chỉ điểm cho Yến Luật một chút.
Yến Luật trở lại văn phòng, vừa mới ngồi vào bàn làm việc thì Nguyễn Thư gọi điện tới.
“Yến Luật, nói cho anh một tin tức tốt,
cũng nói cho anh một tin tức không tốt.” Nguyễn Thư là người chậm chạp,
tính tình mềm mại, một câu như thế tương đương chưa nói gì.
Yến Luật căng thẳng, nhẫn nại hỏi: “Xin cô cứ nói.”
“Tin tức tốt là Ôn Tửu đã tha thứ cho
anh rồi.” Yến Luật vui vẻ, nhưng ngay sau đó Nguyễn Thư lại nói: “Tin
tức xấu là, cậu ấy vẫn quyết định chia tay anh. Về sau anh chỉ là khách
hàng của cậu ấy.”
Chút vui sướng trong lòng Yến Luật còn chưa nóng, ngay lập tức đã bị một chậu nước đá giội ào xuống, lạnh thấu tim.
“Vì sao?”
“Cậu ấy nói, tính cách của hai người
không thích hợp, cậu ấy muốn tìm một người như cha dượng của cậu ấy
vậy.” Nguyễn Thư hỏi: “Đúng rồi, anh đã gặp cha dượng của cậu ấy chưa?
Thật sự là một người rất tốt rất tốt rất tốt.”
Nguyễn Thư dùng ba từ rất tốt liên tục.
Trái tim Yến Luật cũng theo sát đó như bị một cái chùy sắt lớn đánh thật mạnh ba cái. Hàm ý trong đó đương nhiên là anh rất không tốt, rất không tốt, rất không tốt.
Yến Luật cầm di động, rất là hối hận bản thân không sớm đến nhà cô, gặp cha dượng cô, xem rốt cuộc ông rất tốt như thế nào.
“Anh cố lên đi. Có cái gì cần hỗ trợ gọi cho tôi.”
Ngắt điện thoại, Nguyễn Thư nhìn bốn chữ “khách hàng tiên sinh” trên màn hình di động, trong lòng rất băn khoăn, có phải bởi vì mình lưu tên anh ta thành khách hàng tiên sinh, cho nên
anh ta mới từ bạn trai lần nữa biến thành khách hàng? Nghĩ nghĩ, Nguyễn
Thư tốt bụng sửa “khách hàng tiên sinh” thành “bạn trai của Ôn Tửu”, coi như là yên lặng chúc phúc cho Yến tiên sinh đi.
Yến Luật cầm di động, trong đầu rối loạn, mỗi một tế bào não như đều bị nhét vào hai từ khiến người ta hộc máu: Khách hàng.
Anh nhịn không được gọi điện cho Ôn Tửu.
“Xin chào, Yến tiên sinh. Có cái gì cần phục vụ cho ngài hay sao?”
Quả nhiên là giọng điệu đối xử với khách hàng, khách sáo, lễ phép chu đáo, nhưng lộ ra sự xa lánh khiến người ta buồn bực bất đắc dĩ.
Yến Luật cầm di động, cả buổi mới nặn ra một câu: “Em đề cử cho anh mấy loại cổ phiếu đi.”
Ôn Tửu liền báo hai loại cổ phiếu cho
anh, cũng giải thích nói: “Hai loại cổ phiếu khoa học kỹ thuật này, gần
đây có vẻ tốt, tôi cho rằng có thể mua vào với giá thấp, nhưng mà tôi
chỉ phụ trách đề cử, thao tác cụ thể vẫn là mời ngài tự mình nắm chắc.”
Vẫn là giọng điệu giải quyết việc chung như trước, nói xong liền ngắt điện thoại.
Yến Luật trong lòng phát lạnh như là bị
tẩm ở trong nước đá. Giờ phút này anh thậm chí còn nghĩ không bằng cô
không tha thứ cho anh, tha thứ rồi lập tức về điểm bắt đầu, anh lại
thành khách hàng.
Ôn Tửu cảm thấy y theo tính tình kiêu
ngạo của Yến Luật, sau khi đã bị từ chối, khẳng định sẽ không quấn quýt
si mê. Nhưng không nghĩ tới sau khi tan sở, vừa ra khỏi tòa nhà làm việc đã thấy Yến Luật chờ trên bậc thang, dòng xe cộ và dòng người rộn ràng
nhốn nháo làm nổi bật bóng dáng cao to càng thêm tuấn tú cực kỳ.
Anh mặc trên người áo gió màu lam, chính là chiếc Ôn Tửu tặng anh.
Ôn Tửu hơi xao lòng, anh thật sự là móc treo quần áo trời sinh, mặc cái gì cũng thấy đẹp.
Yến Luật chào đón, đứng ở trước mặt cô, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Anh mời em ăn cơm chiều, tính nhận lỗi được chứ?”
Phong cách luôn luôn thanh cao kiêu căng lạnh lùng chợt biến thành dịu dàng khiêm tốn nhã nhặn như thế, trong
giây lát Ôn Tửu hơi khó thích ứng, cười cười nói: “Không cần, buổi trưa
anh đã mời tôi rồi, không cần nhận lỗi nữa.”
Yến Luật hơi khom lưng xuống, nhỏ giọng hỏi: “Em còn đang giận anh?”
“Không có.” Giọng điệu của Ôn Tửu rất
bình tĩnh, nhìn qua không hề giống như là có lệ. Hơn nữa Yến Luật rất
hiểu cô, cô không phải là người nói một đằng nghĩ một nẻo, nói không có
thì thật sự không có.
“Nếu em đã tha thứ cho anh, vì sao còn
muốn chia tay?” Hai tròng mắt Yến Luật sáng ngời, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Ôn Tửu, như muốn nuốt cô vào trong mắt.
“Yến Luật, chia tay và tha thứ là hai
việc khác nhau.” Ôn Tửu nói: “Chia tay không phải nhất thời xúc động,
hôm chờ anh đó, tôi nghĩ thật lâu. Tôi cũng không bảo thủ, nhưng quan
điểm về tình yêu và hôn nhân của tôi rất truyền thống, hy vọng yêu đương có thể tu thành chính quả tiến tới hôn nhân. Thời gian vài thập niên
dài dằng dặc, trong cuộc sống không biết sẽ có bao nhiêu khó khăn trắc
trở, hôm nay anh và tôi đã không thể thắng được chút hiểu lầm nho nhỏ
ấy. Cho nên, tôi muốn tìm một người khoan dung rộng lượng, có thể bao
dung tính cách đầy góc cạnh của tôi. Góc cạnh của anh quá nhiều, chúng
ta ở bên nhau, e rằng chỉ biết gây tổn thương cho nhau.”
Yến Luật bình tĩnh nhìn cô, “Đây là lý do chia tay của em?”
Ôn Tửu gật gật đầu.
“Về sau anh sẽ không như vậy, ” Yến Luật bình tĩnh nhìn cô: “Anh có thể sửa.”
Ôn Tửu nói: “Anh không cần sửa, anh rất ưu tú, chỉ là không thích hợp với tôi mà thôi.”
Lòng Yến Luật trùng xuống, “Em có ý gì.”
“Ý tôi là, anh có thể tìm được một người con gái thích hợp của anh, tính cách dịu dàng rộng lượng, có thể bao
dung góc cạnh của anh.”
Yến Luật nghe thấy những lời này, khẽ
cắn môi hít vào một hơi. Cô thế mà đẩy anh ra bên ngoài. Bảo anh đi tìm
niềm vui mới, rộng lượng như vậy, quả thực khiến anh sắp hộc máu.
Ôn Tửu nói: “Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước một bước.”
Đi đến cạnh xe, Ôn Tửu mở cửa xe đang
muốn đi lên, Yến Luật đột nhiên cầm cổ tay cô. Cơ thể cao lớn như luồng
hơi thở mang áp lực vô hình phút chốc ép tới.
“Người anh nhận định là em. Mặc dù anh
hiểu lầm em cùng với Thương Cảnh Thiên từng có một thời với nhau, anh
cũng không có ý định chia tay. Hiện tại lại càng không.”
Anh buông cổ tay Ôn Tửu ra, xoay người lên xe.
Ôn Tửu kinh ngạc nhìn chiếc xe màu đen
của anh hòa vào trong dòng xe cộ, rồi lái xe về nhà. Lòng dạ rối bời,
trên đường ngang qua siêu thị, cô dừng xe đi mua sắm, tính buổi tối trở
về làm bữa cơm ra trò thả lỏng tâm trạng. Chiêu này học từ cha Hứa, khi
ông có vụ kiện khó giải quyết thì rất thích ở trong phòng bếp, làm một
bàn đồ ăn phong phú để giảm bớt áp lực.
Ôn Tửu vừa mới về nhà, Hứa Toản và mẹ cô đã trở lại cùng với nhau. Thấy Ôn Tửu đang chuẩn bị làm cơm chiều, Ôn
Minh Nguyệt nói: “Đừng làm nhiều, hôm nay cha con không về ăn tối.”
Cha Hứa ở bên ngoài ăn cơm xã giao là
chuyện bình thường. Ôn Minh Nguyệt đã sớm quen, chờ buổi tối ông xã về
nhà, bà không hỏi một tiếng, là ai mời ông đi ăn cơm.
Nhưng cha Hứa lại rạng rỡ chủ động nói.
“Bà đoán hôm nay ai mời tôi ăn cơm?”
“Ai a?”
“Yến Luật. Bạn trai của Ôn Tửu.”
Ôn Minh Nguyệt sửng sốt, “Cậu ta làm sao mà biết số điện thoại của ông?”
Cha Hứa hưng phấn nói: “Bà chưa từng
nghe thấy câu: không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền. Cậu ta tự
mình mang theo quà đến trụ sở tôi, xin lỗi vì ngày đó lỡ hẹn, sau đó lại mời tôi ăn cơm. Thịnh tình không thể chối từ, tôi ỡm ờ rồi đi. Kết quả
sau khi trò chuyện, tôi mới phát hiện, chàng trai này thật sự không tồi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hơn nữa, trông cực kỳ đẹp trai.”
Mẹ Ôn hừ nói: “Sẽ không phải là một bữa cơm đã thu mua được ông rồi chứ?”
“Đương nhiên không phải, có sơn hào hải
vị gì mà tôi chưa từng ăn. Chẳng qua là cảm thấy này người trẻ tuổi này
xác thực không tồi, rất có lòng thành với Ôn Tửu.”
Ôn Minh Nguyệt cười nói: “Nói thật, tôi
cũng rất có thiện cảm với cậu ta. Nhưng mà, tôi có thiện cảm nữa cũng vô ích, phải được Ôn Tửu thích cơ. Nếu cậu ta có bản lĩnh có thể theo đuổi được con gái của tôi, tôi đây liền vui vẻ trao con gái cho cậu ta, nếu
cậu ta không theo đuổi được, tôi đây cũng chỉ có thể tỏ vẻ tiếc nuối.”
Cha Hứa nói: “Thứ bảy có người bạn hẹn
tôi đi làng du lịch Linh Uyển, chúng ta đưa Ôn Tửu đi, cho nó giải sầu.
Con bé này tuy chia tay với người ta như không có việc gì, thế nhưng
trong lòng khẳng định không thoải mái.”
Ôn Minh Nguyệt gật đầu, xuống tầng đi nói cho Ôn Tửu.
Ôn Tửu thường xuyên đi cưỡi ngựa trong trường đua ngựa của làng du lịch, lập tức hưng trí dạt dào đồng ý ngay.
Mấy ngày kế tiếp, cứ vào thời gian ngừng giao dịch lúc trưa và lúc chiều tối, Ôn Tửu sẽ nhận được điện thoại của Yến Luật, hỏi giá thị trường của thị trường chứng khoán, Ôn Tửu không
thể không tiếp, trả lời vấn đề của anh như giải quyết việc chung, tuy
rằng không đề cập tình cảm riêng tư, nhưng cứ điện thoại không ngừng như thế này, căn bản là không giống như chia tay. Ôn Tửu âm thầm rầu rĩ.
Hôm nay thứ bảy, Hứa Toản lái xe địa
hình đưa cha mẹ cùng với Ôn Tửu, tám giờ sáng xuất phát từ thành phố, 9
rưỡi đến làng du lịch.
Tuy rằng thời tiết chuyển ấm, nhưng dù
sao còn chưa tới mùa xuân, trong thành thị cũng không nhiều địa phương
có thể vui chơi. Làng du lịch Linh Uyển xây dựng ở chân núi không xa khu ngoại ô thành phố Z, phong cảnh rất khác biệt, xây dựng trường đua ngựa và suối nước nóng, còn có các cách thức nghỉ ngơi giải trí, nơi đây
đúng là điểm đến tuyệt vời cho hai ngày nghỉ cuối tuần.
Thời tiết này, người bình thường tới đây đều là ngâm suối nước nóng, cha Hứa và bạn cũ đi đến phòng cờ bài (*),
Ôn Minh Nguyệt thì đi thẳng đến suối nước nóng.
[(*) căn phòng tập trung các hình thức giải trí như cờ, bài bạc, mạt chược, v.v]
Ôn Tửu thay quần áo, liền lôi kéo Hứa Toản đi cưỡi ngựa.
Hứa Toản đành phải liều mình bồi quân tử.
Lúc không vui, Ôn Tửu thích nhất cưỡi
ngựa, cảm giác rong ruổi đón gió, giống như có thể thổi bay đi tất cả
phiền muộn trong lòng, nhanh chóng cảm thấy tâm trạng khoáng đạt mênh
mang vô cùng.
Trường đua ngựa rất rộng, chung quanh
đều là đồi núi thấp, bởi vì thời tiết tốt, trong không khí thoang thoảng hơi thở đầu xuân ít ỏi.
Ôn Tửu xưa nay to gan, hơn nữa lại cưỡi ngựa giỏi, chỉ chốc lát đã bỏ Hứa Toản lại phía sau.
Một lát sau, còn chưa thấy Hứa Toản đuổi theo, Ôn Tửu liền giảm tốc độ chờ cậu.
Không bao lâu, phía sau vang lên tiếng
vó ngựa, Ôn Tửu tưởng Hứa Toản đuổi theo, cũng không để ý, cho tới khi
con ngựa kia chạy băng băng đến bên cạnh mình, cô xoay mặt vừa thấy,
suýt chút nữa giật mình kêu ra tiếng, sao cũng không thể tưởng được lại
sẽ là Yến Luật.
Ôn Tửu trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.
Yến Luật cười cười với cô, ung dung
thoải mái tư thế oai hùng bừng, tràn trề sức sống, gương mặt dưới mũ bảo hiểm thanh tú tuấn mỹ, mặt mày sáng sủa. Luồng anh khí rắn rỏi trên
người lại vô cùng rõ rệt khi ngồi trên lưng ngựa.
“Khéo như vậy a?” Ôn Tửu ghìm chặt dây cương, nheo đôi mắt lại nhìn anh.
“Đúng, khéo như vậy.” Anh đương nhiên sẽ không nói, đây là tin tức lấy ra từ miệng cha Hứa. Ôn Tửu mới không tin khéo như vậy. Nhưng mà lại không biết tại sao anh có thể biết mình ở
trong này. Là Hứa Toản?
Quay đầu vừa nhìn đã không thấy bóng dáng Hứa Toản, Ôn Tửu liền tính món nợ này lên đầu Hứa Toản.
Trên trường đua ngựa vắng vẻ chỉ có hai người bọn họ, im lặng chỉ có tiếng gió.
Yến Luật nói: “Em cưỡi ngựa không tồi. Chúng ta đua với nhau một đoạn đi.”
Ôn Tửu thuận miệng nói: “Được.”
“Em thua thì làm sao bây giờ?” Yến Luật
nhìn cô, ánh mắt ra vẻ chắc chắc rằng cô sẽ thất bại nhen nhóm ngọn lửa
không phục trong lòng Ôn Tửu.
“Tôi sẽ không thua.”
“Nếu thua thì sao?”
Ôn Tửu liếc nhìn anh một cái: “Thua cho anh mười đồng.”
“Keo kiệt.” Yến Luật bình tĩnh nhìn cô: “Thua thì làm hòa, thế nào?”