Tình Bất Tận

Chương 77: 77: Hiến máu pt.2




Một hồi sau, Hách Dương Triết và mẹ Hách đang buồn bả chăm sóc cho ông ngoại Hách thì bác sĩ chủ trị tiến vào cùng y tá đưa ông ngoại rời đi..

“Bác sĩ, đây là ý gì?”

“À, vẫn còn một cách có thể cứu bệnh nhân nên bây giờ chúng tôi đưa người đi phẫu thuật sớm.”

Mẹ Hách và Hách Dương Triết vẫn còn ngạc nhiên thì ba Hách mới đi vào giải thích..

“Ta và bác sĩ đã bàn bạc, còn một cách cứu ba nên mới đồng ý để người phẫu thuật sớm.”

“Thật sao? Tốt quá rồi..”

Hách Dương Triết nghi ngờ lời nói của ba Hách thì liền nhớ tới Kiều Mịch Na nên nhanh chóng ra ngoài tìm cô nhưng không thấy, liền hỏi lại bộ phận lễ tân của bệnh viện mới biết cô đang ở phòng truyền máu..

“Mịch Na..”

“Triết..”

Hách Dương Triết nhìn thấy bàn tay vừa truyền máu của Kiều Mịch Na thì đã hiểu mọi chuyện..

“Tại sao em lại làm vậy? Có phải ba của anh lại ép buộc em rồi không?”

“Anh yên tâm. Chỉ là một ít máu, không tới nỗi nào đâu. Anh cũng sẽ rất vui khi ông ngoại được sống thêm mà phải không?”

Hách Dương Triết nhìn Kiều Mịch Na mà đau lòng..

“Em không sao đâu. Mau đi xem ông ngoại anh đi..!’

“Ông đã được đưa vào phẫu thuật rồi, anh ở đây với em..//”

Đúng lúc điện thoại của Kiều Mịch Na lại một lần nữa reo lên, người gọi hiện đến là Phó Minh Khải..

“[Anh, sao thế?]”

“[Nhã Vy à, có sư thầy ở linh tự tìm em.]”

Kiều Mịch Na nghĩ rằng có lẽ sư thầy đã cảm nhận được điều gì nên đã nhờ Phó Minh Khải chuyển máy đến sư thầy..

“[Sư thầy, người đoán được rồi phải không ạ?]”

“[Thí chủ, mọi việc vốn đã có vận mệnh. Cô đừng cố gắng thay đổi, nếu không người chịu thiệt vẫn là bản thân mình.]”

“[Con hiểu ạ. Mai mốt con sẽ đến trao đổi lại với người, mong người đừng lo và cũng đừng cho ba mẹ con biết nhé..//]”

Kết thúc cuộc gọi, vị sư thầy cũng thở dài liền xin phép người nhà họ Kiều rời đi nhưng Phó Minh Khải có ý muốn giữ thầy lại..

“Sư thầy, làm sao người quen biết với Nhã Vy được vậy ạ?”

“Cô ấy và bần tăng từng có duyên gặp mặt, nên đã có quen biết trước đó. Không nghĩ rằng cô ấy là người quen của Kiều gia.”

Phó Minh Khải muốn hỏi nhưng lại ngập ngừng..

“Phó thí chủ có điều gì bận lòng chăng?”

“Sư thầy, người có tin vào việc hồi sinh chuyển thế không?”

“Phó thí chủ, cậu tin sẽ có không tin là không có. Mọi chuyện đều có lẽ riêng, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”

Vị sư thầy vừa khuyên nhủ Phó Minh Khải vừa giúp Kiều Mịch Na giữ bí mật. Tại bệnh viện, bác sĩ cũng đã phẫu thuật cho ông ngoại Hách thành công và được đưa vào phòng hồi sức đặc biệt..

“Ba, mẹ. Hai người chăm sóc cho ông ngoại một chút, con đưa Nhã Vy về trước.//”

Được ba mẹ Hách đồng ý, Hách Dương Triết cùng Kiều Mịch Na rời khỏi. Trước khi đi, cô không quên trao ánh mắt đe dọa tới ba Hách.

“Nói đi, ba của anh đã dùng biện pháp nào ép em?”

“Ông ấy đã biết em là Kiều Mịch Na còn sống rồi..”

‘Sao?”

Kiều Mịch Na không thể giấu Hách Dương Triết nên đành nói thật cho anh khiến anh tức tối trong lòng..

“Khiến em chịu khổ rồi, anh xin lỗi.!”

“Không sao đâu. Biết trước hay biết sau sớm muộn gì cũng sẽ biết, em vẫn phải đối mặt với sự thật mà.//”

Kiều Mịch Na được Hách Dương Triết đưa về Kiều gia rồi mới trở lại bệnh viện. Khi lên phòng, Kiều Mịch Na liền vạch một bên áo trái xem lại hình hoa hồng đen..

“Vết bớt hình như đã đậm hơn một chút rồi, lẽ nào đây là hình phạt sao?”

Hôm sau, Kiều Mịch Na tới công ty làm việc như bình thường. Vừa đến nơi thì Diệp Bối Linh liền tới tâm sự ngay..

“Nhã Vy, cuối cùng cô cũng đi làm rồi.”

“Làm sao thế? Cô chuẩn bị cuộc thi tới đâu rồi?”

“Haiz. Cô còn nói, mấy ngày nay tôi và tiểu tử Hách..”

Diệp Bối Linh chợt khựng lại khi nhắc đến tên Hách Trì với vẻ mặt xấu hổ..

“Hách Trì? Hai người thân tới vậy rồi sao?”

“Nào có. Tôi chỉ là đang bí ý tưởng nên mới bất đắc dĩ đi cùng cậu ta thôi..!”

Kiều Mịch Na chợt bật cười vì lời nói gượng gạo của Diệp Bối Linh. Trở lại bệnh viện, trong phòng bệnh chi còn ba Hách và Hách Dương Triết..

“Ba, nếu như lần này ông ngoại đã tai qua nạn khỏi thì ba có thể nói ra sự thật không?”

“Ý con là sự thật gì?”

“Con nghĩ rằng chính ba phải biết rõ nhất là con đang nói về điều gì..//”

Ba Hách tiếp tục im lặng trong lòng thì tiếng ông ngoại đã cắt ngang không khí..

“Ba, ba thấy trong người sao rồi?”

“Ông ngoại, ông còn đau ở đâu không? Để con đi gọi bác sĩ..”

Một lát sau, bác sĩ vào kiểm tra toàn diện cho ông ngoại Hách..

“Tình trạng của bệnh nhân đã tạm thời ổn định, tôi đề nghị hãy ở lại theo dõi thêm một ngày. Qua ngày đó, có thể xuất viện về nhà chăm sóc được rồi.!”

“Cảm ơn bác sĩ.//”

Kiều Mịch Na ở công ty nhận được tin nhắn thông báo về tình trạng sức khỏe của ông ngoại đã qua nguy kịch nên cô cũng nhẹ nhõm, chợt ông nội Kiều liên lạc về..

“[Mịch Na, đã có đủ bằng chứng. Ông đã gửi qua mail cho con, mọi chuyện còn lại tùy con xử lý.]”

“[Vâng. Cảm ơn ông nhé ạ.!//]”

Kiều Mịch Na sau tan làm đi tới bệnh viện thăm ông ngoại Hách, ông cũng đã biết được người cứu mình là cô nên mới tươi cười tiếp đón..

“Là Nhã Vy à? Cảm ơn cháu đã cứu ông một mạng..”

“Không sao đâu ạ. Ông là người thân quan trọng của Triết thì sao cháu không giúp được ạ?”

Tuy vậy ông ngoại Hách vẫn mang ơn Kiều Mịch Na và hứa sẽ trả ơn nếu sau này cô có yêu cầu gì. Sau thăm hỏi, Hách Dương Triết ra ngoài cùng Kiều Mịch Na..

“Cuối tuần này, em dự định sẽ đến gặp một vị sư thầy. Anh có muốn đi cùng em không?”

“Là vị sư biết rõ vận mệnh của em?”

Kiều Mịch Na gật đầu xác nhận thì đương nhiên Hách Dương Triết sẽ đi cùng, mặt khác Phó Minh Khải trong thâm tâm không ngừng nghĩ về điều mà sư thầy từng khuyên nhủ nên có phần hoài nghi về Nguyễn Nhã Vy.