Tại một nhà thờ nổi tiếng trong thành phố, mọi người đều có mặt đông đủ để dự hôn lễ của Kiều Mịch Na và Hách Dương Triết. Trước giờ cử hành, Kiều Mịch Na chỉ còn lại một viên thuốc cuối cùng nên đã uống luôn tránh bị Hách Dương Triết biết.
“[Chỉ còn lại một thời gian nữa thôi, phải gắng gượng. Kiều Mịch Na.!]”
Tới giờ hành lễ, Kiều Mịch Na được ba Kiều dắt vào lễ đường. Cô dâu và chú rể đều được mặc lễ phục do chính tay Kiều Mịch Na thiết kế trông rất bắt mắt, bắt đầu tuyên thệ..
“Hách Dương Triết. Con có đồng ý lấy Kiều Mịch Na làm vợ, dù bệnh tật hay ốm đau vẫn ở bên nhau không?”
“Con đồng ý.”
Hách Dương Triết tươi cười nhìn Kiều Mịch Na..
“Kiều Mịch Na. Con có đồng ý lấy Hách Dương Triết làm chồng, dù bệnh tật hay ốm đau vẫn ở bên nhau không?”
“Con đồng ý.”
Sau lời tuyên thệ, cả hai cùng đeo nhẫn và trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào.
“Mịch Na. Em đẹp lắm, là cô dâu đẹp nhất trong lòng anh.”
“Anh cũng vậy, là chú rể đẹp trai nhất trong lòng em.//”
Kết thúc hôn lễ, Kiều Mịch Na với thân phận con dâu cùng chào hỏi ba mẹ hai bên..
“Sau này Mịch Na nhờ ba mẹ và ông ngoại chiếu cố nhiều hơn ạ.//”
“Con dâu ngoan. Có con làm con dâu chính là phúc lớn của Hách gia chúng ta rồi.”
Hai nhà đang vui vẻ thì chợt ba Hách cảm thấy ngực đau quặn mà ngã quỵ khiến mọi người hoảng hốt, nhanh chóng đưa vào bệnh viện..
“Mẹ, trước đó ba có tiền sử bệnh gì không ạ?”
“Chuyện này..”
Mẹ Hách lo lắng không dám nói sự thật thì bác sĩ chẩn đoán cũng vừa ra ngoài..
“Bác sĩ, ba tôi thế nào rồi?”
“Tim của bệnh nhân đang có chuyển biến xấu, chúng tôi đề xuất phẫu thuật ngay nhưng bệnh nhân không đồng ý. Người nhà hãy vào khuyên nhủ ông ấy nếu muốn sống thọ thêm đi..
Cả nhà lo lắng thay đồng phục y tế để vào phòng phẫu thuật..
“Ông à, sao ông không đồng ý phẫu thuật chứ?”
Ba Hách đeo bình vừa thở oxy vừa khó khăn lên tiếng..
“Tôi muốn nói riêng vài câu với Mịch Na..”
Mọi người quay lại nhìn Kiều Mịch Na và để ba Hách có thời gian với cô..
“Ba.. có chuyện gì ạ?”
“Ta sống không còn lâu nữa nên sẽ nói rõ mọi chuyện. Chuyện lúc trước, con đã đoán đúng. Người đứng sau chỉ đạo mọi thứ vốn là bạn cũ của con_Henry.”
“Sao? Chẳng phải là anh ta không còn nữa sao?”
Ba Hách tiếp tục thở sâu mà giải thích..
“Ta không biết. Mọi chuyện từ lâu đã nằm trong lòng bàn tay của cậu ta.”
“Từ khi nào?”
“Từ khi con vừa sinh ra.”
Kiều Mịch Na không nghĩ rằng Henry sống lâu mà diện mạo vẫn trẻ như thế, nhưng tình hình của ba Hách không cho phép ông kể tiếp nên cô lại đưa ra một quyết định.
“Cảm ơn ông. Những chuyện còn lại đợi ông tỉnh lại rồi nói.”
Kiều Mịch Na trở ra ngoài và tìm bác sĩ riêng bắt đầu truyền máu cứu người, số lần sử dụng năng lực còn lại là một nên dấu ấn hoa hồng đen lại càng đậm hơn.
“Mịch Na, cảm ơn em. Lần này gia đình anh lại nợ em rồi.”
“Anh nói gì vậy? Bây giờ chúng ta đã là người một nhà, giúp đỡ nhau không phải là việc nên làm sao?”
Kết thúc thời gian phẫu thuật, ba Hách được đưa vào phòng hồi sức theo dõi. Mẹ Hách đề nghị Hách Dương Triết đưa Kiều Mịch Na về nhà trước nhưng cô kiếm cớ từ chối..
“Mẹ, hôm nay để con về nhà một đêm. Triết về nhà sẽ không yên tâm lắm đâu, sáng mai con tới thăm ba sớm ạ.!”
“Như này làm sao mà được chứ? Còn là tân hôn của hai đứa mà..”
“Không sao đâu ạ. Đối với tụi con, ngày nào cũng là tân hôn mà. Có đúng không?”
Kiều Mịch Na ra hiệu cho Hách Dương Triết thuyết phục mẹ Hách nên bà cũng đã đồng ý, anh tiễn cô ra ngoài đặt xe về trước.
“Em tự về được rôi. Anh mau vào trong trước đi.!”
“Được. Tới nơi thì nhắn tin cho anh đấy..//”
Kiều Mịch Na gật đầu và yêu cầu tài xế di chuyển xe, đi được một khoảng thì phần đuôi tóc của cô lại ngả bạc trở lại.
“Chú à, xin lỗi. Cho cháu dừng ở đây được rồi ạ.!”
Kiều Mịch Na ngừng ngay trạm xe buýt mà cố gắng giấu đi mái tóc khác lạ của bản thân, liên hệ nhờ Phó Minh Khải tới đón mình.
“[Henry? Không ngờ lại là anh ta..]”
Một lát sau, Phó Minh Khải cũng lái xe tới nơi đón Kiều Mịch Na..
“Thuốc của em đây.”
“Cảm ơn anh.”
Kiều Mịch Na nhận lấy viên thuốc liền uống ngay để tóc tạm trở lại như cũ..
“Có lẽ em phải đi mua một bộ tóc giả quá. Hiihi”
“Em không định cho cậu ta biết à?”
Kiều Mịch Na chợt im lặng suy nghĩ rồi mới hồi đáp..
“Vẫn chưa. Để em xử lý xong mọi việc rồi sẽ nói với anh ấy vậy.!”
“...”
Kiều Mịch Na đã gửi tin nhắn đến Diệp Bối Linh để có một vài thông tin từ Henry trước đây, mặt khác tại một căn hộ sang trọng không kém..
“[Kiều Mịch Na. Cô sắp tới giới hạn rồi.!]”
Sáng hôm sau, trước khi ra ngoài Kiều Mịch Na nhận được đơn hàng thuốc từ sư thầy gửi đến mà không ngừng cảm kích.
“[Chỉ còn một chút nữa thôi. //]”
Tài xế riêng đã đưa Kiều Mịch Na tới bệnh viện thăm ba Hách lúc này cũng vừa tỉnh lại sau hồi sức..
“Cảm ơn con đã không tính toán chuyện cũ mà còn giúp ta.”
“Không có gì đâu ạ. Ba khỏe lại là tốt rồi..!”
Ba Hách muốn kể nốt chuyện còn lại nhưng có mẹ Hách và Hách Dương Triết còn ở trong phòng nên tìm cách cho hai mẹ con họ ra ngoài trước..
“Mịch Na, ta chỉ có thể nói ngắn gọn thêm cho con được một vài thông tin quan trọng. Henry vốn đang tìm cách để lấy đi năng lực của con theo một quyển sách cổ, dường như năng lực đó có thể mang đến sự bất tử cho cậu ta.”
“Nếu như ba nói là từ lâu anh ta đã tìm hiểu về con vậy có phải diện mạo hiện tại của anh ta..”
“Đúng vậy. Đó vốn không phải là diện mạo thật của cậu ta, tuổi tác có thể xấp xỉ như ta.!”
Kiều Mịch Na một lần nữa chưa thể tin được nên có lẽ sẽ phải tìm sư thầy giải đáp thêm, ba Hách đã được cô cứu hai lần nên sức khỏe cũng theo đó mà khỏe mạnh hơn.