Vào khoảnh khắc đăng ký tên, Ôn Tửu đã
nghĩ tới khả năng sẽ gặp mặt Thương Cảnh Thiên, nhưng không nghĩ tới sẽ
nhanh như vậy, đột nhiên như vậy.
Cô kinh ngạc nâng mắt lên, trong ngực
thình thịch một tiếng, giống như là đám pháo hoa đã dự trữ mấy năm cứ
thế nổ tung không hề báo trước. Không rực rỡ, không lãng mạn, lặng lẽ
đột nhiên, khói thuốc súng tràn ngập.
Thoạt nhìn anh ta đã chín chắn hơn rất
nhiều, cũng càng ngày càng phong lưu phóng khoáng. Giữa đôi lông mày
tuấn nhã, lờ mờ còn có bóng dáng của sự bướng bỉnh ngang ngạnh lại thêm
thờ ơ của thời niên thiếu.
Thời gian bảy năm, dừng lại trong nháy
mắt. Cô vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn anh ta, giống như nhìn một
người xa lạ. Chỉ là, tay vốn buông xuống ở bên cạnh eo, lặng yên không
một tiếng động mà nắm chặt lại, thoáng cái móng tay đâm sâu vào trong
lòng bàn tay.
Thương Cảnh Thiên không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Ôn Tửu, chậm rãi đi tới.
Hứa Đình Đình kinh ngạc nhìn Thương Cảnh Thiên, cô từng cùng anh lên thảm đỏ và tham gia đại hội đấu giá, mặc dù nhìn thấy nữ minh tinh rạng rỡ xinh đẹp tỏa tứ phương, ánh mắt anh cũng chưa từng nóng rực trực tiếp như thế, cho tới bây giờ chưa từng thất lễ như thế.
Ôn Tửu nghênh đón ánh mắt của anh ta,
tất cả các cơn sóng trong lòng đều bị cô hít thật sâu, đè nén xuống. Tay đang nắm chặt, lặng lẽ duỗi ra.
Thương Cảnh Thiên người cao chân dài, đi vài bước đã đứng ở trước mặt cô.
Cô cao 1m68, dáng người cũng không thấp, nhưng đứng ở trước mặt Thương Cảnh Thiên cao lớn, vẫn lộ ra vẻ nhỏ nanh ta yếu ớt như trước.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn anh ta.
“Cô tên là gì?” Thương Cảnh Thiên sầm
mặt nghiêm túc, tỏa ánh mắt sắc bén hùng hổ dọa người, nói giọng có chút u ám khàn khàn, chỉ có cách rất gần, mới có thể nghe được ở trong âm
thanh cuối cùng nhẹ nhàng lướt qua một tia run rẩy.
“Ôn Tửu.”
Ôn Tửu khiêm nhường trả lời anh ta, vẻ
mặt cố ý mang theo một chút rụt rè và xa cách, giống như đối diện chính
là một người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt. Nụ cười đúng mực, thanh nhã mà
bình tĩnh.
Ánh mắt của Thương Cảnh Thiên giống như
một thanh đao lộng lẫy mà sắc bén, quét qua từng tấc từng tấc trên khuôn mặt cô như muốn tách lớp mặt nạ của cô ra. Đáng tiếc, cô không mang mặt nạ, nét mặt vô cùng chân thật, bình tĩnh không gợn sóng, thanh nhã tự
nhiên.
Thương Cảnh Thiên lại hỏi: “Tên này là tên thật?”
Ôn Tửu ra vẻ ung dung cười một tiếng:
“Đương nhiên. Tôi không phải là nghệ sĩ cũng không phải là nhà văn, cho
nên, cái tên này không phải nghệ danh cũng không phải bút danh, là tên
thật.”
Thương Cảnh Thiên không chịu buông tha mà hỏi: “Trước kia cô có được gọi bằng cái tên khác không?”
Ôn Tửu lắc đầu cười cười, vô cùng khẳng định: “Không có.”
Thương Cảnh Thiên vẫn như cũ, không từ bỏ ý định, “Thật sự từ khi sinh ra đến nay, cô vẫn dùng cái tên này?”
Ôn Tửu đón ánh mắt của anh ta, giọng nói trong trẻo dứt khoát, như châu như ngọc rơi: “Đúng, tôi vẫn luôn được
gọi là Ôn Tửu. Ôn Tửu trong rượu ấm trảm hoa hùng.”
[(*)Rượu ấm trảm hoa hùng: là một
tình tiết đề cao chữ ‘Nghĩa’ kinh điển trong “Tam Quốc diễn nghĩa”. Ôn
Tửu ở đây có nghĩa là rượu ấm, xem chi tiết tại đây]
Vẻ sắc bén nóng rực bức người trong mắt
Thương Cảnh Thiên nhạt dần từng chút từng chút một, anh hít một hơi thật dài, cảm thấy vừa rồi có lẽ là mình có chút xúc động. “Thật có lỗi.”
Anh thản nhiên nói một câu, quay người đi vào buồng trong, đóng cửa
phòng lại.
Trong buồng, Yến Luật mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, đang ngồi trên ghế sô pha.
Nhìn thấy Thương Cảnh Thiên hơi tái mặt tiến vào, anh để đôi chân dài xuống, nhướn mày hỏi: “Cậu quen cô ta?”
Thương Cảnh Thiên có chút thất thần lắc lắc đầu: “Có thể là nhận nhầm người.”
Trên vách tường khảm một tấm thủy tinh
hình bầu dục, người trong phòng có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng ở
bên ngoài, người bên ngoài lại chỉ có thể nhìn thấy cành sen quấn thành
vòng được khắc họa rất sống động trên tấm thủy tinh.
Thương Cảnh Thiên ngơ ngác nhìn người ở
bên ngoài tấm thủy tinh. Có lẽ không phải là cô ấy. Mặc dù mắt rất
giống, mặt mũi cũng rất giống. Nhưng vòng eo mảnh mai thon thả như vậy,
phong thái thanh u trầm tĩnh như vậy, sẽ không thể là cô bé mập mạp cười ngọt ngào như đường kia được. Cô bé kia tên là Dịch Đường, anh vẫn luôn gọi cô bé là mập mạp, cái địa chỉ dùng mười năm kia, tiền tố là cả ba
chữ Đường mập mạp ghép lại.
Sự khác thường và thất thố của Thương
Cảnh Thiên khiến cho Yến Luật làm bạn với anh ta nhiều năm, cũng hiểu
anh ta rất rõ cảm thấy ngoài ý muốn, cũng cảm thấy tò mò.
Thương Cảnh Thiên vẫn luôn phong lưu không kiềm chế được, cho tới bây giờ chưa từng thất thố trước mặt một người phụ nữ như vậy.
Yến Luật thật sự kiềm nén không được sự
nghi hoặc ở trong lòng, bất tri bất giác đứng lên, bắt đầu thực sự
nghiêm túc đánh giá người phụ nữ tên là Ôn Tửu này.
Một khuôn mặt thanh lệ thoát tục, mặt
mày sạch sẽ sáng sủa, môi mỏng có chút nhếch lên, ngọt ngào trong sáng
giống như một học sinh cấp ba, nhưng cặp mắt kia lại tĩnh lặng, lạnh
lùng, như kiểu vẽ rồng điểm mắt, khiến cho cả khuôn mặt thoát khỏi sự
ngây thơ.
Yến Luật luôn luôn soi mói, cho nên, mặc dù là thuê bạn gái, cũng nói ra yêu cầu rõ ràng về bề ngoài, chiều cao, cân nặng. Người đàn ông soi mói giống như anh, một phút cũng không muốn làm khổ hai mắt mình, huống chi còn phải ở chung sớm chiều bảy ngày,
người đó dù không phải là bạn gái thật sự, cũng phải nhìn vừa mắt, thuận mắt, bởi vì nếu không thì ngay cả hứng thú diễn trò cùng đối phương
cũng không có.
Yến tiên sinh ôm lấy ánh mắt soi mói,
nhìn chằm chằm vào Ôn Tửu bới móc mãi một lúc lâu, thật đáng tiếc, không bới ra được cái tật xấu gì, ngũ quan đẹp đẽ không thể bắt bẻ, làn da
hoàn mỹ không thể bắt bẻ. Vì thế, ánh mắt soi mói của anh tiếp tục từ
trên gương mặt cô đi xuống.
Đúng là người đẹp, thời tiết băng tuyết
tràn ngập, để nổi bật dáng người đẹp, mặc cực kỳ ít ỏi, nửa người dưới
chỉ vẻn vẹn là váy ngắn và một đôi bốt bó sát cao đến gối, cô mặc một
chiếc áo khoác ngoài bằng len cashmere màu trắng, kiểu dáng cực kỳ đơn
giản, đai lưng cài hơi lệch tôn lên eo thon nhỏ xinh, đôi chân dài thẳng tắp.
Dáng người không thể bắt bẻ, phong cách quần áo đơn giản tao nhã, anh cũng tương đối vừa lòng.
Yến tiên sinh không moi ra được tật xấu, vẫn còn cảm thấy chỗ nào đó có chút không vừa mắt… Anh sờ sờ cằm, nghĩ
nghĩ, rốt cuộc cũng tìm ra chỗ có vấn đề, phong thái của người phụ nữ
này quá kiêu sa lạnh lùng, vẻ mặt quá bình tĩnh, hoàn toàn không giống
như là tới ứng tuyển, mà cứ như là đến thị sát công tác, từ trong xương
lộ ra một dòng kiêu ngạo quý phái, khiến cho người ta… không thoải mái.
Ừ, đúng, chính là như vậy.
Cuối cùng cũng tìm được xương từ trong
trứng, Yến Luật rất hài lòng mà quay sang, phát hiện Thương Cảnh Thiên
vẫn còn như khúc gỗ, ngơ ngác mà nhìn ra bên ngoài, cả người mất hồn lạc vía giống như là Dương Quá xé ruột xé gan đứng ở bên vách núi.
Yến Luật nhíu mày, lại quay đầu nhìn
nhìn Ôn Tửu ở bên ngoài, đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng không phải là đại
mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì đó, vậy là sao?
Anh bĩu môi cười cười, mang theo một phần khinh thường, hai phần khó hiểu.
Phòng phỏng vấn bên ngoài sau khi bị
Thương Cảnh Thiên cắt ngang, vẫn tiếp tục như cũ. Từ nét mặt của Ôn Tửu
không nhìn ra cái gì khác thường, mà Hứa Đình Đình lại càng nhanh chóng
khôi phục lại như lúc ban đầu, cười tươi như hoa.
“Phiền cô Ôn, mang giấy chứng nhận và bằng cấp thư bản gốc cho tôi xem một chút.”
Ôn Tửu lấy giấy chứng nhận và bằng cấp từ trong túi xách ra, hai tay đưa cho Hứa Đình Đình.
Sau khi xác nhận không có sai, Hứa Đình
Đình trả lại cho Ôn Tửu, cười nói tự nhiên: “Cô Ôn, nếu phỏng vấn thông
qua, sẽ có điện thoại thông báo, nếu không có, vậy thì chính là không
thông qua. Chúc cô may mắn.”
“Cảm ơn.”
Cuộc phỏng vấn này quả nhiên đơn giản,
không ngờ cô chỉ đùa thôi mà lại đùa đúng, chỉ là nhìn xem có phải bản
thân có hấp dẫn hơn so với trên ảnh không thôi, cái này ước chừng là sơ
tuyển. Chẳng qua, ngày mai chính là giao thừa, xem ra thời gian chờ đợi
này thực rất ngắn.
Ôn Tửu cười nói một tiếng “tạm biệt”, rồi đi ra ngoài.
Thương Cảnh Thiên không hề chớp mắt nhìn bóng dáng cô qua cành sen quấn thành vòng.
Một người, cho dù là gầy đi, phong thái cũng hẳn không thể thay đổi, huống chi là một người đã qua đời bảy năm…
Anh mất hồn lạc vía mà nhìn bóng lưng
đang biến mất ở ngoài cửa, điện thoại ở trên bàn vang lên, là Hứa Đình
Đình gọi. Mặc dù chỉ cách một bức tường, một cánh cửa, cô cũng không gõ
cửa đi vào.
“Cảnh Thiên, phỏng vấn xong rồi, anh cảm thấy ai thích hợp, em sẽ thông báo cho đối phương.”
“Em đi về trước đi, đợi lát nữa anh sẽ gọi điện trả lời cho em.”
Trong điện thoại, giọng nói của Thương Cảnh Thiên có chút khàn khàn.
“Được, em chờ điện thoại của anh.” Hứa
Đình Đình thu dọn đồ đạc, xinh đẹp thướt tha mà rời khỏi phòng hội nghị, đi đến trước tấm thủy tinh cành hoa sen quấn thành vòng, cô thực sự
không nhịn được sự tò mò, liếc mắt nhìn một cái cực kỳ nhanh. Theo trực
giác của cô, trong căn phòng bên trong nhất định không chỉ có một mình
Thương Cảnh Thiên, chủ thuê đứng phía sau nhất định là ở trong đó. Cho
nên, vừa rồi cô mới không gõ cửa đi vào, mà là bấm điện thoại gọi cho
Thương Cảnh Thiên. Đây chính là chỗ thông minh của cô mà Thương Cảnh
Thiên thích.
Thương Cảnh Thiên quay đầu hỏi Yến Luật: “Cậu cảm thấy người nào được?” Qua một lúc lâu sau, rốt cục anh cũng
tạm thời khôi phục được bình tĩnh.
Trước mặt Yến Luật trải ra bảy, tám tấm
ảnh, anh nhìn lần lượt một lần, cuối cùng lại nâng mí mắt lên, hờ hững
hỏi lại: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Thương Cảnh Thiên im bặt: “…Là cậu tuyển bạn gái, Yến tiên sinh.”
Yến Luật thờ ơ dùng một ngón tay thon
dài, tùy ý gẩy gẩy tấm ảnh, vẻ mặt nhạt nhẽo vô vị, giọng nói soi mói
mười phần: “Đều trông không tệ lắm, không có gì khác biệt.”
Thương Cảnh Thiên vừa tức vừa buồn cười nói: “Yến tiên sinh, cậu bị chứng mù mặt sao?”
[(*)nguyên văn là kiểm manh chứng: hội chứng Prosopagnosia, Face blindness - bệnh mù khả năng nhận diện. Bệnh mù mặt là một căn bệnh xảy ra do chấn thương vùng não phải, bị lão hóa, di
truyền hoặc cũng có khi là rối loạn gene, rất nhiều người mắc phải.]
Yến Luật lạnh lùng liếc anh một cái: “Cậu mới mắc chứng mù mặt.”
Ngón tay của Thương Cảnh Thiên lần lượt
lướt qua từng người: “Rõ ràng là các người đẹp khác có phong cách khác
xa nhau được không? Đây là loại hình lạnh lùng xinh đẹp, đây là loại
hình ngọt ngào, đây là loại hình dễ thương, đây là…”
Ngón tay dừng lại ở trên tấm ảnh của Ôn Tửu, anh dừng một chút.
Yến Luật liếc Thương Cảnh Thiên một cái, “Đây là loại hình cậu thích?”
Thương Cảnh Thiên hơi xấu hổ, lập tức
theo thói quen dùng nụ cười phong lưu không gò bó che giấu đi: “Cái cô
Ôn Tửu này cũng rất không tệ đi.”
Yến Luật nhíu mày: “Quá kiêu sa lạnh lùng.”
Thương Cảnh Thiên tức giận mà lườm anh:
“Cậu cả ngày vác cái bản mặt như núi băng ở Nam cực, còn không biết xấu
hổ ghét bỏ người ta kiêu sa lạnh lùng.”
“Lễ mừng năm mới phải chọn người nào trông rạng rỡ.”
“Vậy người này?”
“Xương gò má hơi cao, các cụ không thích.”
“Vậy thì người này, vừa cười có hai lúm đồng tiền, rạng rỡ nhất.”
“Nhưng mà cô ta họ Hồ.”
“Họ Hồ thì sao?”
Yến Luật sờ sờ cằm: “Có thể sẽ khiến cho người ta nhớ tới Hồ ly tinh.”
Thương Cảnh Thiên: “…” Soi mói thành như vậy, thật muốn một tát tát chết anh ta.
Anh cắn chặt răng: “Yến Luật cậu đủ rồi đấy.”
Yến Luật duỗi cái chân dài ra, một bộ
mặt cố mà làm. “Được rồi, vậy thì cái cô Hồ Mẫn này. Bảo bạn gái cũ của
cậu báo cô ta sáng ngày mai tới ký thỏa thuận.”
Thương Cảnh Thiên nhíu mày: “Còn ký thỏa thuận?”
Yến Luật xòe tay ra: “Đó là đương nhiên, bằng không thì cô ta làm được một nửa rồi bỏ đi, kết thúc như thế nào.”
“Một ngày lương mười vạn, còn có người bỏ đi giữa chừng?”
Yến Luật im lặng một lát, nâng mắt nhìn
Thương Cảnh Thiên, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Úc Thiên Thiên trở về
rồi, cậu cảm thấy có thể hay không?”
Thương Cảnh Thiên ngẩn ra: “Chính là…vị hôn thê của cậu?”
Yến Luật lạnh lùng nói: “Tôi không có vị hôn thê.”
Thương Cảnh Thiên cười trên nỗi đau của
người khác: “Chẳng trách Yến tiên sinh trả cái giá một ngày lương mười
vạn, số tiền này xem ra không dễ kiếm a.”
Yến Luật đứng lên, nhàn nhạt nói một
câu: “Nếu như bảy mươi vạn này có thể giải quyết được cái phiền phức cấp cao đấy thì tôi cảm thấy thực sự là vật siêu giá. (*).”
[(*) vật siêu giá: giá trị thực sự của một vật vượt qua giá cả thị trường của nó]